Đối với Quý Hưng mà nói, diễn viên là một nghề nghiệp vừa rất xa lạ vừa thần bí.
Trong nhà của cậu không có tivi nhưng trước khi bố của cậu bị kết án tử hình và mẹ bỏ rơi cậu và rời khỏi thị trấn, cậu đã từng xách chiếc ghế xếp nhỏ trong nhà chạy đến cửa phía đông của thôn trấn, cùng một đám trẻ con trong trấn và các cư dân cùng nơi, ở ngoài trời xem những bộ phim đen trắng hoặc có màu.
Thông thường đều là mùa hè oi bức.
Già trẻ lớn bé trong làng tất cả đều như ong vỡ tổ chen chúc ở một chỗ, vừa quạt chiếc quạt tay, vừa xua đuổi lũ muỗi “vo ve” xung quanh, một bên không chớp mắt nhìn trên màn hình bằng vải hình ảnh mây bay nước chảy lưu loát sinh động.
Quý Hưng biết rằng những người trong phim đều được gọi là diễn viên.
Nhưng nghề diễn viên như vậy là quá xa vời với cậu.
Ấn tượng duy nhất của cậu về các diễn viên là gương mặt của họ đều rất đẹp.
Nói như vậy, thần tiên tỷ tỷ, cũng nhất định là vô cùng xinh đẹp.
Bởi vì thần tiên tỷ tỷ, trong số các diễn viên, nhất định sẽ là người xuất sắc nhất, cậu tin chắc như vậy.
Thật là nhớ…
Thật muốn nhìn thấy diện mạo thực sự của thần tiên tỷ tỷ.
Hy vọng sau này, cậu có thể được cho phép được phép nhìn thấy diện mạo thực sự của thần tiên tỷ tỷ.
…
Sau khi đoàn phim đóng máy, đã gần mười giờ tối.
Thời gian không còn sớm nhưng khoảng cách nghỉ ngơi thật sự còn xa lắm.
Các thành viên chính của đoàn phim đều tụ tập ở một chỗ.
Đạo diễn, nhà sản xuất phim, phó đạo diễn, điều phối viên cùng tổ biên kịch và hai diễn viên chính đi đến phòng khách trong phòng khách sạn của Quý Lan.
Địa vị của đội biên kịch không quá cao nhưng mọi việc thay đổi kịch bản đều phải do đội biên kịch xử lý.
Vì vậy họ cần cùng nhau đến một cuộc họp, đồng thời họ cũng kết nối trực tuyến với biên kịch của bộ phim truyền hình “Ám Dũng”.
Đạo diễn Mạch Tử nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói: “Là như thế này, hôm nay tôi xem đoạn video ngắn về sự hy sinh của con gái lớn nhà họ Hạ, xem xong cảm thấy trong lòng rất kỳ quái và khó chịu.
Đây chắc chắn sẽ là một điểm tạo ấn tượng nhất định nào đó và có thể gây bùng nổ cảm xúc động của khán giả.
Hơn nữa nhân vật con gái lớn nhà họ Hạ này trình tự cảm giác hết sức rõ ràng và có nhiều khả năng để đào sâu hơn.
Diễn xuất của Nhâm Xử An cũng rất tốt đã cộng thêm rất nhiều điểm cho vai diễn này.
Vì vậy, tôi nghĩ là có nên tăng thêm cảnh diễn cho nhân vật con gái lớn nhà họ Hạ này một ít thì mạch truyện sẽ đầy đủ hơn, mọi người nghĩ sao?”
Mọi người nhìn nhau vài lần, cuối cùng đều nhìn về phía Trương Lê, nhà sản xuất có tiếng nói lớn nhất trong đoàn làm phim.
Trương Lê vốn là thành viên của Điện ảnh và Truyền hình Ám Lam.
Ngoài việc đảm bảo hoàn vốn đầu tư của người đầu tư và quay phim đúng thời gian, chất lượng thì điều quan trọng nhất tất nhiên là phải tranh thủ nhiều lợi ích hơn cho Ám Lam.
Nhâm Xử An là nghệ sĩ mà Ám Lam sẽ ký hợp đồng vào đầu tháng sau, sau khi “Ám Dũng” phát sóng thì Nhâm Xử An đã là nghệ sĩ của công ty rồi nên không có lý do gì để từ chối.
Anh ấy nói: “Tôi cũng nghĩ rằng nhân vật con gái lớn nhà họ Hạ này có thể được đào sâu nhưng các khía cạnh kịch bản và chi phí phải được tính thêm vào.”
Chu Mạt Mạt nói ngay sau khi Trương Lê nói xong, giọng của cô ta cực kỳ uyển chuyển, không nhanh không chậm khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
“Bây giờ mọi người bên ngoài đã biết rằng Nhâm Xử An sẽ ký hợp đồng với Ám Lam của chúng ta, lúc này lại tăng thêm cảnh cho vai diễn của cô ấy… Tôi sợ nó sẽ làm cho các nghệ sĩ khác có tâm bất mãn, có thể sẽ khiến mọi người nghĩ rằng Ám Lam chúng ta thường làm loại hành động đi cửa sau như vậy sẽ hạ thấp hình ảnh của Ám Lam.
”
Nói xong, cô ta nhìn xung quanh.
Đột nhiên, mọi người cảm thấy Chu Mạt Mạt có lý.
“Vì vậy tốt hơn là không nên cho Nhâm Xử An thêm cảnh diễn.
Nếu chuyện thêm cảnh diễn truyền ra ngoài, dù là đối với cô ấy hay đối với Ám Lam cũng không phải chuyện tốt.”
Nói cũng là một môn nghệ thuật.
Rõ ràng, cô ta không đồng ý cho Nhâm Xử An thêm cảnh diễn nhưng lại khiến mọi người cảm thấy rằng cô ta đang quan tâm đến tình hình chung.
Từ góc độ của Nhâm Xử An và Ám Lam, vì bọn họ suy nghĩ giống nhau.
“Ôi chao, nói như vậy nhưng cũng có lý…” Mạch Tử một tay sờ vào cằm và thì thầm.
Ngay khi mọi người cảm thấy lời nói của Chu Mạt Mạt cũng có lý, họ đột nhiên nghe thấy Quý Lan xen vào.
“Cái gì gọi là sẽ khiến người ta thấy Ám Lam chúng ta thường làm loại hành động đi cửa sau?”
Sau khi Quý Lan nói điều này, làm cho mọi người chợt hít một hơi.
Không khí ngưng tụ một hồi, dĩ nhiên là không ai dám tiếp nối lời của anh.
Đôi mắt âm u của anh quét qua những người có mặt và cuối cùng dừng lại chỗ Chu Mạt Mạt.
Ánh mắt lạnh lùng khiến hai tay trên ghế sô pha của Chu Mạt Mạt siết chặt hơn, nắm lấy ghế sô pha mềm mại.
Trong tám năm kể từ khi cô ta đến Ám Lam, số lần Quý Lan dùng loại ánh mắt này nhìn cô ta đều đếm trên đầu ngón tay.
Đột nhiên nhìn như vậy khiến tim cô ta run lên, hận không thể co rúm cả người lại.
Thấy không có ai trả lời, Quý Lan thu hồi ánh mắt.
“Mạch Tử nói muốn thêm cảnh cho vai diễn của Nhâm Xử An vì khả năng diễn xuất và biểu cảm tốt của Nhâm Xử An, chứ không phải vì cô sẽ ký hợp đồng trở thành nghệ sĩ với Ám Lam chúng ta vào đầu tháng tới.
Thêm cảnh diễn cho vai của Nhâm Xử An không phải là hành động đi cửa sau.” Quý Lan hiếm khi nói những câu nói dài dòng và bình thường cũng hiếm khi dao động về cảm xúc.
Nhưng lần này, nói chuyện vừa dài vừa rõ ràng khiến Chu Mạt Mạt choáng váng, thậm chí khiến Chu Mạt Mạt có chút bị bẽ mặt.
Chu Mạt Mạt bị Quý Lan đột nhiên làm cho bẽ mặt, cô ta có thể thấy Quý Lan có chút tức giận.
Bản thân đã trải qua một số chuyện không dễ xử lý trong những năm qua khi ra mắt nhưng cô ta vẫn không biết phải nói gì, trong lòng rất xấu hổ.
Những ngón tay được sơn móng tay màu đỏ đậm nắm chặt trên ghế sô pha.
Vẻ mặt cô ta giống như bị làm khó dễ, đôi mắt hoa đào xinh đẹp như đang vắt ra nước.
Cô ta cắn nhẹ môi dưới rồi nói: “Ý tôi không phải vậy…”
Nói chung, một cô gái yếu mềm nói câu “Ý tôi không phải vậy” với vẻ mặt này, nói như thế nào cũng sẽ không lại tiếp tục truy hỏi cùng làm khó dễ nữa, có thể cô ta hết lần này tới lần khác gặp là Quý Lan.
Quý Lan nhấc người lên và dựa vào ghế sô pha.
Anh hơi cau mày không tán thành, đôi mắt anh nhìn Chu Mạt Mạt, trầm giọng nói: “Ý của cô là gì?”
Không khí như đông cứng lại.
Trương Lê Thanh vội vàng đánh liều bị Quý Lan giận chó đánh mèo, giơ tay vỗ nhẹ vai Quý Lan, chen vào một câu, cố gắng giảng hòa: “Được rồi, được rồi chúng ta thảo luận là chuyện tăng thêm cảnh cho vai diễn con gái lớn nhà họ Hạ, đừng lạc đề quá xa.”
Nghe được những lời nói của Trương Lê Thanh, vẻ mặt của Quý Lan dịu đi một chút, không hề nhìn Chu Mạt Mạt.
“Ừm, thảo luận vấn đề chính.”
…
Nhâm Xử An trò chuyện thân thiết với Quý Hưng, cùng cậu dành nửa tiếng đi từ trường về nhà.
Bọn họ về đến nhà, mới năm giờ chiều, vì đang là cuối tháng sáu nên năm giờ chiều vẫn còn sáng.
Ngay khi Quý Hưng trở về nhà, cậu quay đầu lại và hỏi Nhâm Xử An về cặp sách của mình, “Thần tiên tỷ tỷ, cặp sách đâu? ”
Nhâm Xử An lấy cặp sách của Quý Hưng trong ba lô trò chơi ra và đặt nó lên ghế.
“Gấp gáp như vậy muốn lấy cặp sách, bên trong có thứ gì quan trọng trong đó sao?”
Cô nhìn Quý Hưng lấy sách giáo khoa và sách bài tập từ cặp ra, cũng như hộp đựng bút chì và bản nháp, rồi đặt chúng lên bàn.
Không ngờ là Quý Hưng bắt đầu học ngay sau khi trở về nhà!
“Tuần tới là kỳ thi cuối cùng, liên quan đến việc xếp lớp.” Quý Hưng không giải thích thêm cái gì nhưng cô có thể hiểu rằng cậu đang rất chăm chỉ cho kỳ thi cuối cấp để xếp lớp.
Tất cả là vì để vào được một lớp học tốt hơn.
Nhâm Xử An cảm thấy việc học vẫn cần kết hợp giữa học hành và nghỉ ngơi, đối với một thiếu niên như cậu, vừa đi bộ năm cây số về đến nhà, tốt hơn là nên nghỉ ngơi hơn so với việc học tập.
Vì vậy, cô không khỏi có chút lo lắng hỏi: “Nhóc con, cậu mới về tới nhà mà đã bắt đầu học luôn hả? Không thì đi nghỉ ngơi một chút? ”
Quý Hưng lắc đầu, mắt luôn chăm chú tập trung vào quyển bài tập để trên bàn: “Bây giờ trời còn sáng, tranh thủ đi học thêm một chút, buổi tối đi nghỉ ngơi sớm, vừa tiết kiệm được tiền điện, vừa để cho thần tiên tỷ tỷ bớt tốn tiền.”
Thật là một đứa bé hiểu chuyện.
Nhâm Xử An có một chút cảm động, nhưng càng nhiều hơn chua xót trong lòng.
Phải trải qua bao nhiêu khổ, mới có thể làm cho một đứa trẻ mười ba tuổi hiểu chuyện như thế này, ngay cả tiền điện cũng muốn tiết kiệm.
Cô lải nhải nói: “Điện không đắt, cậu không cần tiết kiệm như vậy.
Nên kết hợp học tập và nghỉ ngơi trong học tập.
Cứ học bốn mươi phút thì phải nghỉ mười phút.
Vào mùa đông cũng không nên bởi vì muốn tiết kiệm tiền điện cũng không cần dùng đèn bàn, biết không? ”
Quý Hưng nhẹ nhàng gật đầu một cái nhưng không trả lời.
Nhâm Xử An thấy cậu không nói chuyện, cũng không quấy rầy cậu học tập, im lặng cho cậu học bài.
Với sự kiên trì và chăm chỉ như vậy, tại sao cậu lo lắng về việc không vào được một trường cấp ba tốt?
Cô im lặng, nhấp chuột vào trung tâm thương mại và đi xem giá xe đạp trong trung tâm thương mại.
Lúc cô nhìn thấy giá, cô như muốn phun ra nước trong miệng mình.
Giá đắt đến mức cô không thể tin được, giá một chiếc xe đạp trong game cũng gần giống trong thực tế! Mặc dù trong thương thành có các loại xe đạp, có nhiều sự lựa chọn, nhưng không ngoại lệ, đều cần tiêu tốn mấy trăm đồng.
Ai có thể chịu đựng được điều này?
Bỏ ra vài trăm đồng trong game để mua một chiếc xe đạp cho nhân vật chính trong game? Nói đến đây, e rằng không ai nghĩ cô là người bình thường! Ngay cả bản thân cô cũng sẽ nghĩ rằng cô bị điên.
Nếu như nói lần trước bỏ ra một trăm đồng mua cơ hội chạm vào Quý Hưng, cái này còn có thể cùng nhóc con Quý Hưng tương tác, để cô thấy được một mặt khác của nhóc con Quý Hưng, nhưng cái này… Mua một chiếc xe đạp cô có thể lấy gì từ một chiếc xe đạp?
Ôi, người thiết kế cái trò chơi chết tiệt này, cái trò chơi kiếm tiền chết tiệt này.
Trong lòng mắng cái này cái trò chơi này, nhưng không kiềm chế được mà quẹt xuống, thử xem có xe đạp nào rẻ hơn không.
Nói chung cô vẫn muốn mua một chiếc xe đạp nhóc con.
Thật là không có tiền đồ, cô thở dài một mình.
Nhâm Xử An cuối cùng cũng đến cuối trang về xe đạp trong trung tâm thương mại, và một chiếc xe đạp chỉ cần năm mươi đồng rơi vào mắt cô.
Đột nhiên, mắt cô sáng lên.
Cô hầu như không thể nhận một chiếc xe đạp năm mươi đồng!
Ngón tay nhẹ nhàng gõ vào chiếc xe đạp bằng ngón tay và vào trang sản phẩm cụ thể.
“Xe đạp cũ.”
Chiếc xe đạp này không có nhãn hiệu như những chiếc khác, chỉ nói rằng nó là một chiếc xe đạp “cũ nát”.
Nhâm Xử An nhìn nó, lông mày lập tức cau lại.
Chiếc này cũng bị hư hỏng nhiều quá đi mất!
Chiếc xe đạp đã bị hoen gỉ rồi, không biết đã trải qua bao nhiêu mưa gió mới trở thành như bây giờ, phanh tay phải hình như có vấn đề gì đó, nó tụt xuống một cách bất thường..