Trong chốc lát, hai người đối diện nhau không nói gì.
Nhâm Xử An nhìn khuôn mặt và vành tai đỏ bừng của Quý Lan.
Trông anh tựa như thiếu niên ngây ngô đang cố che giấu thái độ thất lễ của mình, khoé miệng cô không kìm chế được mà khẽ nhếch lên.
Quý Lan nghe thấy tiếng cười vui vẻ, ánh mắt lén lút đảo qua nhìn Nhâm Xử An.
Nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời xuất hiện trong tầm mắt anh.
Đôi mắt cong như vầng trăng non lóe lên ánh sáng dịu dàng.
Trên khuôn mặt kiều diễm như hoa, lộ ra vẻ rạng rỡ vô song, đẹp đến nỗi khó thứ gì có thể sánh được.
Mặt anh hình như càng nóng lên rồi.
Quý Lan nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhưng lại không nhịn được mà thỉnh thoảng trộm nhìn.
Thần tiên tỷ tỷ… Thật sự quá đẹp.
Hơn tất cả những diễn viên mà từ trước tới nay anh từng hợp tác.
Tựa như những gì tốt đẹp nhất mà anh từng gặp qua, đều không thể sánh nổi với nụ cười dịu dàng của thần tiên tỷ tỷ.
Lần trước thần tiên tỷ tỷ ôm anh, đã là khi nào rồi nhỉ? Khi đó không nhìn thấy mặt thần tiên tỷ tỷ nhưng cũng cũng đủ khiến anh vui vẻ thật lâu thật lâu.
Chỉ là cảm giác lúc ấy hình như có chút khác biệt nhỏ so với lúc này.
Có lẽ là bởi vì, lần này thần tiên tỷ tỷ ở ngay trước mắt anh.
Sau một lúc lâu, tiếng cười “Khanh khách” của Nhâm Xử An dừng lại.
Khóe miệng cô cong lên, có chút nghịch ngợm mà nói: “Hôm nay tôi phải về thủ đô rồi, không nên nhớ tôi quá đó.”
Bởi vì vừa rồi Quý Lan mới thất lễ nên có hơi rầu rĩ, chỉ nhẹ giọng “Ừm” một tiếng.
Có vẻ như Anh luôn cư xử không đúng mực thất lễ trước mặt thần tiên tỷ tỷ, luôn là vậy… Luôn thích đỏ mặt, lần này vậy mà tốc độ tim đập cũng tăng nhanh không thể kiểm soát.
Cũng không phải…
Cũng không phải là lần đầu tiên được thần tiên tỷ tỷ ôm mà.
…
“Chị…”
Trợ lý Trương Văn đi tới chỉ vừa phát ra một tiếng thì thầm, chưa kịp nói câu nói kế tiếp đã bị một ánh mắt của Chu Mạt Mạt trừng cho vội vàng thu hồi hết lời định nói.
Vẻ mặt của Chu Mạt Mạt vô cùng u ám, cô ta vội thu hồi tầm mắt.
Cô ta quen biết Quý Lan tám năm, trong mấy năm nay cũng từng hợp tác cùng nhau vài lần.
Quý Lan đã bao giờ tặng hoa cho cô ta khi đóng máy đâu chứ?
Ở Ám Lam nhiều năm như vậy, ngấm ngầm chịu đựng như vậy, chưa bao giờ yêu đương hẹn hò gì, manh mối của những scandal tình ái đều bị cô ta cẩn thận tránh né cho qua hoặc là dập tắt từ trong nôi.
Cô ta vất vả như vậy là vì cái gì cái chứ?
Cho dù người có lạnh lùng đến mức nào, chỉ cần dành đủ thời gian cho đối phương thì vẫn sẽ có ngày cảm hóa được.
Cô ta vẫn luôn tin như vậy.
Nhưng thời gian tám năm qua, cô ta dường như như vẫn chưa bước tới gần Quý Lan thêm được bước nào.
Có đôi khi cô ta còn nghĩ như vậy cũng khá tốt.
Quý Lan sẽ không bao giờ thuộc về bất kỳ ai cả, sẽ không rung động với bất kỳ người con gái nào, cô ta cũng sẽ không khó chịu.
Nhưng cô ta đã sai lầm.
Không nhìn được khuôn mặt Quý Lan từ chính diện nhưng vừa nãy cô ta thấy được bên dưới tóc đen mềm mại, vành tai ửng hồng.
Không chói lóa nhưng lại như cứa sâu vào trong tim.
Ẩn mình trong bóng tối ở phòng nghỉ, Chu Mạt Mạt nhìn Nhâm Xử An ôm một bó hoa rời đi.
Cô ta vốn định theo sau nhưng sau khi nghe thấy âm thanh bên trong phòng nghỉ thì dừng chân.
“Bộ phim “Tam Nhật” bên kia tiến triển thế nào rồi?”
Chu Mạt Mạt biết mấy hôm trước Đoạn Tranh Vanh mang Nhâm Xử An đi thử vai bộ phim nữ chủ “Tam Nhật”.
Vậy nên cô ta ngay lập tức có thể hiểu rõ, đây là Quý Lan đang liên hệ với Đoạn Tranh Vanh.
Cô ta nhìn lướt qua Trương Văn, Trương Văn gật đầu, rất biết điều mà rời đi.
“Bên phía Lương Nhạc, chỉ cần cho cô ta diễn nữ chính thì bên công ty Lương Nhạc ngay lập tức đầu tư thêm hai ngàn vạn.
Còn phía Chu Lệ Đồng, có thể để ca sĩ tuyến một của bọn họ hát nhạc đệm, cả hai bên đều không phải đèn cạn dầu, quả thật đúng là… Không tốt lắm, tất cả đều khá coi trọng bộ phim này, dù sao bên Do Nghệ đã một năm không ra phim mới.”
Giọng Đoạn Tranh Vanh nghe có hơi mệt mỏi, chắc hẳn đã bận rộn vội vã mấy ngày nay.
“Công ty Lương Nhạc… Thật ra bọn họ đã bỏ vốn gốc rồi, Tổng đầu tư cho bộ phim này không quá 4000 vạn có đúng không?”
Quý Lan đứng trong phòng nghỉ, ngón cái nhẹ nhàng cọ xát hoa văn trên di động.
“Bọn họ không thiếu tiền thôi, cậu đừng nói là sẽ… Cũng muốn làm như vậy đó chứ? Chạy theo bọn họ so sánh ai đập tiền nhiều hơn, chúng ta rất có khả năng đấu không lại người ta đó.”
Trong lòng Quý Lan đương nhiên cũng rõ ràng, chuyện này không thể dùng tiền giải quyết.
Anh hơi do dự cân nhắc một lúc lâu sau, hỏi: “Trong đoạn casting ngắn, người bức bách nữ chính vay tiền, đất diễn tổng cộng nhiều ít thế nào?”
Trong đầu xuất hiện biểu tình khuất nhục của thần tiên tỷ tỷ, anh duỗi tay tháo khuy áo, ánh mắt tối sầm.
Đoạn Tranh Vanh ngay lập tức biết Quý Lan đang nghĩ gì.
Anh ấy lười biếng mà “Ây da” một tiếng, tính toán thô sơ giản lược trong lòng một chút, đáp: “Chắc tầm mười cảnh đó.”
“Ừm, vậy cứ thế đi.”
Quý Lan hài lòng gật đầu, mười cảnh diễn, nếu tập hợp lại cùng nhau quay hình, cùng lắm chỉ tốn thời gian hai ba ngày.
Hiện tại hoạt động thương nghiệp của anh không nhiều lắm, tới lúc bộ phim sau khai máy còn dư một khoảng thời gian, những khoảng thời gian trống như thế vẫn phải có.
Đoạn Tranh Vanh ngồi trước máy tính, không biết anh ấy thay đổi mấy phiên bản kịch bản rồi.
Nhìn lời thoại của nhân vật này, anh ấy nhịn không được há miệng cười, trêu trọc nói: “Đây đúng là nhân vật hư hỏng, cả ba khía cạnh đều hỏng.
Hầu như toàn là nói năng thô tục chửi bậy, sẽ ảnh hưởng không tốt lắm tới hình tượng của cậu.”
Quý Lan: “Vẫn tốt hơn một chút so với tội phạm giết người biến thái.”
Đoạn Tranh Vanh:…
Được rồi, còn không phải năm đó đã cho Quý Lan đóng vai tội phạm, diễn kẻ sát nhân có chỉ số IQ cao hay sao.
Đã qua nhiều năm như vậy vẫn luôn nhắc đi nhắc lại.
“Không cần thù lao đóng phim, một vai khách mời thôi.”
“Ok Ok, nghe cậu, để không phải phiền cậu cứ mãi nhắc chuyện cũ với tôi.” Đoạn Tranh Vanh xoa phần giữa mày: “Kẻ giết người tuy rằng biến thái nhưng dù sao cũng có chỉ số thông minh cao mà.”
…
Nhâm Xử An trở về thủ đô cùng với Đoạn Tranh Vanh.
Khi ra sân bay thì ngay lập tức nhìn thấy Giang Đồng võ trang đầy đủ dùng sức vẫy tay về phía cô: “An An, mình ở bên này!”
Gần một tháng không thể gặp mặt Giang Đồng, Nhâm Xử An ngay lập tức bật cười.
Cô chạy chậm vài bước đi qua ôm chặt lấy Giang Đồng.
Sau khi tách ra, cô đánh giá dáng vẻ mang kính râm đeo khẩu trang này của Giang Đồng, cười nói: “Khổ thân cậu mặc kín đến như vậy mình vẫn có thể nhận ra cậu.”
“Haizz, mình không phải thế này, không có trang điểm mà, chỉ có thể che chắn như vậy thôi, bằng không lỡ như bị người ta chụp được ảnh, xấu quá thì mất mặt chết đi được.” Giang Đồng cười hì hì nói, ngẩng đầu cùng Đoạn Tranh Vanh chào hỏi: “Anh Tranh Vanh.”
Đoạn Tranh Vanh gật đầu coi như đáp lại, thời điểm nhìn về phía Nhâm Xử An muốn nói lại thôi.
Sau đó anh ấy than một tiếng: “Đừng căng thẳng, cứ như bình thường là được, được rồi, cô đã có bạn tới đón, vậy tôi không tiễn cô nữa nhé.”
“Vâng anh Tranh Vanh cứ đi trước, bọn tôi không có vấn đề gì, anh yên tâm.”
Một tay Nhâm Xử An câu lấy cổ Giang Đồng, một tay làm một động tác đại lực sĩ, còn nhướng mày với Đoạn Tranh Vanh.
Đoạn Tranh Vanh:… Thế này thật tốt.
Trong lòng anh ấy vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ, nghệ sĩ công ty anh ấy thật đúng là… rất non nớt ngây thơ.
Lúc hai người Nhâm Xử An và Giang Đồng còn đang đợi xe, bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại video trên WeChat.
Nhâm Xử An nhìn, là Hoắc Khưu Dung.
Đúng là đôi lúc cô sẽ hay liên lạc qua WeChat với Hoắc Khưu Dung, cũng có gọi điện thoại nhưng đây là lần đầu tiên gọi video.
Có lẽ là có việc gì đó gấp cũng nên.
Đúng lúc cô cũng không bận gì nên ngay lập tức nhận điện thoại.
Trên màn hình xuất hiện khuôn mặt trắng như sữa của Hoắc Khưu Dung.
Nhìn thấy cuộc gọi video đã được nhận, Hoắc Khưu Dung lập tức tươi cười rực rỡ.
Anh ta gọi một tiếng: “Chị Xử An!”
Nhâm Xử An bị ảnh hưởng bởi nụ cười tươi của anh ta, cũng nở nụ cười theo: “Ai da, hello hello.”
Hôm nay cô chỉ đánh một lớp phấn nền và vẽ lông mày đơn giản mà thôi.
Cuộc gọi video cho chất lượng hình ảnh không sắc nét lắm, thoạt nhìn tựa như mặt mộc.
Hoắc Khưu Dung trong video duỗi tay gãi đầu, có vẻ đang rất ngượng ngùng, dáng vẻ như có chút sợ hãi Nhâm Xử An, nhỏ giọng nói: “Thật ngại quá chị Xử An, không nói gì trước đã gọi điện như vậy.”
Nhâm Xử An không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tùy ý cầm di động.
Thậm chí lúc đi về phía trước, camera di động còn quay được góc chết từ dưới hướng lên trên.
Cô thấy Hoắc Khưu Dung khách khí như vậy thì “Haizz” một tiếng, không chờ Hoắc Khưu Dung nói gì đã nói: “Hôm nay sao lại khách khí như vậy hả? Có chuyện gì nói thẳng đi.
Tôi cũng không đánh cậu, nhìn cậu cứ như thể tôi sẽ ăn tươi nuốt sống cậu vậy.”
Lúc nói, cô còn phối hợp nhe răng trợn mắt một chút: “Có phải có nhân vật nào đó không lý giải được muốn tâm sự cùng tôi?”
Trong màn hình di động, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Hoắc Khưu Dung đỏ lên đến mức độ mắt thường có thể thấy.
Anh ta ngượng ngùng vẫy tay: “Không phải không phải đâu, chuyện là… Chị Xử An có thể chào hỏi cùng mọi người một câu không ạ?”
Nói xong, góc nhìn video WeChat chuyển đổi.
Hàng chục người xem đang ngồi đối diện màn hình, phía dưới còn có vài vị ca sĩ nổi danh ở Trung Quốc.
Đây rõ ràng là cuộc thi Khoá Giới Ca Thủ hot nhất nào đó mà.
Nhâm Xử An:…
Nụ cười trên mặt lập tức cứng lại, cô “Soạt” che kín camera trước của di động.
Trong đầu “Ầm” một tiếng, nổ tung rồi.
“Mẹ của tôi ơi ha ha ha ha ha ha ha ha…” Giang Đồng bên cạnh hiển nhiên đã thấy tình huống trong di động của Nhâm Xử An, không nhịn được mà che miệng cười bên cạnh Nhâm Xử An.
Cảnh này nếu mà chương trình phát lên, hình ảnh quá đẹp, cô ấy không dám tưởng tượng.
“Còn cười!” Nhâm Xử An duỗi tay véo một cái trên người Giang Đồng.
Cô làm bộ làm tịch ho nhẹ một cái, quản lý một chút biểu tình quá mức thả lỏng của mình, lúc này mới lấy tay đang che camera ra.
Trên màn hình di động vẫn là những khán giả cùng với những giám khảo đó.
Chỉ là Nhâm Xử An nhìn thấy, có một vị ca sĩ nổi tiếng tính cách ôn hoà nào đó ngồi ở phía trước, đang che miệng cười…
“Chào mọi người, tôi là diễn viên Nhâm Xử An, những hình ảnh vừa rồi mọi người nếu có thể quên thì đừng nhớ nữa, cũng làm phiền tổ biên tập cắt bỏ phân đoạn vừa nãy được không ạ, được không ạ?”
Sau khi Nhâm Xử An còn khá bình tĩnh mà chào hỏi xong, góc nhìn trên di động lại quay về khuôn mặt Hoắc Khưu Dung.
Hoắc Khưu Dung hình như rất khó xử, cũng rất sợ Nhâm Xử An thẳng tay cho anh ta một cái tát.
Anh ta dùng giọng nói oan ức nũng nịu thật khó khăn mà nói: “Chị Xử An, bây giờ là phân đoạn kéo phiếu, là kỳ thi đấu cuối cùng của chúng em, phát sóng trực tiếp trên internet…”
Nhâm Xử An:…
“Phụt phụt… Ha ha ha ha ha ha thật xin lỗi mình không nhịn được.”
Giang Đồng ở bên cạnh dùng sức che miệng, vẫn nhịn không được mà bật cười lớn.
“Được được, xem như cuộc gọi cuối cùng khi còn là bạn, tôi đành phải làm cho tốt từ đầu đến cuối, thỉnh Phật thỉnh đến Tây Thiên vậy.”
Phát sóng trực tiếp chứ gì, phát đã phát rồi, cô còn có thể làm gì chứ?
Dứt khoát làm giống Sở Dĩ Lam lúc trước, treo bốn chữ “Kết thúc tình bạn” ở đó.
Mặc kệ tất cả mà nói chuyện như bình thường, thoải mái hào phóng mà nói, cũng không quên tuyên truyền cho “Ám Dũng” một chút.
“Tôi hôm nay vừa đóng máy phim “Ám Dũng”, mới vừa xuống khỏi máy bay hiện đang ở sân bay cùng chị em tốt của tôi Giang Đồng.”
Nói xong, cô duỗi tay ôm một cổ Giang Đồng kéo lại, để camera bắt được hình ảnh Giang Đồng mang khẩu trang và kính râm.
“Tôi cũng chưa chuẩn bị gì, ngay cả việc Khưu Dung biểu diễn ca khúc nào cũng không biết.
Fans Khưu Dung xin đừng mắng tôi hãy nể tình việc tôi vừa bị cậu ta bẫy.
Các vị khán giả khác đang ở đây cũng xin hãy nể tình việc tôi vừa bị tên nhóc này bẫy khiến cho không còn chút mặt mũi, vote cho cậu ta một phiếu nhé.
Nếu không tôi sợ năm nay cậu ta không lấy được giải quán quân sang năm lại tiếp tục tham gia, lại gọi video bẫy tôi.”
Bên phía Hoắc Khưu Dung, người chủ trì cầm microphone nhẹ giọng cười rộ lên giọng nói truyền tới: “Cô yên tâm, nếu sang năm anh ấy vẫn muốn gọi video cho cô, tôi giúp cô ngăn anh ấy lại.”
Giang Đồng tranh thủ trong chốc lát lúc Nhâm Xử An kéo phiếu cho Hoắc Khưu Dung, đã nhanh chóng mở lên app video vào chỗ phát sóng trực tiếp.
[Ha ha ha, mặc dù đây là lần đầu tiên tôi nghe đến cái tên Nhâm Xử An nhưng cô gái này thực sự rất đáng yêu.]
[A a a An An! Hâm mộ hai năm không ngờ lại thấy An An ở đây! Tôi luôn cho rằng An An và Hoắc Khưu Dung có quan hệ không tốt!]
[Thực sự hâm mộ quá, máy quay đi lên từ dưới cằm vậy mà cũng không xấu, mọi người không phát hiện sao?!]
[Khóc, dáng vẻ của Dung Dung nhà chúng ta thật đáng yêu giống như một cái túi nhỏ.]
[Nhâm Xử An là ai? Chưa từng nghe nói qua.]
[Hình như mới nổi, nhìn cảnh đúng là trong sân bay.
Chị Nhâm Xử An là làm ra vẻ mặt không sao, rõ ràng cho thấy không biết chuyện gì đang xảy ra, hoàn toàn không có chuẩn bị trước.
Ha ha ha bị hãm hại thật thảm.]
[Dáng vẻ cắn răng chịu đựng vừa rồi thật là đáng yêu! An An luôn tỏ ra nghiêm túc trước ống kính, không ngờ lúc không có ai lại đáng yêu như vậy! Tôi yêu An An!!]
[Đây là diễn viên đã ký hợp đồng với Ám Lam trước đây.]
[Trước khi ký hợp đồng với Ám Lam hình như là cùng một công ty với Dung Dung, sự nghiệp đã khởi sắc rồi.
Lúc nào thì Dung Dung cũng có thể ký hợp đồng với công ty như vậy.]
[Tôi có cảm giác như gia đình Dung Dung sau khi ghi hình chương trình cũng bị làm trò cười ha ha ha.]
[Tình huống này… tôi đang rơi nước mắt.]
[Quan hệ của bọn họ chắc phải tốt, gọi video mới hai giây đã kết nối rồi, tôi cảm thấy rất chua xót.]
[Mối quan hệ giữa Nhâm Xử An và Giang Đồng cũng rất là tốt.
Giang Đồng cũng là cố ý đi đón máy bay mà… Trong giới này có thể có tình bạn như vậy thực sự không dễ dàng.]
[Gì! “Ám Dũng” đã hoàn thành sao? Thật mong chờ bộ phim này!!]
Lướt qua tin đồn trên mạng, Giang Đồng xem hồi lâu cũng không thấy đánh giá tệ.
Không phải nói Nhâm Xử An da đẹp tính cách đáng yêu thì là nói đến quan hệ bạn bè giữa bọn họ.
Thỉnh thoảng cũng có vài người thắc mắc rằng mối quan hệ giữa Hoắc Khưu Dung và Nhâm Xử An chỉ dừng lại ở mức bạn bè có đúng hay không.
Thấy Nhâm Xử An cúp điện thoại, Giang Đồng đưa di động cho cô xem dòng chữ trên đó.
Bây giờ cô ấy nghĩ đến phản ứng ban đầu của Nhâm Xử An, cũng còn thấy mắc cười nữa.
Cố nén cười, cô ấy nói: “An An cậu đang hot rồi ha ha ha.
Buổi phát sóng trực tiếp trận chung kết này ước tính có hàng mấy nghìn vạn người xem.
Có lẽ biểu cảm của cậu và video vừa rồi sẽ sớm chiếm hết Weibo.
”
Nhâm Xử An nhìn nhiệt độ, số liệu độ hot bên cạnh chương trình phát sóng trực tiếp trận chung kết, cũng biết lần này không thể thiếu.
Cô trừng mắt nhìn Giang Đồng đang hả hê, bĩu môi: “Cũng may là mình lôi cậu làm đệm lưng.
Hiện tại cậu chính là năm mươi bước cười một trăm bước đó.”
“Mình biết cậu là muốn tăng độ hot cho mình, loại tiết mục chung kết trực tiếp này có lượng truy cập rất lớn.”
Nhâm Xử An nhún vai, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc, thật lâu mới thở dài: “Mình biết có lẽ Hoắc Khưu Dung cũng muốn nhường cho mình hot hơn, quan hệ của cậu ta với mình cũng tạm được, nhưng tại sao cậu ta… không cắt đứt chuyện này với mình nhỉ.
”
“Vậy thì cậu phải làm cho người ta cắt đứt cơ hội nói chuyện chứ.
Phản hồi trên mạng vẫn rất tốt.
Không ai nói cậu không tốt.
Yên tâm đi.” Giang Đồng vỗ nhẹ vai Nhâm Xử An rồi thoát ứng dụng video, xem xét tình hình gọi taxi, kéo Nhâm Xử An và nói: “Xe cách chỗ chúng ta còn hơn hai trăm mét, có thể về nhà rồi.”
Nhâm Xử An lên taxi cùng với Giang Đồng.
Cô thở dài: “Mình chỉ hy vọng… Anh Tranh Vanh sẽ không phát hiện ra chuyện nhanh như vậy.”
Thử nghĩ một chút, vừa mới tách khỏi nghệ sĩ của mình chưa đầy mười phút… Chợt phát hiện ra rằng bản ghi cuộc gọi điện video của nghệ sĩ đã được cư dân mạng lan truyền.
Đây rốt cuộc là cái cảm giác gì chứ?
Cô khoanh tay ngồi trên taxi, cầu mong Đoạn Tranh Vanh không phát hiện ra chuyện này quá sớm.
Trong giây tiếp theo, điện thoại di động hiện ra hai tin nhắn.
Tranh Vanh: [Link]
Tranh Vanh:???
V Entertainment không có ký kết: #Nhâm Xử An Hoắc Khưu Dung# Các người @Ám Lam vừa biết nghệ sĩ mới được ký hợp đồng thực sự là một diễn viên hài ha ha ha, cô gái @Nhâm Xử An thật là dễ thương! Không tìm hiểu một chút sao?
[Đây là trên tình bạn dưới tình yêu trong truyền thuyết sao.
/Đầu chó/]
[Ha ha ha tôi cười chết mất.]
[Thành thật mà nói, tôi muốn xem Nhâm Xử An trên các chương trình tạp kỹ, tôi cảm thấy rằng nó sẽ trở thành nguồn vui sướng mới của tôi.
/Đầu chó/]
Weibo sau gần như bị bao vây bởi “Ha ha ha”, sau đó nhìn vào danh sách tìm kiếm hot, #Nhâm Xử An Hoắc Khưu Dung # hay #Nhâm Xử An kéo phiếu# và #Nhâm Xử An Giang Đồng#.
Ba chủ đề này đã được thu thập thông tin trên tìm kiếm hot, ngay cả tên của #Nhâm Xử An# cũng gần với top 10.
Không chỉ tương tác trực tuyến của Nhâm Xử An và Hoắc Khưu Dung, mà Nhâm Xử An vội vã rời khỏi Đoạn Tranh Vanh tại sân bay, một video nhỏ và ảnh GIF về một con gấu nhào vào trên người Giang Đồng.
Video bị dừng khi Nhâm Xử An nhào tới Giang Đồng, chèn khuôn mặt Giang Đồng đeo khẩu trang và kính râm nhưng hài hước không thể giải thích được, hợp với âm thanh.
Hiệu quả kia… thực sự là một bức hình thật đẹp.
[Mặc dù chị Nhâm Xử An thực sự rất gầy, nhưng trong một khoảnh khắc… tôi đã nghĩ cô ấy sẽ tát cho Giang Đồng một cú tát của sư tử.]
[Ha ha ha, cười chết tôi rồi.]
[Quan hệ giữa bọn họ thực sự tốt như vậy, hay là doanh tiêu hào cố ý thế? Dù sao một người trong số họ đã ký hợp đồng với Ám Lam, còn người kia vẫn dậm chân tại chỗ, nói không đố kỵ chắc là không có khả năng, huống chi là trong cái giới như thế này.]
[Bên trên nói rất đúng! Mối quan hệ giữa An An và cô Giang Đồng rất tốt!]
[Mặc dù công ty mà Giang Đồng ký kết không phải hàng đầu nhưng cũng không tệ mà? Theo lời bên trên trước đây Nhâm Xử An đã ký với một công ty nhỏ như vậy, không phải hai người đã chia tay từ lâu rồi sao?]
[Người bên trên không phải là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử sao, hay là doanh tiêu hào tiết tấu, đại gia chào ngươi!]
[Khóc, Tiểu Giang của chúng tôi cuối cùng cũng được lên hot search.
Hot search lần trước giống như người xấu vậy, cư dân mạng cùng nhau cổ vũ khi họ đi ngoại tuyến, thật không dễ dàng.
/Khóc lớn/]
Nhâm Xử An lần theo đường link mà Đoạn Tranh Vanh gửi cho cô, đọc lại danh sách tìm kiếm nóng hổi rồi im lặng.
Cuộc thảo luận giữa các cư dân mạng sôi nổi hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.
Cô lấy điện thoại và cho Giang Đồng xem tin tức của Đoạn Tranh Vanh, hỏi: “Bây giờ mình có nên trả lời anh Tranh Vanh không?”
Giang Đồng không có trả lời Nhâm Xử An, mà là đưa điện thoại di động đến trước mặt Nhâm Xử An.
Chị Lộ Lộ: [Không phải nói đang nghỉ ngơi ở nhà sao?]
Chị Lộ Lộ: [May mắn thay, lần này không phải là tiêu cực / khuôn mặt / tiêu tan / tin tức.
Nếu tôi không xử lý kịp thời và bị chậm trễ thì sao?]
Chị Lộ Lộ: [Đi đón Nhâm Xử An tôi có thể lý giải, nhưng cô phải thay tôi chào hỏi một tiếng với Đồng Đồng của tôi chứ.]
Chị Lộ Lộ: [Khóc.jpg]
Người đại diện Trình Lộ của Giang Đồng gửi một đống tin nhắn.
Xem ra tên của Giang Đồng đã bị phát hiện ngay từ lần đầu tiên cũng đã lên hot search.
“Cậu thấy chị Lộ Lộ không có giọng điệu trách cứ, chắc không sao đâu.
Anh Tranh Vanh nhất định sẽ không mắng cậu, nhiều nhất chỉ là…”
Giang Đồng dừng lại một chút, yếu ớt mở miệng: “Dạy cậu vài câu.”
Nhâm Xử An:…
Bây giờ cô rất muốn dạy cho Hoắc Khưu Dung một bài học.
Cô gọi điện thoại cho Đoạn Tranh Vanh.
Trong loa truyền đến âm thanh của Đoạn Tranh Vanh chắc cũng đang ở trên đường.
Đã mấy ngày rồi không có một giấc ngủ ngon, giọng anh ấy có vẻ hơi mệt mỏi: “Từ phản hồi hiện tại không có nhiều tin tức tiêu cực.
Đây có thể coi là một sai lầm mang đến cho cô một lượng hot.
Thế nhưng chắc chắn sẽ có người nhìn chằm chằm vào cô và Hoắc Khưu Dung.
Vì vậy tốt hơn hết cô với Hoắc Khưu Dung không nên một mình gặp nhau trong thời gian sắp tới.
”
Nhâm Xử An hiểu được sự lo lắng của Đoạn Tranh Vanh.
Cô gật đầu, đáp lại nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu, yên tâm đi anh Tranh Vanh.”
Cô vừa nói xong thì đầu dây bên kia im lặng lạ thường.
Một lúc sau, giọng nói lạnh lùng của Đoạn Tranh Vanh truyền đến: “Tôi nhớ nửa giờ trước, cô cũng nói như thế với tôi.”
Nhâm Xử An:…
Chúng ta có thể đừng nhớ rõ ràng như vậy được không.
Đoạn Tranh Vanh thực sự không nói gì xấu về Nhâm Xử An mà chỉ nghiêm túc nhắc nhở cô.
Vì có việc bận phải liên lạc với người khác nên anh ấy đã sớm cúp điện thoại.
Từ sân bay đến nơi ở của Nhâm Xử An và Giang Đồng cũng tính không quá xa.
Tình trạng kẹt xe trên đường không nghiêm trọng, về đến nhà chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ.
Nhâm Xử An sáng sớm đã dậy đón máy bay, lúc này một thân đã mệt lả, chào Giang Đồng rồi trở về phòng.
Cô nằm trên giường ngáp một cái, rõ ràng đã buồn ngủ rồi nhưng vẫn mở trò chơi ra.
Trước đây nhóc con bị sốt, không biết hiện tại có đỡ hơn không.
Giao diện trò chơi nhảy nhanh.
Quý Hưng đang ngồi trên giường, chiếc bàn đã được dời đến giường, trên bàn là một phần thức ăn đã ăn xong.
“Nhóc con, cơ thể đã khá hơn chưa?” Nhâm Xử An hỏi.
Đồng thời, từ trong hộp y tế lấy ra một cái nhiệt kế, đặt ở trên bàn, nói: “Đo nhiệt độ.”
Quý Hưng nhướng mắt, đôi mắt đen của cậu liếc về nguồn phát ra âm thanh: “Đã không sao rồi.” Cậu dùng giọng nói nhỏ của mình nói.
Nhâm Xử An tức giận bật cười, nghe thấy giọng nói ỉu xìu của Quý Hưng, không giống như là không có chuyện gì!
Dù không còn vết ửng đỏ bất thường trên gương mặt nhưng rõ ràng cậu rất tiều tụy.
Giọng cô trở nên nghiêm túc hơn một chút, nghiêm túc nói: “Nhóc con, đứa trẻ nào nói dối thì mũi sẽ dài ra, sau này không được nói dối.”
Quý Hưng vẫn còn rất mệt mỏi, một chút sức lực cũng không dùng được.
Sau khi ăn xong, cậu lại chui vào chăn bông, ngăn cách với không khí lạnh.
Nằm nghiêng ở trên giường, cậu cố ý lộ ra dáng vẻ người lớn: “Tôi cũng biết truyện Pinocchio, thần tiên tỷ tỷ không thể lừa tôi đâu.”
Nhâm Xử An:…
Thế nào? Đọc quá nhiều sách, biết một vài câu chuyện cổ tích liền khinh thường cô?
Cô luôn cảm thấy nhóc con không còn ngoan ngoãn như trước nữa, chẳng lẽ thời kỳ nổi loạn trong truyền thuyết đã đến rồi sao? Chính xác theo ấn tượng thì trẻ em khoảng 14 tuổi sẽ bước vào giai đoạn nổi loạn, trở nên không còn nghe lời như trước nữa.
Nhăn nhó một lúc, Quý Hưng cuối cùng cũng đặt nhiệt kế dưới nách, khoanh tay nằm nghiêng.
Làm cho Nhâm Xử An cảm giác giống như là… rất sợ Nhâm Xử An cởi áo quần của cậu.
Khóe mắt Nhâm Xử An co giật.
Mặc dù cô đã làm cho nhóc con sợ hãi rất nhiều lần, nhưng cô không phải là biến thái.
Nhiệt độ trên nhiệt kế là 37 độ C, mặc dù vẫn còn nóng nhưng so với nhiệt độ 39 độ C trước đó thì đã tốt hơn rất nhiều.
Nhâm Xử An cất nhiệt kế đi, lấy một vài loại thuốc từ hộp thuốc.
“Những loại thuốc này, khi nước sôi phải uống, biết không?”
Quý Hưng gật đầu: “Đã biết.”
Cậu dừng lại một chút, còn nói: “Ngày hôm nay thần tiên tỷ tỷ đã ở cùng tôi, tôi sẽ ăn.”
Nhâm Xử An:…
Lại nữa rồi.
Đây không phải là thời kỳ nổi loạn của nhóc con, đây là để bù đắp cho lúc nhỏ chưa từng được làm nũng mà.
Nghĩ đến những gì đã xảy ra với nhóc con Quý Hưng khi còn nhỏ, cô thở dài thườn thượt, trong lòng không khỏi cảm thấy thương tiếc một chút.
Trẻ nhỏ ở độ tuổi từ 6 đến 12 mà nói, nếu không được bố mẹ che chở, không học được yêu thương là gì, không biết đi yêu thương người khác.
Sau này cũng không có sự đồng hành và hướng dẫn của bạn bè, thầy cô thì trẻ rất dễ hình thành nhân cách chống đối xã hội, dấn thân vào con đường cực đoan.
Nhìn thấy Quý Hưng đang nằm trên giường, lòng Nhâm Xử An dịu lại.
Trong đôi mắt đen của Quý Hưng dường như có những vì sao, nhìn ra ngoài màn hình một cách rực rỡ.
So với lúc bắt đầu chơi trò chơi này, ánh mắt của nhóc con lại chứa đầy sự bị quan, chán nản, thậm chí có phần tàn nhẫn, hoàn toàn không giống như lúc đầu.
Đây có phải là… cô mới chỉ nuôi dưỡng được một nửa con người của cậu thiếu niên nổi loạn này? Một nửa còn lại là dưỡng cho Quý Hưng có thành tích học tập tốt để có thể thi đậu vào trường học nội trú ở thành phố lớn trong trò chơi.
Nhâm Xử An đột nhiên nhớ lại cuốn sách bài tập đầu tiên cô mua cho Quý Hưng đã bị cậu đốt đi mất một góc.
Lúc đó Quý Hưng có thể đã có khuynh hướng bạo lực và chống đối xã hội.
“Thần tiên tỷ tỷ?” Quý Hưng mím môi, đôi lông mày thanh tú cau lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có nét bất mãn.
Nhâm Xử An bị tiếng gọi của Quý Hưng kéo trở về hiện tại: “Được rồi, được rồi, hôm nay tôi sẽ ở lại với cậu lâu thêm một chút, mau uống thuốc đi.”
Sau khi đạt được nguyện vọng, lông mày của Quý Hưng dãn ra.
Dù không mỉm cười nhưng người khác dễ dàng nhận ra chữ “vui vẻ” hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ bé của cậu.
Cậu nói: “Vậy được rồi.”
Lời nói của cậu có chút gì đó bất mãn.
Nhâm Xử An nheo mắt lại, nhóc con quả thật như tỏa ra xung quanh ánh sáng chói chang.
Ai có thể tưởng tượng được một người lúc đầu ít nói, thiếu tin tưởng, chán nản đến mức không nói nên lời như Quý Hưng lại có thể mở lòng mình sau khi nhận được vài lời yêu thương.
Tuy rằng hiện tại cậu vẫn có chút kiêu ngạo, nhưng vẫn khá là dễ chiều.
“Sau này nếu bị dính mưa thì phải nhớ uống trà gừng đường nâu hay gì đó, nếu mà khó uống quá thì dùng nước đường nấu với gừng thái sợi.
Như vậy vừa không bị lạnh, vừa tránh được bệnh cảm với sốt.”
“Thấy cậu phờ phạc tôi cũng buồn lắm, nhớ là khi tôi không có ở đây thì phải biết tự chăm sóc cho bản thân.”
Sau khi tận mắt nhìn Quý Hưng uống hết bát thuốc, Nhâm Xử An nhẹ nhàng tâm sự với cậu.
Cô quá mệt mỏi, không bao lâu đã lăn ra ngủ.
Tiếng thở nhẹ nhàng truyền đến tai Quý Hưng.
“Thần tiên tỷ tỷ?” Quý Hưng nhẹ giọng gọi vài tiếng nhưng không thấy cô đáp lại.
Xung quanh yên ắng như thể chỉ còn nghe được tiếng thở của hai người.
Thần tiên tỷ tỷ có vẻ đã ngủ rồi nhưng bây giờ đang là ban ngày mà.
Quý Hưng liếc nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Có lẽ là do Nhâm Xử An đã quá mệt mỏi với công việc.
Cậu nhẹ nhàng khẽ xoay người.
Dưới người cậu có đệm và ga êm ái, trên người cậu đắp chăn lụa tốt, tất cả đều là của thần tiên tỷ tỷ thay cho.
Nếu không phải tiêu nhiều tiền cho cậu, có lẽ thần tiên tỷ tỷ sẽ không phải vất vả đến như vậy.
Nghĩ đến việc dùng tuyệt chiêu “không chịu uống thuốc” để thần tiên tỷ tỷ ở lại lâu hơn với mình, Quý Hưng chợt cảm thấy áy náy.
Thần tiên tỷ tỷ rõ ràng là rất mệt mỏi, buồn ngủ đến mức có thể ngủ gục khi đang nói chuyện.
Vậy mà lại phải ở lại với cậu.
Quý Hưng mím môi.
Thần tiên tỷ tỷ chăm sóc cho cậu rất tốt, nhưng cậu không thể ỷ lại vào điều đó để vô ý như vậy.
Ngay cả khi cậu vô ý như vậy thì cũng nên có một giới hạn nhất định.
Nghe tiếng thở đều đều bên tai, lòng cậu như muốn tan ra.
Cậu đưa tay kéo con gấu bông sang bên cạnh mình, đắp chăn bông lên và ôm nó nằm ngủ.
Khoảng thời gian quay “Ám Dũng” của Nhâm Xử An không hề ngắn, ít nhất đây là lần đầu tiên cô tham gia đoàn phim trong một thời gian dài như vậy.
Đoạn Tranh Vanh cho cô một tuần để nghỉ ngơi và sắp xếp lại công việc.
Giang Đồng đến trước cửa phòng Nhâm Xử An, mở cửa phòng bước vào.
Cô ấy đeo khẩu trang nên nói có vẻ không rõ câu chữ: “An An, tối nay mình phải đi gặp giám đốc với chị Lộ Lộ, chắc phải đi ngay bây giờ.
Ở nhà đừng nhớ mình quá nhé.”
Nhâm Xử An mỉm cười: “Mình biết rồi, dạo này cậu được gặp nhiều đạo diễn mới, đây nhất định là tín hiệu tốt đấy.”
Giang Đồng dựa vào tường, xoa bóp mặt qua lớp khẩu trang.
“Chúng ta ở trong cái vòng tròn luẩn quẩn này, nếu không muốn bị giẫm đạp thì chỉ có thể cố gắng leo lên.”
“Vòng tròn nào mà chẳng giống nhau? Cái chúng ta cần trong cái vòng này cũng đơn giản thôi, chẳng qua là danh vọng và tiền bạc.”
Giang Đồng cũng cười: “Cậu nói đúng, mình sẽ nỗ lực vươn lên vì danh vọng và tiền bạc.”
Cô ấy lê đôi dép bông nhỏ kêu lẹp xẹp bỏ đi.
Chưa đầy một phút sau, tiếng bước chân đã quay lại, Giang Đồng đứng ở cửa hỏi: “Vậy còn chúng ta?”
Nhâm Xử An phì cười: “Chúng ta là trường hợp đặc biệt, có thể thoát ra khỏi đầm lầy mà không bị nhiễm bẩn, được chưa?”
Giang Đồng gật gật đầu: “Cũng khá đúng đấy, mình còn tưởng chó con cậu thay đổi rồi chứ.”
“Giang… Đồng.
Cậu nói ai là chó hả?”
…
Sau khi Giang Đồng được Trình Lộ Lộ đưa đi, Nhâm Xử An quyết định ngồi ở nhà xem phim, đang xem được một lúc thì bị tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn.
Cô liếc nhìn điện thoại, là Đoạn Tranh Vanh.
“Xin chào, anh Đoạn Tranh Vanh.”
“À, tôi đã gửi email kịch bản cho cô rồi.
Cô sẽ tham gia đóng “Tam Nhật” vào tháng sau.
“Ám Dũng” cũng đang tăng tốc chỉnh sửa.
Dự kiến là cuối tuần này hoặc cuối tuần sau, cô và một vài người đóng nhân vật chính sẽ có một buổi ghi hình quảng bá chương trình tạp kỹ “Ám Dũng”.
Có một trang tạp chí tốt tôi cũng muốn nói cho cô, tuần sau Penguin sẽ ra mắt tạp chí mùa xuân.
“Ám Dũng” là phim truyền hình quan trọng, cô cũng phải đi.
Tạm thời như vậy đã, tôi sẽ gửi thông báo cụ thể cho cô khi lịch chạy show được chốt.”
Nhâm Xử An hơi bối rối.
Cô chưa bao giờ nghe nhiều lịch trình như vậy chỉ trong chốc lát.
Còn nữa, cô sắp được đóng phim “Tam Nhật” sao?
Lần đầu tiên đóng phim điện ảnh, lại là phim của công ty Do Nghệ, điều này cô chưa từng nghĩ tới.
“Tôi có thể nhận vai nữ chính của “Tam Nhật” sao?”
Giọng nói mang theo nụ cười của Đoạn Tranh Vanh phát ra từ điện thoại: “Sao, cô vẫn không đủ tự tin vào diễn xuất của mình à?”
“Mấu chốt là… việc casting bây giờ không phải chỉ nhìn vào diễn xuất.”
Nếu casting mà chỉ nhìn vào diễn xuất, chẳng phải sự nghiệp của cô đã có khởi sắc từ lâu rồi sao?
“Đúng là không chỉ có diễn xuất nhưng công ty mà cô ký chính là Ám Lam.” Đoạn Tranh Vanh nói: “Tôi sẽ gửi thông báo cụ thể cho cô.
Trong thời gian ở nhà cô có thể xem qua kịch bản và tìm hiểu về vai diễn.
Đừng căng thẳng quá.”
Một diễn viên trẻ mới vừa có chút tiến bộ, lại là lần đầu được tham gia phim điện ảnh đòi hỏi nhiều kỹ năng nên áp lực tâm lý không hề nhỏ.
Nhâm Xử An lập tức nở nụ cười tươi: “Làm sao có thể áp lực được cơ chứ, tôi đang rất hứng thú đây.
Anh cứ chờ tôi thể hiện đi.”
Đoạn Tranh Vanh lên tiếng: “Tôi hy vọng cô sẽ không quá lo lắng khi nhìn thấy Quý Lan trong đoàn phim.”
…
Nhâm Xử An dành cả buổi chiều để nghiên cứu kịch bản mới, lúc đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, bên ngoài cửa sổ trời đã hoàn toàn tối đen.
Cô duỗi người, các khớp xương trên người cô phát ra tiếng “cạch, cạch”
“Tôi già rồi…” Cô lẩm bẩm một mình.
“Ting ting.” Thông báo tin nhắn hiện lên trên màn hình.
Nhâm Xử An pha một cốc trà đen nhân sâm dâu tằm rồi thong thả mở tin nhắn ra đọc.
Giang Đồng: [An An, mau nghĩ cách giúp mình với.]
Giang Đồng: [Bọn họ chuốc rượu chị Lộ Lộ, chị ấy đã say bí tỉ rồi, mình cảm thấy không ổn chút nào.]
Giang Đồng: [An An, mình hơi sợ.]
Nhâm Xử An bỗng nhiên đơ ra.
Gấu Túi Không Ngủ: [Gửi mình địa chỉ, nhanh.]
Giang Đồng: (Vị trí)
Nhâm Xử An nhanh chóng mở bản đồ định vị, đó là một quán bar cao cấp cách nhà họ không xa.
Cô mặc vội một chiếc váy vào, hoảng hốt định chạy đi, khi đang xỏ giày thì đột nhiên dừng lại.
Cô đi một mình cũng vô ích, gọi cho cảnh sát thì cũng phải có lý do.
Bỗng cô chợt nhớ ra, gia đình Sở Dĩ Lam có vẻ như có khá nhiều cơ sở kinh doanh.
Mặc dù không phải sản nghiệp của bọn họ, loại bar cao cấp này anh ta chắc cũng sẽ biết mặt một vài người.
Chỉ do dự một lúc, Nhâm Xử An lập tức gọi cho Sở Dĩ Lam và giải thích tình hình hiện tại.
“Chủ quán bar đó là bạn thân với gia đình tôi.
Tôi đến đó mấy lần rồi.
Đợi đã, cô gửi tôi địa chỉ, tôi sẽ lái xe đến đón.” Nói xong câu thứ hai, Sở Dĩ Lam cúp điện thoại.
Nhâm Xử An thay quần áo và đi xuống cầu thang đến cửa tiểu khu.
Chưa tới mười phút, một chiếc xe hạng thường không có gì nổi bật dừng lại trước mặt cô.
Cửa sổ xe kéo xuống, để lộ ra khuôn mặt anh tú của Sở Dĩ Lam, anh ta nhìn Nhâm Xử An: “An An, đừng có đứng nhìn mãi thế, mau lên xe đi.”
“À, ừ.” Nhâm Xử An nhanh chóng lên xe và ngồi vào ghế lái phụ.
Khi đã ngồi vào trong xe, cô mới nghĩ tới một công tử nhà giàu với khối tài sản hàng chục tỷ như Sở Dĩ Lam lại lái một chiếc xe như vậy.
Còn tưởng rằng cô đang lên một chiếc xe không có tên tuổi gì, nhưng không ngờ… lại tiện nghi như vậy.
“Đây là xe anh đi mượn à?”
“Hả?”
Sở Dĩ Lam lái xe không chậm nhưng cũng không khiến người ta khó chịu.
Anh ta liếc nhìn Nhâm Xử An, như hiểu ra điều gì đó, nói rõ ràng: “Ồ, cô đang nghĩ cái gì thế?” Anh ta cười: “Tôi đã lái chiếc xe này được hai năm rồi, nó chỉ là phương tiện đi lại của tôi thôi.
Đại đa số những người bỏ ra hai ba mươi vạn mua xe đều là những người mới phất lên.
Chỉ những người giàu nhanh, kém hiểu biết mới bỏ tiền mua xe sang thôi, họ không hiểu rõ về việc quản lý tài sản cho lắm.”
Nhâm Xử An cảm thấy bối rối.
Có vẻ như cô ấy là một người nghèo thực thụ.
Cô nắm chặt tay: “Xin lỗi.”
“Hầu hết các nhân vật trong mấy phim thần tượng động một chút là lại phiên bản giới hạn nọ, phiên bản giới hạn kia.
Họ đều có chung một đặc điểm đó là chi rất nhiều tiền cho mấy thứ sĩ diện ấy.”
Sở Dĩ Lam bẻ lái rẽ vào một góc cua.
Phía trước là ngã tư đèn đỏ, Sở Dĩ Lam nhìn trái ngó phải, không thấy có chiếc xe nào anh ta tăng tốc phóng về phía trước.
Nhâm Xử An hoảng sợ: “Anh trai, anh vừa vượt đèn đỏ đấy.”
“An An, đừng gọi tôi là anh trai, tôi xấu hổ lắm.” Sở Dĩ Lam liếc nhìn An An: “Sao cô lại gọi cho tôi?”
“Lúc đầu tôi cũng không nghĩ sẽ gọi anh nhưng sau lại nghĩ anh chắc chắn có mối quan hệ với chỗ này.
Có anh đi cùng tôi cũng yên tâm hơn.”
Sở Dĩ Lam nhếch môi cười khi nghe được câu nói này: “An An, cô thật biết nhìn người đấy.
Tôi đã nhờ người giúp rồi, Giang Đồng chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Khi hai người tới đến quán bar, đã có người đợi sẵn ở cửa.
Nhìn thấy Sở Dĩ Lam đang bước nhanh tới, người đàn ông cũng vội tiến lên hai bước: “Anh không ở đây, chúng tôi không dễ xen vào những chuyện này nhưng chúng tôi cũng đã cho người đến canh ở bên ngoài, bây giờ tôi sẽ đưa anh tới đó.”
Sở Dĩ Lam bước vào, đưa điện thoại di động cho người kia: “Quay video lại.”
Vẻ mặt của người đàn ông kia sững lại, có chút khó xử: “Chuyện này… không hay cho lắm.”
“Sao vậy, tôi yêu cầu cậu thu âm lại.” Sở Dĩ Lam cau mày, dáng vẻ bất cần hàng ngày đã thay đổi, trở nên nghiêm túc hơn: “Bọn họ dám làm những chuyện càn quấy mà còn sợ bị ghi hình sao? Nếu họ không xấu xa thì việc gì phải sợ bị ghi hình?”
Khi đến trước cửa phòng, Sở Dĩ Lam nhấc chân, dùng hết sức đá văng cánh cửa rồi đi vào.
Mấy người bên trong hét lên: “Ai? Ai cho mấy người này vào đây?”
Không nói lời nào, Sở Dĩ Lam kéo người đàn ông đang ôm chặt Giang Đồng ra, sau khi nhìn rõ gương ông ta, anh ta đấm “bốp” một cái, giận dữ nói: “Mẹ kiếp, trước kia tôi còn rất thích phim của ông, bộ nào cũng thích mà không ngờ ông lại là một kẻ cặn bã như vậy.”
Trong nháy mắt, Cao Tiến Hỉ nhận ra Sở Dĩ Lam, bàn tay ông ta đang vung lên lập tức dừng lại trên không, miệng chuẩn bị phun ra mấy lời lẽ thô tục cũng vội dừng lại.
Ông ta đã uống không ít rượu.
Cũng do uống nhiều rượu nên sắc mặt Cao Tiến Hỉ trầm xuống: “Sở Dĩ Lam, cậu đừng có xen vào việc của người khác.”
“Xen vào việc của người khác? Mẹ kiếp, tôi thấy chuyện chướng mắt nên muốn xen vào đấy.”.