Chân Sở Dĩ Lam đá ra, trực tiếp cho Cao Tiến Hỉ một cú đá chí mạng vào hạ bộ rồi hừ lạnh một tiếng khi nghe thấy tiếng hét như gà bị giết vậy.
Đá xong, anh ta ngước mắt lên quét qua mấy người ở trong phòng.
Một người đàn ông trung niên đầu trọc âm thầm bỏ tay ra khỏi nữ sinh viên đang tiếp rượu kia.
Vài người khác cũng trở nên im lặng như gà.
Bởi vì sự việc xảy ra bất ngờ này cùng với tiếng la hét của Cao Tiến Hỉ đã khiến cho mọi người tỉnh rượu một nửa.
Nhâm Xử An đi theo phía sau Sở Dĩ Lam vào cửa, ôm lấy Giang Đồng, dịu dàng nói: “Không sao rồi.
Chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây.”
Cơ thể của Giang Đồng khẽ run lên, nhẹ gật đầu.
Cô ấy bị dọa cho sợ nhưng vẫn có thể giữ vững được lý trí, nói: “Vì đỡ rượu cho mình nên chị Lộ Lộ bị chuốc say rồi.
An An, cậu hãy nhanh chóng nhìn xem cô ấy còn ổn không?”
Một tay Nhâm Xử An ôm chặt Giang Đồng, một tay khác nhẹ nhàng vỗ vào Trình Lộ.
Trình Lộ được Giang Đồng bảo vệ ở phía sau, đã say đến bất tỉnh nhân sự rồi.
Khi bị Nhâm Xử An vỗ nhẹ hai cái, cô ấy nằm trên ghế sô pha vặn vẹo hai lần, trong miệng còn mơ hồ nói: “Đừng động vào tôi… Đừng động… Giang Đồng.”
Trong lòng Nhâm Xử An cảm thấy ấm áp, Giang Đồng đúng là có một người đại diện rất tốt.
Cô nhìn một lượt, trên người Trình Lộ cũng không có việc gì, ngoài một vết hằn đỏ do bị véo mạnh trên cổ tay.
Cô nhẹ nhàng an ủi bên tai Giang Đồng: “Chị Lộ Lộ không sao.
Chị ấy chỉ đang ngủ thôi.”
Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Đoạn Tranh Vanh thở hổn hển, vội vàng chạy đến cửa.
Bởi vì trên đường đi đến quá vội vàng nên chiếc áo gió phẳng phiu mà anh ấy thường mặc đã nhăn nhúm hết cả rồi.
Anh ấy giơ tay, đẩy gọng kính mắt màu vàng đang tuột xuống dưới sống mũi lên.
Liếc nhìn Nhâm Xử An ở trong góc, thấy cô không có chuyện gì nên anh ấy mới yên tâm.
Ánh mắt anh ấy quét qua căn phòng một lượt.
Anh ấy ít nhiều cũng đã gặp qua những người ở bên trong căn phòng này rồi nhưng lông mày cũng không khỏi cau lại.
Đúng là biết người biết mặt mà không biết lòng.
Những loại chuyện quy tắc bất thành văn này, bạn tình tôi nguyện, thực sự là quy tắc mặc định, cũng sẽ không có ai quan tâm đến những việc đó.
Nhưng người ta đã không thích, mà lại cứ bắt ép thì sẽ không có ý nghĩa gì nữa.
“Chà, các vị vui vẻ quá nhỉ.” Anh ấy chỉnh lại quần áo của mình, cố ý làm ra vẻ nho nhã, mỉa mai một câu.
Có lẽ một số người không biết đến lai lịch của Sở Dĩ Lam nhưng trong cái vòng này, không ai là không biết Đoạn Tranh Vanh.
Có quan hệ với Đoạn Tranh Vanh hay không là một chuyện, còn có nể mặt hay không lại là chuyện khác.
Cái vòng này nhỏ như vậy, không chừng ngày nào đó liền phải đi cầu xin người ta.
Không cần biết quan hệ có tốt hay không, nhưng ít nhất cũng đừng trở mặt.
Vốn dĩ chỉ đến tìm niềm vui với Cao Tiến Hỉ một chút thôi, có ai lại muốn chính mình dính vào loại chuyện này chứ? Ngay khi nhìn thấy Đoạn Tranh Vanh, mấy người khác đều trở nên ôn hòa mở miệng.
“Chúng tôi chỉ là tìm niềm vui cùng với ông Cao thôi…”
Cao Tiến Hỉ nghe thấy vậy, biết những người bạn nhậu này muốn đẩy ông ta ra đứng mũi chịu sào, phủi sạch cho bản thân.
Trong lòng liền phát hoả, ông ta ngay lập tức chửi ầm lên: “Đệch! Khi ông đây nói rằng sẽ có diễn viên nhỏ đến thì chúng mày có nói như vậy đâu!”
Ông ta nghe nói Giang Đồng có quan hệ rất tốt với diễn viên nhỏ mới ký hợp đồng với Ám Lam nhưng trong cái vòng luẩn quẩn này không phải là chỉ cần có danh tiếng và tiền thôi sao!
Hai người cùng tham gia một chương trình, cùng đóng một bộ phim nên kết tình chị em.
Kiểu người như vậy có rất nhiều nhưng liệu có mấy ai sẽ đối xử chân thành với nhau?
Không nghĩ đến ông ta lại gặp phải một cái!
Sở Dĩ Lam, phú nhị đại nổi tiếng trong vòng này, lại thêm người đại diện có tên tuổi như Đoạn Tranh Vanh nữa.
Nếu ông ta muốn có kết cục tốt đẹp thì lấy cứng đối cứng là điều chắc chắn không thể.
(Phú nhị đai: Cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn hoặc con của các quan chức cấp cao chính phủ.)
Vì thế Cao Tiến Hỉ nở một nụ cười ngốc nghếch, gương mặt chữ Quốc nhìn có vẻ rất thật thà.
Ông ta không còn gắt gỏng la lối nữa mà ôn tồn mở miệng: “Nào, ngồi đi.
Chúng ta vừa uống chút rượu, vừa nói chuyện được không?”
Sở Dĩ Lam nghĩ cũng không thèm nghĩ, mở miệng nói: “Cưỡng hiếp chưa thành còn nói cái gì mà nói.
Ai biết ông đã làm loại chuyện này bao nhiêu lần rồi?”
Ngược lại Đoạn Tranh Vanh vẫn rất bình tĩnh, đẩy kính mắt lên.
Anh ấy nhớ lại, chậm rãi nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì hai tháng trước, một diễn viên nhỏ đã đăng lên Weibo, tố cáo ông chuốc thuốc mê rồi cưỡng hiếp.
Nhưng chưa đến một giờ thì lại bị ép xuống rồi.
Công ty nhỏ của diễn viên kia cũng nhanh chóng đăng bài tuyên bố rằng từ trước tới giờ họ chưa từng ký hợp đồng với diễn viên đó, nhắc nhở mọi người cẩn thận để không bị lừa… Bây giờ, xem ra có vẻ như sự việc chuốc thuốc mê rồi cưỡng hiếp kia thực sự là sự thật rồi, phải không.”
Anh ấy dùng câu trần thuật mà không phải câu nghi vấn để khẳng định điều này.
Sắc mặt của Cao Tiến Hỉ dần dần biến thành màu trắng bệch.
Lúc ấy trợ lý của ông ta luôn nhìn chằm chằm vào Weibo của diễn viên nhỏ kia.
Sau khi blog ấy đăng bài thì ông ta chỉ mất hơn nửa tiếng đồng hồ để chèn ép sự việc xuống.
Tài khoản Weibo tố cáo đó cũng bị xóa, trùng hợp là lúc đó có một cặp đôi trong vòng rất hot công bố tình cảm.
Vì thế, sự việc mà ông ta bị tố cáo thậm chí còn không lên nổi hot search, cũng không có một chút biến cố nào.
Nhưng sao Đoạn Tranh Vanh có thể nhớ rõ như vậy?
Lẽ nào, anh ấy thậm chí còn theo dõi blog chính thức của công ty nhỏ đó!
Đoạn Tranh Vanh sớm đã hiểu hết tất cả từ những biểu cảm trên khuôn mặt của ông ta.
Trong lòng anh ấy cười lạnh một tiếng, nói: “Chúng ta không có gì để nói với nhau cả.”
…
Lăn qua lăn lại một vòng lớn, đến lúc kết thúc sự việc này thì cũng sắp nửa đêm rồi.
“Giang Đồng!”
Trình Lộ đột nhiên tỉnh dậy trên xe, “Soạt” một tiếng từ băng ghế sau ngồi bật dậy.
Cô ấy nheo đôi mắt vẫn còn hơi mơ màng, không dễ dàng gì mới nhận ra người ngồi ở ghế lái, nói: “Sở… Sở Dĩ Lam?”
Sở Dĩ Lam đang lái xe, nhìn thoáng qua tình hình từ trong gương chiếu hậu: “Anh Tranh Vanh đã đưa An An và Giang Đồng trở về rồi nên chị không cần lo lắng đâu.”
“Các cậu…” Trình Lộ nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng, dường như đã nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân hậu quả: “May mắn là có Nhâm Xử An và các cậu.”
Cô ấy dùng một tay ôm cái đầu đang kêu ong ong, đau nhức dữ dội của mình, nhíu chặt lông mày, căm hận nói: “Cao Tiến Hỉ, bọn họ thật sự không phải thứ tốt lành gì.
Rõ ràng biết tôi liên lạc với ông ta không phải có ý như vậy mà!”
“Đừng nghĩ nữa, chúng ta đã làm thủ tục pháp lý rồi.
Chuyện của ngày mai thì để ngày mai nói, hôm nay cứ nghỉ ngơi thật tốt đi đã.” Sở Dĩ Lam an ủi một tiếng.
…
Điều chào đón Nhâm Xử An vào buổi sáng không phải là những tia nắng đầu tiên, mà là hot search trên Weibo đã [Bùng nổ].
#Sở Dĩ Lam – Nhâm Xử An# Chiếm chỗ vững vàng ở vị trí hot search đầu tiên.
Khuyên Gia V: Tối qua, vị phú nhị đại nổi tiếng trong vòng Sở Dĩ Lam và diễn viên của Ám Lam Nhâm Xử An đã bị chụp ảnh khi cùng nhau đi đến một câu lạc bộ cao cấp ở thủ đô.
Hơn nữa, mới tuần trước, Nhâm Xử An cũng hot trên mạng vì cùng với diễn viên trẻ Hoắc Khưu Dung nói chuyện qua video, đây là đang có một chút vi diệu nha.
[Suy nghĩ] [Suy nghĩ] [Suy nghĩ]
Trong ảnh, Nhâm Xử An và Sở Dĩ Lam trông rất thân thiết, đứng trước cửa một câu lạc bộ cao cấp.
Từ góc chụp ảnh có thể nhìn thấy họ giống như đang dựa sát vào nhau, trông vô cùng thân mật.
[Đây… Chưa đến một tuần lại có thể cùng với hai tiểu thịt tươi đang hot lên hot search, còn ở trong năm vị trí đầu, thật không thể không nói là thực sự có tài nha.]
[Đây là bị lật xe rồi à? [Đầu chó] Tôi rất thích xem hiện trường loại hình lật xe lớn này hmmm.]
[Ngày tốt lành gì vậy, nửa đêm canh ba rồi còn cùng với anh Lam của chúng ta đi đến nơi như thế này? Mặc dù tôi cảm thấy anh Lam sẽ không yêu đương, nhưng bức ảnh này trông không giống là giả cho lắm.
/Khóc to/]
[Cuộc gọi của Hoắc Khưu Dung thì trả lời trong vòng một giây, lại còn ở cùng Sở Dĩ Lam lúc nửa đêm nữa… /Đầu chó/]
[? Mệt cho tôi còn cảm thấy trước đây cô thật đáng yêu, không ngờ lại là gái điếm! ĐM! /Tức giận/ /Tức giận/]
[Có phải Ám Lam xuống dốc rồi không? Tại sao lại ký hợp đồng với một người dựa vào đàn ông để nâng cao địa vị vậy?]
[Nhâm Xử An mau cút xuống cho ông! Xin đừng gây phiền phức cho anh Lam của chúng tôi, được không?]
[Mọi người đừng để bị tài khoản tiếp thị dắt mũi.
An An, Hoắc Khưu Dung và anh Lam đều chỉ là bạn mà thôi! Hãy tin vào An An!]
[Bạn bè của bạn có cùng nhau đi đến nơi như thế này vào lúc nửa đêm không?]
Ban đầu tài khoản Weibo này đăng tin lúc mười một giờ đêm hôm trước, đến nửa đêm thì càng hot dần, cho đến sáng sớm hôm nay mới hoàn toàn bùng nổ.
Nhâm Xử An nằm trên giường, ngây người nhìn Wechat.
[Nhóm trò chuyện] Quý Lan: Hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?
[Nhóm trò chuyện] Quý Lan: @Tranh Vanh.
[Nhóm trò chuyện] Quý Lan: Đã xem hot search chưa?
Trong nhóm mà ba người mới thành lập, Quý Lan và Đoạn Tranh Vanh đang nói chuyện.
Nhâm Xử An cũng không xen vào.
Cô mở nick phụ rồi tìm hot search.
Lúc này, hướng bình luận đã rất xấu rồi, mười cái thì tám cái mang nội dung tiêu cực.
Hiển nhiên là có thủy quân cố ý dẫn dắt.
Điều này làm cho không ít người hâm mộ Sở Dĩ Lam và Hoắc Khưu Dung đang chạy theo trào lưu mà mắng cô.
Nhìn những bình luận khó nghe đấy nhưng tâm trạng cô lại không thấy buồn chút nào, ngược lại còn cảm thấy… Hơi buồn cười.
Đột nhiên, cô muốn nói ra một câu bệnh cấp hai: Các bạn trên mạng đang chạy theo trào lưu ơi! Chờ bị vả vào mặt đi!
(Bệnh cấp hai: Một thuật ngữ chung cho một số hành vi ý thức về bản thân quá mức trong thời kỳ nổi loạn của thanh thiếu niên.)
Giang Đồng từ sáng sớm đã cùng Trình Lộ rời đi rồi, chỉ có Nhâm Xử An ở nhà một mình.
Món hoành thánh cho bữa sáng còn chưa được nấu xong thì Quý Lan đã gọi điện đến.
“Việc này tôi đã nghe nói rồi.” Giọng nói dịu dàng, ấm áp truyền đến từ phía tai nghe.
Nhâm Xử An cho rằng Quý Lan sẽ an ủi cô vài câu, nói với cô rằng không cần phải lo lắng, chuyện này rất nhanh sẽ được giải quyết.
Nhưng không nghĩ đến, câu tiếp theo của Quý Lan lại là…
“Vì sao không tìm tôi?”
Nhâm Xử An: “Hả?”
Giọng điệu có chút tủi thân này khiến cô sững sờ một lúc.
Mặc dù Quý Lan vừa tủi thân vừa không hài lòng, nhưng vẫn kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Gặp phải loại chuyện khó giải quyết như vậy tại sao lại không tìm tôi?”
Tủi thân, đáng thương, còn có chút… Trách móc.
Nhâm Xử An còn cho rằng bản thân là một người phụ nữ xấu xa, thường xuyên lừa gạt, trêu đùa tình cảm của người khác.
Mặc dù không thể nhìn thấy khuôn mặt của Quý Lan nhưng tâm trí của Nhâm Xử An đã không tự chủ được mà hiện ra vẻ mặt kiêu ngạo khẽ nhíu mày, có chút không hài lòng lại có chút đau lòng của Quý Lan.
Đây không phải là đang làm nũng đấy chứ?
Một cảm giác quen thuộc không thể giải thích nổi tràn ra từ trái tim, Nhâm Xử An vỗ vỗ ngực mình trong vô thức.
Cô không giải thích “Tại sao” mà dò hỏi: “Anh đang tức giận à?”
Quý Lan siết chặt tay lại.
Anh còn lâu mới tức giận, chỉ là… Trong lòng anh cảm thấy hoang mang.
Phản ứng đầu tiên khi gặp phải khủng hoảng mới là phản ánh chân thực nhất của một người, mà phản ứng đầu tiên của thần tiên tỷ tỷ lại là Sở Dĩ Lam.
Anh vậy mà lại bị xếp ở vị trí thứ hai.
Không, vị trí thứ hai cũng không đến, anh thậm chí còn xếp sau Đoạn Tranh Vanh.
“Tôi không tức giận.” Giọng nói của Quý Lan có chút khô khốc khi nói chuyện, trong lòng thậm chí có chút nhói đau.
Khi còn nhỏ, anh đã thề thốt trong lòng không biết bao nhiêu lần, tự nhủ phải mau lớn lên, trở thành người tài giỏi xuất chúng, có năng lực, có thể che chở cho thần tiên tỷ tỷ.
Vì thần tiên tỷ tỷ mà vượt mọi chông gai, không để cho thần tiên tỷ tỷ mệt mỏi như vậy nữa.
Anh chăm chỉ đóng phim, mỗi ngày đều cố gắng làm việc.
Thực sự là rất mệt mỏi nhưng chỉ cần nghĩ đến lời nói của thần tiên tỷ tỷ, anh lại có động lực để tiến về phía trước… “Nhóc con, sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau, phải chờ tôi nhé.”
Cuối cùng anh cũng trưởng thành, trở nên mạnh mẽ rồi.
Nhưng điều anh mong đợi được lại là một vị thần tiên tỷ tỷ hoàn toàn không nhớ đến anh.
Không những không nhớ anh, mà thậm chí còn không cần anh.
Tinh Diệu Culture đã đưa ra những điều khoản hào phóng muốn ký hợp đồng với cô.
Hơn nữa, Sở Dĩ Lam, phú nhị đại có gia tài bạc tỷ luôn sẵn lòng giúp đỡ cô vô điều kiện.
Căn bản cô không cần đến anh, cô cũng có thể dễ dàng giải quyết vấn đề.
Anh đột nhiên cảm thấy mình bị vứt bỏ.
Mục tiêu để luôn làm việc chăm chỉ bấy lâu nay dường như đã trở nên mờ nhạt.
Những gì Ám Lam có thể cho thần tiên tỷ tỷ, những người khác cũng có thể.
Vậy nên anh là người có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.
Cảm xúc tích tụ quá lâu bỗng nhiên bộc phát ra vào lúc này, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy kỳ lạ.
[An An, em thấy chị bị lạnh rồi, mau tới uống nước nóng đi này!]
[Không nhìn ra đứa nhóc nhà em lại thân thiết như vậy đó nha ha ha ha!]
[Chị Xử An!]
[Tôi cũng chưa có đánh cậu, đừng làm như tôi sắp ăn cậu thế chứ.]
[Tài năng thiên bẩm của Xử An không tầm thường đâu, nói không chừng tính thích nghi so với cậu còn mạnh hơn nữa ấy.]
[Gần đây vì tôi mà anh Tranh Vanh vất vả chạy đông chạy tây rồi.]
Giọng nói của Sở Dĩ Lam, Hoắc Khưu Dung, Đoạn Tranh Vanh… nhiều giọng nói như thế lẫn lộn vào nhau, từ trong trí nhớ của anh xông ra ngoài, làm rối bời chấn động đầu óc của anh.
[Nhóc con, nhớ tôi rồi sao?]
[Ước nguyện năm mới của tôi là… mỗi năm nhóc con đều có thể trải qua vui vẻ.]
[Từng tháng từng năm đều giống như bây giờ.]
Cuối cùng là đêm giao thừa hai mươi năm trước, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của thần tiên tỷ tỷ khiến anh không nhịn được hơi cong khóe miệng.
[Ông chủ.]
Một tiếng “ông chủ” lảnh lót phá vỡ hy vọng đẹp đẽ, đẩy anh ngã vào trong hiện thực tàn khốc.
“Tôi hy vọng…”
Anh mở miệng, đột nhiên phát hiện cổ họng của mình có chút khàn, tiếng nói phát ra là một âm thanh yếu ớt.
Lỗ mũi vô thức hít một chút, anh nhanh chóng ngắt điện thoại.
Sau khi ném điện thoại sang một bên, Quý Lan dùng hai tay ôm lấy gò má nóng bừng của mình.
Tôi hy vọng, người đầu tiên mà em nghĩ tới là tôi.
Ở trong đoàn phim “Ám Dũng”, anh còn nghĩ nếu như thần tiên tỷ tỷ thích Sở Dĩ Lam thì anh nhất định sẽ không tiếc lời chúc phúc của bản thân, chỉ cần mỗi ngày của thần tiên tỷ tỷ đều trôi qua vui vẻ là được rồi.
Mà bây giờ…
Anh hy vọng, người mà thần tiên tỷ tỷ có thể nghĩ tới đầu tiên, mãi mãi đều là anh.
Ngón tay thon dài mạnh mẽ cầm lấy món đồ chơi hình quả bơ ở đầu giường, Quý Lan vô thức dùng tay nhéo gò má của quả bơ.
Lõi bông ở bên trong đã thay mấy lần, tới giờ nhéo nhéo vẫn thấy mềm mại.
Đột nhiên anh nhớ lại, lúc anh còn nhỏ, dường như thần tiên tỷ tỷ rất thích nhéo mặt của anh.
Anh hơi nhếch môi, trên gương mặt lạnh như băng ngày thường lộ ra biểu cảm vừa thẹn thùng vừa kiêu ngạo.
Không phải chỉ là nhéo mặt thôi sao, cứ để cho em nhéo là được rồi.
…
Nhâm Xử An nghe thấy tiếng “tút tút” ở trong điện thoại, cô có chút kinh ngạc.
“Tôi hy vọng…” một thanh âm trầm khàn cuối cùng đó của Quý Lan lại mang tới cho cô cảm giác yếu đuối trước giờ khó mà tưởng tượng.
Người giống như anh cũng sẽ có lúc yếu đuối sao?
Cô không biết vì sao Quý Lan lại có phản ứng như vậy, nhưng trong lòng cô có chút hối hận vì cách trả lời của mình.
Nếu như trả lời Quý Lan tích cực một chút thì tốt rồi.
Điện thoại lại gọi đi nhưng không được nhận, cũng mãi không bị từ chối, vẫn chỉ giữ nguyên ở trạng thái quay số.
Cô đã gọi liên tục mấy cuộc điện thoại, nhưng một cuộc cũng không được nối máy.
Cho dù là đang ngủ thì bị gọi liên tục như đòi mạng vậy cũng phải sớm tỉnh vì ồn rồi chứ?
Như vậy tức là, Quý Lan hình như… hơi giận rồi?
Cảm giác quen thuộc không thể giải thích lại quanh quẩn trong đầu.
Nhâm Xử An mỉm cười khẽ lắc đầu, Quý Lan cũng là người đầu ba mươi rồi, tại sao tính khí còn nóng nảy giống như đứa trẻ vậy.
Gấu túi không ngủ: Sở Dĩ Lam luôn nhắn tin cho tôi, khung chat với anh ấy ở trên cùng, vậy nên tôi tìm thấy anh ấy đầu tiên.
Gấu túi không ngủ: [Buổi tối hôm qua gấp quá, tôi không suy nghĩ nhiều.]
Gấu túi không ngủ: [Cúi chào đại lão.jpg]
Gấu túi không ngủ: [Sau này gặp phải chuyện gì nhất định sẽ liên lạc với thầy trước, thầy đừng ghét bỏ tôi!]
Gấu túi không ngủ: [Chống nạnh.jpg]
Một loạt năm tin nhắn đã gửi đi, cho dù Nhâm Xử An không cảm thấy bản thân đã làm sai chỗ nào nhưng vẫn giống như dỗ trẻ con vậy, lại soạn ra một tin nhắn.
Gấu túi không ngủ: [Có thể tha thứ cho tôi, đừng giận nữa được không?]
Gấu túi không ngủ: [Trái tim bắn ra biubiu.jpg]
Không tới một phút đồng hồ, quả nhiên Quý Lan đã trả lời lại tin nhắn, nội dung trả lời vẫn khiến Nhâm Xử An vô thức cảm nhận được sự quen thuộc.
Quý Lan: [Miễn cưỡng tha thứ cho em.]
Quý Lan: [Hừm.jpg]
…
Giang Đồng V: Tuyên bố chính thức [hình ảnh][hình ảnh]
Mười hai giờ trưa, chính là lúc toàn thể người dân đặt đồ ăn trưa và nghỉ ngơi.
Giang Đồng đăng hai tấm ảnh lên trên Weibo.
Một tấm ghi rõ tình huống của bản thân cùng với sự cảm ơn đối với Nhâm Xử An, Sở Dĩ Lam, Đoạn Tranh Vanh, còn có người đại diện Lộ Trình.
Một tấm để tuyên bố đã đóng dấu con mộc, đồng thời còn nhấn like cho bài đăng mới nhất trên Weibo của Triệu Uyển Di.
Triệu Uyển Di chính là cô gái đã lên án Cao Tiến Hỉ cưỡng hiếp lại phong sát nghiêm trọng đó, trạng thái tinh thần của cô ấy vốn đã quay trở lại trạng thái tương đối ổn định.
Nhưng khi Lộ Trình cùng Giang Đồng nhìn thấy cô ấy nói rõ mục đích, trong đôi mắt ấy lại phát ra tia sáng mãnh liệt.
Điện ảnh truyền hình tương lai V: Tuyên bố chính thức, để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của Giang Đồng, chúng tôi đã bắt đầu tiến hành các thủ tục pháp lý.
[share]
Nhâm Xử An V: Cùng với chị em của tôi, cảm ơn anh em tốt vừa gọi đã xuất hiện @Sở Dĩ Lam, cùng với người đại diện của tôi @Tranh Vanh.
Hy vọng chuyện này có thể đạt được kết quả công bằng ngay thẳng.
[share]
Sở Dĩ Lam V: Con sâu làm rầu nồi canh! Không khí ở trong giới chính là bị loại người như thế này phá hoại rồi! Trước đây tôi lại thích phim mà ông ta quay cơ đấy! [share]
Thông tin vừa đăng tải lên đã lập tức dấy lên sóng to gió lớn ở trên mạng.
Cao Tiến Hỉ đột nhiên trở nên vô cùng nổi tiếng sau khi chuyển nghề từ biên kịch sang đạo diễn, được coi là một trong những đạo diễn mới nổi lên những năm gần đây, duy trì phong độ một năm cho ra một bộ kiệt tác.
Tới bây giờ đã có ba tác phẩm đạo diễn, đều là phim văn học nghệ thuật, nhận được sự hâm mộ của không ít người yêu thích điện ảnh.
Một đạo diễn vô cùng được chú ý lại đột nhiên bị phanh phui ra chuyện như thế này, còn có #Sở Dĩ Lam – Nhâm Xử An# tới bây giờ vẫn đang nằm trong top 5 hot search.
Hai chủ đề này có quan hệ trực tiếp, cũng không cần nửa tiếng đồng hồ, hotsearch đã trực tiếp gắn mác [bạo].
Một giây trước còn đang mắng chửi “Hành động này của Nhâm Xử An thật là quá vô liêm sỉ”, “Lâu như vậy mà tài khoản chính thức trên Weibo cũng không giải thích thì nhất định là thật rồi!”, một giây sau đã biến thành “Chết tiệt?”.
Cư dân mạng mắng sai người thì ngạc nhiên ngơ ngác, phát hiện bản thân chạy theo trào lưu quá nhanh rồi, tới bây giờ đang tự vả mặt bôm bốp.
[Ở bữa tiệc đêm trước đó bị chụp ảnh, tôi còn cho rằng đã đủ bằng chứng rồi, không ngờ còn có kiểu hành động này nữa?]
[/Tạm biệt/ /Tạm biệt/ Sau này tôi sẽ không chạy theo trào lưu nữa, không xếp hàng nữa, đúng là cái gì cũng có thể đảo ngược lại mà…]
[Chửi nhầm tiểu tỷ tỷ Nhâm Xử An cả buổi sáng rồi, tôi mổ bụng tạ lỗi.
/Quỳ xuống/]
[Tôi thật sự hy vọng Weibo cho ra một tính năng sửa đổi, để tôi chuyển tất cả bài đăng về Nhâm Xử An buổi sáng thành Cao Tiến Hỉ…]
[Cao Tiến Hỉ thật sự quá kinh tởm! Tiểu tỷ tỷ Triệu Uyển Di quá đáng thương rồi, Đồng Đồng của chúng ta cũng vậy.
Sao lại gặp phải chuyện như thế này!]
[Không có An An thì Đồng Đồng của chúng ta thật sự nguy hiểm rồi.
/Khóc thút thít/ Khó mà tưởng tượng nổi loại chuyện như thế này sẽ xảy ra ở trên người của của Đồng Đồng!]
[Trước đây lại còn có người nghi ngờ tình bạn của Đồng Đồng và An An! Chữa bệnh mù mắt cho bọn họ đi!]
[Chị Lộ Lộ thật sự cũng là người tốt.
Cảm tạ Đồng Đồng có người đại diện lần đầu tiên thật lòng vì cô ấy như vậy! Cũng cảm ơn công ty không trốn tránh vấn đề!]
[Khóc, tôi không thần tượng sai người mà! Cũng may buổi sáng không thoát fan! An An chúng em yêu chị!]
[Buổi sáng vì An An nói một câu mà bị thủy quân, còn có cả người hâm mộ của Sở Dĩ Lam và Hoắc Khưu Dung mắng chửi thành chó luôn.
Xin hỏi bây giờ các người có xấu hổ không? Còn không xin lỗi An An nhà chúng tôi nữa! /Tức giận/]
[Anh Lam dám làm việc nghĩa như vậy thật quá đáng khen! Thật ngưỡng mộ tiểu tỷ tỷ Nhâm Xử An có thể có tình bạn như vậy với anh Lam!]
[Dành ra cả một buổi sáng mắng chửi An An tiểu tỷ tỷ, tôi sai rồi.
/Quỳ xuống/ Mặc ý chê cười.
/Quỳ xuống/]
Trên mạng luồng gió bình luận đảo ngược hoàn toàn, bên dưới Weibo của Nhâm Xử An, toàn bộ những lời lẽ mắng chửi cô đều nhanh chóng được thay thế bởi tin tức tích cực.
Chỉ có vài bình luận tiêu cực nhiều like đều là do các blogger để lại, đã quay lại đòi mổ bụng tạ lỗi.
Trong lúc cư dân mạng bắt đầu khen ngợi và ngưỡng mộ tình bạn giữa mấy người Nhâm Xử An bọn họ, cũng có không ít cư dân mạng bắt đầu đào bới lại những chuyện mà Cao Tiến Hỉ đã từng làm.
Có một số diễn viên, biên kịch, thậm chí là thợ trang điểm đã từng bị Cao Tiến Hỉ quấy rối đều mượn chuyện lần này, giấu tên hoặc dùng nick phụ đăng những chuyện mà bản thân từng phải trải qua lên.
Vào lúc như thế này, luôn có những người như vậy, những người thích thể hiện “sự xuất sắc không ai bằng” của mình ra bên ngoài.
[Đều là người trưởng thành rồi, trong đêm đi gặp đạo diễn là ý gì cũng còn không hiểu sao? Giả ngây giả ngốc gì vậy!]
[Bây giờ náo loạn thành như vậy, cho dù điều kiện có là gì thì cũng chẳng cần bàn nữa!]
[Bộ dạng nhìn có vẻ sexy quyến rũ đó của Giang Đồng, không chừng đã được bao nhiêu người thử qua rồi nhỉ.]
Kiểu bình luận thế này lại nhanh chóng tăng vọt lên kinh người, mấy tên đàn ông gia trưởng cũng chạy theo trào lưu share và bình luận, tới mức huyết áp của Nhâm Xử An tăng vọt…
Những thứ khốn nạn gì không biết, mồm sao lại có thể thở ra hơi thở hôi thối đến thế!
Mấy năm nay Giang Đồng vẫn nhận các vai diễn phật pháp, dù sao cũng là gần đây mới bắt đầu nổi lên, liên hệ sản xuất với thêm vài đạo diễn, làm sao lại gặp phải loại chuyện như thế này?
Trong đôi mắt của cô lộ ra tia sáng hung dữ giống như muốn giết người, bắt đầu bình luận những Weibo mang tính công kích kia.
Nhâm Xử An V: Còn tiếp tục nói lung tung như vậy, tôi khâu mồm anh lại đấy!
Khoảnh khắc gửi đi, cô ngây ngốc.
Đại não một khoảng trắng xóa, lập tức đình trệ mất mấy giây, cô chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của mình đột nhiên tăng tốc.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Lúc phản ứng trở lại, Nhâm Xử An cảm giác trên trán mình đang có mồ hôi lạnh chảy xuống.
Cô nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng khô khốc.
Sau khi gửi tin nhắn đi, gần như là ngay lập tức, bình luận của cô đã được không ít người share và chụp ảnh màn hình.
Không quá mười phút, đã bị các đủ loại blogger điên cuồng share.
Nhâm Xử An tự biết mình nói sai rồi, không còn thời gian để tự thắc mắc với vấn đề “không phải tôi đã chuyển sang nick phụ rồi sao?” này.
Cô nhanh chóng gửi Wechat cho Đoạn Tranh Vanh, cũng gọi một cuộc điện thoại Wechat nhưng lúc này Đoạn Tranh Vanh hẳn đang ở cùng với Trình Lộ, không lập tức trả lời tin nhắn của cô.
Cô nghiến răng, trong lòng nghĩ dù sao cũng đã bị người ta điên cuồng phát tán ra ngoài rồi, xóa hay không xóa bình luận cũng không có ý nghĩa gì.
Vì vậy trực tiếp trả lời lại ảnh chụp màn hình của một blogger Weibo ở phía dưới để bảo vệ bản thân.
Nhâm Xử An V: Xin lỗi, tôi đăng nhập nhầm tài khoản rồi.
Với tư cách là người của công chúng, vô cùng xin lỗi vì những bình luận không phù hợp của tôi.
[Hình ảnh]
Chuyện đã làm sai, đừng giải thích, trực tiếp nhận sai còn dễ dàng nhận được sự tha thứ của người khác hơn, càng giải thích nhiều thì càng dễ bị bôi đen.
Nhâm Xử An biết rõ đạo lý này, trong lòng âm thầm cầu nguyện một giây này thái độ nhận sai của cô có thể khiến chuyện cô đăng nhập nhầm tài khoản không đem tới ảnh hưởng tiêu cực gì.
Nhìn thấy số lượng like, share và bình luận bài đăng Weibo của mình trong một phút tăng lên thành hàng trăm hàng nghìn, Nhâm Xử An kìm nén mười phút đồng hồ.
Sau đó cuối cùng cũng gom góp đủ dũng khí, bắt đầu mở mục bình luận của mình.
[Con mẹ nó ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết tôi rồi, An An chị không hổ là bà tổ của cội nguồn niềm vui!]
[Cảm ơn An An đã thay Đồng Đồng của chúng tôi nói ra! Thật lòng cảm tạ! Nhìn thấy loại bình luận đó tôi cũng khó chịu muốn chết.
/Khóc lớn/ /Khóc lớn/]
[Minh tinh hơi nặng lời một chút đều phải nói xin lỗi, mà những tên đàn ông gia trưởng áp đặt kia nói tới mức quá đáng như vậy lại còn ung dung tự tại…]
[Loại người như thế tại sao lại không triệt sản đi nhỉ?]
[Đây đâu tính là bình luận không phù hợp đâu? Điều này giống với anh Lam, là hành động dám làm việc nghĩa!]
[An An nhanh mồm nhanh miệng lại trọng tình nghĩa, tôi thật sự yêu mến, khóc]
[Các chị em, mọi người lưu lại meme đi.
/Đầu chó/ /Hình ảnh/]
[Ha ha ha ha ha ha ông trời tôi ơi, meme này của An An quá đáng yêu rồi! Lưu lại rồi lưu lại rồi!]
Cách bộc lộ cảm xúc và biểu cảm nhe răng trợn mắt hung dữ nhìn Hoắc Khưu Dung trong video của Nhâm Xử An, kèm theo đó là dòng chữ “Khâu cái miệng nói bậy của anh lại đi!”, thật sự rất đáng yêu.
Giang Đồng bận rộn cả ngày trời, nhân lúc được nghỉ nên cô ấy cầm điện thoại lên chơi.
Thấy chủ đề trên hotsearch #Nhâm Xử An sẽ khâu miệng anh ta lại# nên đã bấm vào xem.
Cuối cùng trên khuôn mặt đầy mệt mỏi và bực bội cũng lộ ra một chút vui vẻ: “An An thật là… vẫn ngốc như vậy, đồ ngốc…” Giọng nói của cô ấy không khỏi nghẹn ngèo.
An An đối với cô là tốt nhất!
Trình Lộ cảm nhận được cảm xúc của Giang Đồng thay đổi.
Cô ấy nhìn thoáng điện thoại rồi vỗ nhẹ lên bả vai của Giang Đồng.
…
“Sự việc này xảy ra đột ngột, cô có thể có scandal nhỏ để tạo danh tiếng cho bản thân, sẽ không ảnh hưởng đến ai nhưng… Xử An.”
Giọng Đoạn Tranh Vanh có chút bất lực và mệt mỏi.
Mấy ngày nay anh ấy ngủ không được ngon, đưa tay xoa huyệt thái dương.
“Cô không còn là một diễn viên nhỏ không ai biết đến.
Nhìn xem, fan hâm mộ trên Weibo của cô đã gần năm trăm vạn người rồi.
Mỗi lời nói và hành động của cô đều phải chú ý hơn so với trước kia mới được.
Nếu không… sẽ có người ghen tị, để ý bắt lỗi sai của cô.” Đoạn Tranh Vanh nói.
Nhâm Xử An cũng biết đạo lý này, chỉ là trước kia cô không nổi tiếng, Weibo cũng không có nhiều người theo dõi.
Đột nhiên mấy tháng này lại tăng mạnh nên cô vẫn chưa thể thay đổi được thói quen của mình.
Cô biết vấn đề nằm ở mình nên cũng không phản bác lại mà rất thành khẩn trả lời: “Tôi biết rồi, sau này tôi nhất định sẽ chú ý nhiều hơn, anh cứ yên tâm đi.”
Đoạn Tranh Vanh xoa xoa huyệt thái dương: “Tôi không muốn nghe lại câu “Yên tâm đi” từ cô nữa đâu…”
Nghe xong lời này, cô không còn nói được gì nữa.
“Nếu không…” Nhâm Xử An yếu ớt đề nghị: “Anh tìm giúp tôi người quản lý tài khoản Weibo được không?”
Nếu cô đưa tài khoản của mình cho nhân viên quản lý thì chắc chắn sẽ ít mắc lỗi hơn nhỉ? Chờ sau khi vượt qua khoảng thời gian này, khi địa vị của cô đã ổn định rồi, lúc đó tự mình quản lý cũng không tệ.
Đoạn Tranh Vanh cũng nghĩ đến điều đó nhưng anh ấy vẫn còn nhớ lần mình đề xuất với Quý Lan về chuyện quản lý tài khoản Weibo của Nhâm Xử An.
Quý Lan nói để cô tự quyết định thì tốt hơn, muốn anh ấy ở bên cạnh để đưa ra một số đề nghị chuyên môn thôi.
Anh ấy chậc chậc trong lòng, nói: “Ông chủ của cô nói giao cho chính cô quản lý là được rồi.”
“Ông chủ còn nói, dù nổi tiếng rồi cũng không cần quá thân mật với nam nghệ sĩ khác, tôi không phải là…” Nhâm Xử An dừng lại một chút: “Liên tiếp cùng người khác lên hot search.”
Chính cô cũng có chút bất lực, có rất nhiều chuyện thật sự đến rất ngẫu nhiên, cô không thể khống chế được.
“Xem ra cô cũng biết.” Đoạn Tranh Vanh lạnh lùng nói một câu.
Khi trở thành nghệ sĩ nổi tiếng, tạo scandal để lên hot search thường xuyên không phải chuyện tốt lắm.
Anh ấy nhìn lịch trình trên máy tính bảng rồi thở dài: “Thôi, quên nó đi, dù sao cô cũng còn nửa tháng để tham gia đoàn phim.
Trước mắt, ngoài việc đi ghi hình các chương trình tạp kỹ thì cô nên dành nhiều thời gian ở nhà đọc sách đi.”
Nhâm Xử An gật đầu, nói: “Ừm, tôi hy vọng việc ghi hình cho các chương trình tạp kỹ sẽ diễn ra suôn sẻ, chỉ cần không mắc bất kỳ sai sót nào là tốt rồi.”
Đoạn Tranh Vanh:… *Ngậm miệng quạ của anh ấy lại*
…
Cao Tiến Hỉ đã giao nộp chứng cứ cho tòa án vì khi đến quán bar tìm gặp Giang Đồng thì bọn họ đã cho người quay lại.
Triệu Uyển Di cũng giữ một số chứng cứ có liên quan.
Ngoài ra, chuyện này đã thu hút rất nhiều sự chú ý của cư dân mạng.
Sức mạnh dư luận cực kỳ mạnh mẽ, vấn đề khởi kiện cũng không lớn nên cũng có thể tạm thời đoán được một kết quả.
Giang Đồng cũng coi là trong họa có phúc.
Tránh được scandal lớn trong sự nghiệp mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, với lại sự kiện nổi tiếng này đã giúp cô ấy tăng hơn một trăm vạn fan.
Càng nhiều người biết đến cô ấy, cũng như một số phim truyền hình cô đóng và phim “Ngoài cành ô liu”.
Triệu Uyển Di gặp vận đen ba tháng qua, trước đó công ty không thêm hoạt động gì cho cô ấy.
Thậm chí còn bị cư dân mạng thêm dầu vào lửa, nhận không ít lời công kích của dân mạng.
Hai diễn viên nổi tiếng trong công ty giờ đây lại muốn chấm dứt hợp đồng khiến toàn bộ công ty đều náo loạn cả lên.
Nhâm Xử An thấy chị em nhà mình mỗi ngày đều đi thử vai nên trong lòng vui mừng khôn xiết.
Trải qua chuyện một tuần ba lần đều lên vị trí đầu tiên của hot search, cô đã thành thật hơn rất nhiều.
Mặc dù kết quả của ba lần lên hot search đều tốt nhưng liệu sau này nó còn thuận lợi như vậy nữa không?
Một tuần liên tiếp trong đầu của Nhâm Xử An chỉ có hai chuyện, trò chơi và kịch bản.
Thời gian trong trò chơi trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến đêm giao thừa.
Nhâm Xử An đã tính được thời gian ăn tết trong trò chơi từ lâu, chơi game nhưng cảm giác rất chân thực.
Khi cô tiến vào trò chơi, nhóc con Quý Hưng đang nấp ở trước bàn làm việc mê mẩn thứ gì đó.
Cô phóng to lên, thấy nhóc con hình như đang làm… khung ảnh?
“Nhóc con?”
Sau lưng đột nhiên có tiếng gọi làm Quý Hưng giật mình.
Cậu xoay người lại, hai tay cố gắng che đi thứ mình đang mân mê, sự hoảng sợ và xấu hổ hiện hết trên mặt.
Tai cậu đỏ lên một chút, cổ họng khẽ nhúc nhích: “Thần tiên tỷ tỷ…!”
“Đang làm cái gì vậy? Khung ảnh sao?” Nhâm Xử An mang theo ý cười thưởng thức biểu cảm dễ thương của Quý Hưng.
Vì đã bị cô nhìn thấy nên Quý Hưng cũng không còn che giấu nữa, hai má ửng hồng.
Cậu buông lỏng tay ra, để lộ khung ảnh còn chưa làm xong: “Vẫn chưa làm xong nên còn rất xấu.
Lúc đầu tôi định đợi sau khi hoàn thành xong sẽ cho thần tiên tỷ tỷ xem.” Cậu vừa nói vừa phồng hai má lên.
Nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức đặt trên bàn làm việc, lúc này cậu mới nhận ra là đã tám giờ đêm.
“Không ngờ đã muộn thế này rồi.” Quý Hưng lập tức nhảy từ trên ghế xuống, lon ton chạy vào bếp nhưng cậu phát hiện đồ ăn hôm nay vẫn chưa được chuẩn bị.
Cậu ngơ ngác một lúc, chợt mơ hồ nhận ra điều gì đó, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Nhâm Xử An mua bốn món ăn, một chén súp và một phần sủi cảo cho Quý Hưng trong thương thành.
Dù gì cũng là Tết, vẫn nên có chút nghi thức để nhóc con trôi qua thật vui vẻ.
“Nhóc con, mau qua đây ăn cơm.
Hôm nay chị đã chuẩn bị cho cậu rất nhiều đồ ăn ngon, cầm chén đũa từ phòng bếp tới đây, ngồi xuống ăn đi.”
Sau khi nhận được đáp án mà mình đã đoán trước được, Quý Hưng không khỏi nheo mắt.
Trên mặt cậu tràn đầy ý cười, cầm bát đũa vào phòng đặt ngay ngắn trên bàn ăn.
Cậu cầm hai bộ chén bát, một bộ đặt ở trước mặt mình, một bộ đặt ở đối diện.
Nhâm Xử An nhìn hành động của cậu mà sửng sốt một lúc, trong lòng chợt dâng lên một nỗi chua xót khó nói rõ được.
Không thể thấy được đâu, nhóc con!
Tại sao trò chơi này… lại được thiết kế thông minh như thế, để nhóc con làm những việc này?
“Thần tiên tỷ tỷ thật là lợi hại, làm được nhiều đồ ăn ngon như vậy.” Biểu cảm thỏa mãn của Quý Hưng bị Nhâm Xử An thu vào trong mắt, cô mỉm cười, đưa tay chọc chọc mặt cậu: “Cậu vui vẻ là tốt rồi.”
Sau khi nhận được thông báo từ hệ thống “Bạn có thể chạm vào Quý Hưng khi đạt tới cấp 20”, cô đột nhiên nhớ ra mình vẫn còn một cơ hội để mua “cảm ứng”.
Hôm nay là đêm giao thừa trong trò chơi, chi bằng sử dụng ngay hôm nay đi.
Cô không chút do dự, trực tiếp mở thương thành ra để mua vàng.
Cô đã chơi trò chơi này được vài tháng.
Đối với cô mà nói, Quý Hưng không chỉ là một nhân vật chính trong trò chơi, mà còn là một người chân thật đang tồn tại vậy.
Giống như người bình thường, nhóc con cũng sẽ có những lúc vui vẻ, buồn tủi, sung sướng, giận hờn, cũng có mục tiêu phấn đấu của bản thân.
Cậu sẽ an ủi cô, đôi khi cũng sẽ tức giận với cô, sẽ nghiêm túc lắng nghe cô nói về những điều thú vị hoặc phàn nàn về công việc.
Cậu cũng kể cho cô nghe thành tích ở trường đã tiến bộ, coi nó như một phần thưởng, mong được cô khen ngợi như một đứa trẻ bình thường.
Nhóc con cũng là một phần trong cuộc sống của cô.
Mỗi ngày cô đều muốn cùng nhóc con nói vài câu, dường như điều này đã thành một thói quen mà cô không thể thay đổi được.
Mấy đồng tiền này tính là gì chứ?
Vả lại, dự án “Ám Dũng” đã mang lại cho cô một khoản thu nhập khủng, thừa sức để nuôi một đứa con rồi.
“A”.
Quý Hưng bỗng nhiên khẽ kêu một tiếng, cậu có chút ngượng ngùng bĩu môi, rút ra một tờ giấy ăn ở trên bàn rồi bịt kín miệng của mình.
Trong miệng phun ra một khối tiền xu.
Vẻ mặt cậu có chút bối rối, trong lòng tự lẩm bẩm rằng thần tiên tỷ tỷ sao lại có thể mắc phải sai lầm cấp thấp trong việc nấu nướng này được.
Dù nghĩ vậy nhưng cậu không nói gì, chỉ lau sạch tiền xu, đặt lên bàn rồi tiếp tục ăn rau hẹ thịt sủi cảo.
Nhâm Xử An trơ mắt nhìn Quý Hưng bối rối lau sạch tiền xu, sau đó vẻ mặt không thay đổi để lên bàn.
Trong lòng cô chậm rãi hiện lên dấu “?”, lúc đón Tết được ăn phải đồng xu bên trong sủi cảo, không phải mọi người đều rất vui vẻ hay sao?
“Nhóc con, sao trông cậu không vui chút nào hết vậy?”
“Tôi… không phải là không vui.” Quý Hưng tưởng mình đã làm sai điều gì, ngoan ngoãn buông đũa xuống rồi nghiêm túc nói.
“À, cậu không biết là ăn được đồng xu trong sủi cảo có nghĩa là năm tới sẽ gặp được nhiều may mắn sao?” Nhâm Xử An ngẫm lại những năm trước, có lẽ Quý Hưng chưa từng trải qua cái Tết vui vẻ nào.
Chắc chắn bố mẹ cậu chẳng cho đồng xu nào vào trong sủi cảo, cậu nhất định là không biết đến tục lệ này rồi.
Vẻ mặt của Quý Hưng ngơ ngác.
Cậu nhìn xuống khối đồng xu mà cậu vừa đặt trên bàn, hỏi: “Có đúng không?”
Nhâm Xử An gật đầu và giải thích với cậu: “Đúng vậy, ở nhiều nơi có truyền thống này.
Một gia đình ăn bánh bao cùng nhau trong năm mới.
Ai ăn bánh bao bọc tiền xu sẽ gặp nhiều may mắn và may mắn trong năm tới.”
Nhâm Xử An gật đầu, giải thích với Quý Hưng: “Đúng vậy, rất nhiều nơi đều có truyền thống này.
Lúc đón tết, người một nhà cùng nhau ăn sủi cảo, ai ăn được sủi cảo có bọc tiền xu bên trong sẽ gặp nhiều may mắn trong năm tới.”
Quý Hưng trầm mặc không nói chuyện, biểu cảm cũng nghiêm túc hơn một chút.
Bầu không khí bỗng lạnh xuống.
Cậu nhìn chằm chằm đồng xu kia, khẽ mấp máy môi, giọng nói hơi lạnh nhạt: “Nhưng mà tôi không có người nhà, đồng xu này… dù sao không phải chỉ có tôi ăn thôi sao? Chuyện này có ý nghĩa gì đâu?” Giọng cậu buồn bã, khuôn mặt có chút tủi thân, trông có vẻ hơi buồn.
Nhâm Xử An vừa mua bộ đếm cảm ứng, chọc nó vào khuôn mặt đang xị xuống kia của Qúy Hưng.
Nghe thấy một tiếng “Ừm” của nhóc con, khuôn mặt bất lực không nói nên lời vì bị trêu chọc, cô cười nhẹ: “Sao lại không có ý nghĩa chứ? May mắn này chị chỉ muốn cho cậu thôi, chị không muốn chia sẻ cho người khác đâu.”
Quý Hưng đột nhiên cứng người.
Cậu kinh ngạc nhìn rồi khẽ nhếch miệng, nhưng ngay sau đó môi cậu co rúm lại hai lần, xoay đầu sang một bên rồi quay lưng lại với Nhâm Xử An.
Thần tiên tỷ tỷ thật tốt…!
Không, thần tiên tỷ tỷ quá xấu, luôn làm cậu muốn khóc.
Cậu là đàn ông con trai, sao có thể mềm yếu như vậy được?
Đột nhiên cậu đưa tay nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên mặt mình.
Cảm giác thật ấm áp, giống như bây giờ, ấm áp đã lan vào trái tim.
“Thần tiên tỷ tỷ.” Cậu nhẹ nhàng kêu một tiếng, trong lòng thở dài.
Sao có thể có một người như thần tiên tỷ tỷ được chứ? Một tên khốn nạn như cậu bị tất cả mọi người ghét bỏ nhưng cậu may mắn thế nào lại có thể được thần tiên tỷ tỷ đối xử tốt như thế?
Nhâm Xử An nhìn thấy thông báo “Quý Hưng đã chủ động nắm tay bạn” hiện lên trên màn hình trò chơi, cười đến nheo mắt lại.
Cô lên tiếng: “Hả? Sao thế?”
Quý Hưng lắc đầu: “Không có gì cả, chỉ là muốn gọi thần tiên tỷ tỷ.”
Cậu im lặng, dùng đôi tay rất gầy của mình nắm lấy đôi bàn tay mà cậu không thể nhìn thấy bằng mắt thường nhưng cậu có thể cảm nhận rõ ràng.
Càng nắm càng chặt..