Nhâm Xử An cảm thấy tôn nghiêm của mình bị giảm sút một cách trầm trọng.
Cô cố ý hừ lạnh một tiếng: “Nếu không tin tôi thì cậu còn hỏi làm gì nữa? Không lẽ những gì tôi nói với cậu đều là dối trá sao?”
Quý Hưng nghe cô nói vậy, trái tim cậu như thắt lại.
Không, cậu không phải là không tin lời của thần tiên tỷ tỷ.
Mà thực ra là cậu… sợ hãi.
Cậu vừa định giải thích nhưng lại nghe thần tiên tỷ tỷ tiếp tục nói: “Nhóc con lạnh lùng cậu càng ngày càng ghê gớm đấy, hết lần này đến lần khác nghi ngờ tôi, cẩn thận không tôi lại lột da cậu bây giờ.”
Vừa mới giây trước còn lo lắng, giây tiếp theo lập tức được thả lỏng.
Quý Hưng mím môi, vừa rồi bị thần tiên tỷ tỷ dọa cho sợ chết khiếp.
Thần tiên tỷ tỷ thật quá tệ, luôn dùng giọng điệu như vậy để hù dọa cậu.
Cậu ôm con thú nhồi bông nằm lăn trên giường, quay cái gáy về phía màn hình.
Chiếc gối che miệng khiến giọng của cậu như bị bóp nghẹt: “Thần tiên tỷ tỷ, chị có thể bắt được tôi không?”
Nhâm Xử An sửng sốt.
Cô kêu lên: “Này…” Cô nghĩ nhóc con này bắt đầu biết đùa giỡn với mình rồi chăng.
Cô vươn tay chọc vào màn hình điện thoại, bỗng nhiên trên màn hình hiện ra dòng chữ của hệ thống: “Bạn đã đạt được cấp hai mươi, chức năng cảm ứng được mở khóa.”
“Hả?”
Nhâm Xử An vui mừng khôn xiết, cô đã lên cấp hai mươi rồi mà không biết.
Từ giờ cô có thể chạm vào nhóc con bất cứ lúc nào.
Cô ngạc nhiên nhìn nhóc con đang quay lưng lại với mình trên màn hình, miệng nở nụ cười đầy âm mưu.
“Chưa đánh cậu lần nào nên cậu chưa biết tôi nhỉ.
Nhóc con, xem tôi đây.”
Vừa nói, Nhâm Xử An vừa chọc vào mông Quý Hưng.
Tôi đánh cậu một lần xem cậu còn dám thách tôi không.
Nhâm Xử An cười thầm trong bụng.
Cô cũng không ngờ rằng…
Quý Hưng từ trên giường vội bật dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đã đỏ bừng như lò lửa khiến cho Nhâm Xử An nhìn thấy còn nghĩ nó có thể bốc khói.
Nhóc con lấy hai tay che mông mình lại, vẻ mặt xấu hổ, giống như nàng dâu mới bị người khác trêu chọc vậy.
Đôi môi mỏng mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng cậu chỉ cắn nhẹ môi, nhìn chằm chằm về phía bên ngoài màn hình.
Nhâm Xử An chớp mắt, mình chỉ đánh mông cậu có hai cái mà phản ứng như vậy sao? Cô giả bộ hung hăng, nói: “Cậu thấy tôi lợi hại chưa? Lần sau nếu cậu còn không nghe lời tôi sẽ dùng biện pháp mạnh xử lý cậu đấy.”
Quý Hưng đứng trên giường, lưng dựa vào tường, giữ nguyên tư thế như vậy.
Chỉ trong khoảng một năm rưỡi mà cậu dường như đã cao lớn hơn rất nhiều.
Bộ đồ ngủ cậu mặc có vẻ cũng đã ngắn rồi.
Cậu lặng lẽ nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cậu cũng ngồi xổm xuống, mở miệng nói: “Chị đánh đi, thần tiên tỷ tỷ, chị còn chờ gì nữa…” Giọng của cậu càng lúc càng nhỏ, tỏ rõ vẻ yếu đuối, vụng về nhưng cũng đủ để Nhâm Xử An nghe rõ.
Cô sững sờ.
Cô không thể ngờ rằng mình chỉ chọc nhóc con hai cái như vậy mà đã thành ra là đánh đòn cậu rồi.
Nghe có chút gì đó sai sai.
Cô cắn môi, có chút ngượng ngùng.
Chơi game thôi mà cũng phải xấu hổ, cô quả thật không giống ai.
Cô ngại ngùng nói: “Tôi… Tôi nói thật đấy, không lừa cậu đâu.”
Quý Hưng vẫn mím môi không nói gì, khuôn mặt vẫn đỏ bừng như lúc trước.
Cậu im lặng hai giây, sau đó nhanh chóng nằm xuống giường.
Sau đó cậu kéo cái chăn phủ lên người, chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ.
Chợt nhận ra còn thiếu thứ gì đó, cậu vươn tay cầm lấy con thú nhồi bông nhét vào trong chăn.
Sau đó cuộn chặt chăn vào người.
Đôi mắt đen láy của cậu lộ rõ vẻ ngượng ngùng, nhưng khuôn mặt lại cố gắng trầm tĩnh lại.
Cậu lên án: “Thần tiên tỷ tỷ ức hiếp tôi.”
Nhâm Xử An bất lực thở dài một hơi.
Được rồi, cô không biết cách chơi trò chơi này sau khi màn hình cảm ứng được mở khóa, cho nên mới mang tội “ức hiếp” nhóc con.
“Thôi, tôi xin lỗi, tôi không nên bắt nạt cậu, được chưa?”
Quý Hưng nghe vậy thì độ nóng trên mặt đã giảm xuống rất nhiều, màu đỏ cũng đã dần biến mất, chỉ còn lại chút ửng hồng.
Cậu ôm con thú nhồi bông, cuộn chặt mình trong chăn.
Một lúc lâu sau, một giọng nói buồn tẻ vang lên: “Thần tiên tỷ tỷ không cần xin lỗi, tôi… tôi sẵn lòng để cho chị bắt nạt…”
Nhâm Xử An hít một hơi thật sâu.
Chuyện này… chuyện này… Trò chơi này thật sự được xây dựng quá tốt.
Mà nhóc con cũng đáng yêu quá đi mất.
Trong lòng cô như nhảy múa vì sung sướng, cảm giác như đang quay một vòng bảy trăm hai mươi độ trên không trung.
Có thể tìm ở đâu ra một nhóc con dễ thương, ngượng ngùng đáng yêu như vậy chứ.
Cô cầm điện thoại lăn lộn trên giường, tay bịt miệng để ngăn mình không hét lên.
Nhóc con đã vì cô mà không còn giữ vẻ lạnh lùng như trước nữa.
Quý Hưng vất vả lắm mới nói ra những tình cảm trong lòng mình, nhưng thật lâu sau vẫn không nghe thấy thần tiên tỷ tỷ trả lời, cậu không khỏi cảm thấy có chút bất mãn.
Sau khi lừa cho cậu nói xong thì thần tiên tỷ tỷ lại im lặng, quả thật là đang bắt nạt cậu mà.
Quý Hưng xoay người lại, sắc mặt đã hoàn toàn trở lại bình thường, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo không còn chút biểu cảm nào nữa.
Giọng nói của cậu cũng trở nên lạnh lùng: “Tôi muốn đi ngủ.”
Nói xong cậu vươn tay tắt bóng đèn, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Giọng nói của Quý Hưng khiến Nhâm Xử An định thần trở lại.
Cô nhìn vào màn hình tối đen, đưa tay tìm một lựa chọn khác.
Sau khi chọn “Hôn lên trán Quý Hưng”, cô nói: “Nhóc con, ngủ ngon nhé.”
Sau đó mới thoát ra khỏi trò chơi.
Quý Hưng cảm nhận được một làn hơi ấm nhẹ nhàng truyền đến, khuôn mặt cậu vừa trở lại bình thường lập tức lại đỏ bừng lên.
Sao cậu lại dễ đỏ mặt như vậy chứ.
Thật may là đèn đã tắt, thần tiên tỷ tỷ không thể nhìn thấy phản ứng của cậu trong bóng tối.
…
Đoạn Tranh Vanh biết rằng Quý Lan quan tâm đến Nhâm Xử An.
Sau khi đưa Nhâm Xử An trở lại khách sạn, anh ấy lập tức gọi điện thoại cho Quý Lan để kể lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
Cuối cùng anh ấy lắc đầu, thở dài vẻ ngao ngán, cất giọng giễu cợt nói: “Nhâm Xử An thích ứng rất nhanh, nhìn bề ngoài xem chừng không vấn đề gì.
Vậy nên cậu không cần phải lo lắng cho cô ấy như thế đâu.”
Quý Lan nghe vậy thì siết chặt điện thoại di động đang cầm trên tay.
Anh im lặng một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Cô ấy có thể không cần tôi nhưng tôi không thể không quan tâm đến cô ấy.”
Đoạn Tranh Vanh chợt cảm thấy run sợ trong lòng.
Đây là lần đầu tiên Quý Lan nói với anh ấy suy nghĩ của mình.
Giọng nói của Quý Lan lộ rõ sự kiên quyết.
Qua giọng nói, Đoạn Tranh Vanh biết rằng Quý Lan dường như đang bị kích thích bởi điều gì đó.
Chỉ là anh ấy không biết điều gì đã kích thích Quý Lan.
“Được rồi, tôi biết là cậu muốn quan tâm đến cô ấy.”
Nghe giọng có vẻ miễn cưỡng của Đoạn Tranh Vanh, Quý Lan im lặng.
Ngay cả Đoạn Tranh Vanh cũng nói rằng thần tiên tỷ tỷ không cần anh.
Ánh mắt anh thoáng hiện một chút buồn bực.
Chỉ là… thần tiên tỷ tỷ không cần anh thôi, có gì mà phải buồn chứ?
Anh vươn tay chọc vào con thú nhồi bông trên đầu giường, vẫn chưa cảm thấy đỡ buồn nên lại chọc mạnh hơn.
…
Sau khi trở về thành phố, Nhâm Xử An theo Đoạn Tranh Vanh đến công ty.
Ngay từ khi Nhâm Xử An mới tham gia đoàn phim, Quý Lan đã yêu cầu Đoạn Tranh Vanh tìm cho cô một trợ lý, cuối cùng cũng đã tuyển được rồi.
Lần đầu Nhâm Xử An đến công ty Ám Lan chính là buổi thử vai cho phim “Ám Dũng”, lúc đó hầu như không ai biết tới cô.
Lần này đi theo Đoạn Tranh Vanh tới đây, vừa mới vào cửa đã thấy một cô gái trẻ đẹp che miệng nói với đồng nghiệp bên cạnh: “A, đó là An An phải không? Tôi rất thích cô ấy.”
Nhâm Xử An trong lòng vô cùng vui sướng, suýt chút nữa đã bật cười.
Nhưng để giữ hình ảnh lạnh lùng của mình, cô mím môi cố nén nụ cười nơi khóe miệng.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, cô gái đó tiếp tục nói: “Tôi nghĩ những vai diễn hài của cô ấy thật dễ thương.”
Nhâm Xử An sửng sốt.
Nụ cười chưa kịp nở trên miệng lập tức vụt tắt.
Rõ ràng là cô nghiêm túc muốn trở thành một diễn viên giỏi, sao bỗng dưng lại trở thành một diễn viên hài rồi?
Đoạn Tranh Vanh bật cười, không cho cô chút mặt mũi nào.
Anh ấy vẫy tay với cô, nói: “Nào, lại đây.”
“Anh Đoạn Tranh Vanh, có phải lộ trình mà anh đặt ra cho tôi có chỗ nào sai rồi không?” Nhâm Xử An bĩu môi, bất mãn nói.
Đoạn Tranh Vanh liếc cô một cái rồi nói: “Cô thật sự không phù hợp với vị trí một diễn viên siêng năng cần cù.
Hôm nay tôi có cuộc họp với bộ phận truyền thông.
Tôi sẽ bàn bạc với họ sắp xếp một lộ trình để cô trở thành một diễn viên hài.”
Nhâm Xử An cạn lời.
Cô cảm thấy đây là Đoạn Tranh Vanh đang trả thù cô, trả thù về việc cô đã nghi ngờ khả năng làm việc của anh ấy.
“Ôi, anh Đoạn Tranh Vanh, vừa rồi chị Tịch Diêu tìm anh mãi.”
Một cô gái dáng người mũm mĩm chạy tới nói với Đoạn Tranh Vanh, sau đó quay sang nhiệt tình chào hỏi Nhâm Xử An.
Khuôn mặt cô gái hơi tròn trịa, mới nhìn cảm thấy rất thân thiện.
Đoạn Tranh Vanh không trả lời, có lẽ anh ấy biết Đinh Tịch Diêu tìm mình vì việc gì.
Anh ấy giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó nói với cô gái: “Đưa cô ấy đến phòng họp nhỏ ở lầu một đợi tôi, tôi dẫn Nhâm Xử An tới gặp Đoạn Tiểu Lê.”
Cô gái gật đầu đáp: “Vâng, tôi sẽ nói với chị Tịch Diêu.”
Nhâm Xử An đi theo Đoạn Tranh Vanh tới phòng họp nhỏ.
Có lẽ Đoạn Tranh Vanh đã thông báo trước, nên trong phòng họp đã có một người ngồi chờ sẵn.
Người này có mái tóc đen, được cắt tỉa gọn gàng, trên người mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, cổ đeo sợi dây chuyền bằng bạc.
Nhìn qua phong cách ăn mặc có vẻ không chỉn chu, nhưng lại có chút thoải mái và phóng khoáng.
Cô ấy đang nằm dài trên cái bàn tròn trong phòng họp, nghe tiếng mở cửa lập tức ngồi ngay ngắn lại, nhìn về phía cửa ra vào, miệng nở nụ cười tươi: “Chào chú Đoạn Tranh Vanh.”
Đoạn Tranh Vanh ngây người.
Anh ấy không buông ra mấy câu mắng chửi, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà rủa thầm một câu.
Đoạn Tranh Vanh đẩy gọng kính lên, muốn che nét mặt hơi thay đổi của mình, sau đó quay sang giới thiệu với Nhâm Xử An: “Đây là Đoạn Tiểu Lê, những lúc tôi không ở bên cạnh cô được thì cô ấy sẽ theo dõi lịch trình, giúp cô tập trung vào công việc.”
Cuối cùng anh ấy lại nói thêm một câu: “Nếu cô có bất cứ chuyện gì thì cứ giao cho cô ấy làm.”
“Chú Đoạn Tranh Vanh, chú đang trả thù cháu một cách trắng trợn đấy.” Thấy Nhâm Xử An có vẻ không phản đối mình, Đoạn Tiểu Lê lập tức đứng lên nói, còn cố ý nhấn mạnh mấy chữ “Chú Đoạn Tranh Vanh.”
Nhâm Xử An cảm thấy rất thú vị khi nhìn thấy sắc mặt của Đoạn Tranh Vanh đang dần trở nên xanh mét.
Cô liếc nhìn Đoạn Tranh Vanh rồi lại quay sang nhìn Đoạn Tiểu Lê, cuối cùng không nhịn được tò mò, hỏi: “Hai người là… họ hàng à?”
Đoạn Tranh Vanh cũng không giấu giếm gì, lập tức giải thích với cô: “Đoạn Tiểu Lê là con gái của anh họ tôi, từ nhỏ đã học võ, bây giờ mới tốt nghiệp đại học thể dục thể thao nên tôi đưa tới đây để học việc.”
Có vẻ như sợ Nhâm Xử An nghĩ mình lợi dụng công việc để lo việc cá nhân, Đoạn Tranh Vanh nói thêm: “Đây là do Quý Lan lựa chọn Đoạn Tiểu Lê sau khi đã phỏng vấn vài người khác.
Con bé này bình thường cũng rất cẩn thận, hơn nữa tay chân lại khỏe mạnh, có thể xách đồ giúp cô mà không ngại mệt đâu.”
Nhâm Xử An lầm bầm trong bụng: “Tôi thấy anh còn mong cho cô ta mệt chết đi ấy chứ.”
Nghe nói Đoạn Tiểu Lê là do Quý Lan chọn, cô cau mày hỏi: “Sao anh không cho tôi tuyển người mà lại để cho Quý Lan tuyển vậy?”
Đoạn Tranh Vanh im lặng một lúc.
Vốn dĩ anh ấy muốn để Nhâm Xử An tự mình lựa chọn trợ lý.
Dù sao sau này trợ lý luôn luôn ở bên cạnh như hình với bóng, nếu như tính cách không hợp vậy rõ ràng chính là một loại đau khổ, đối với hai người mà nói đều là tra tấn.
Nhưng Quý Lan cảm thấy không được, lo lắng Nhâm Xử An nhìn người không chuẩn, lựa chọn trợ lý không phù hợp.
Tới bây giờ anh ấy còn có thể nhớ được vẻ mặt lo lắng của Quý Lan khi đó, dường như biến Nhâm Xử An thành một đứa bé cưng.
Nhưng anh ấy có thể nói bởi vì Quý Lan cảm thấy kinh nghiệm cô không đủ nhìn người không chuẩn chọn không đúng sao?
Không, anh ấy không thể.
Đoạn Tranh Vanh có chút nhức đầu.
Trái lại Đoạn Tiểu Lê phồng miệng tỏ vẻ đáng thương với Nhâm Xử An: “Chị Xử An không hy vọng em làm trợ lý sao?”
Nhâm Xử An “Hở?” một tiếng, cô có chút ngượng ngùng.
Hỏi thẳng thắn như vậy, dường như thật sự sẽ khiến Đoạn Tiểu Lê có chút lúng túng.
Cô xua tay rồi giải thích: “Không phải đâu, chị chỉ muốn tranh luận với anh Tranh Vanh một chút.”
Đôi mắt đáng thương của Đoạn Tiểu Lê lập tức phát sáng, cô ấy vui vẻ vươn một tay ra về phía Nhâm Xử An.
Nhâm Xử An hơi nghiêng đầu, dường như cô đã lý giải được ý tứ của Đoạn Tiểu Lê, cũng vươn một tay ra.
Đoạn Tranh Vanh nhìn hai người vỗ tay trong không trung như vậy.
Sau khi vang lên một tràng vỗ tay trong trẻo, Đoạn Tiểu Lê nhoẻn miệng bật cười: “Em đã dự đoán được rồi, tương lai chúng ta sẽ có tình bạn cách mạng vô cùng vững chắc.”
Đoạn Tranh Vanh:…
Bây giờ phản bác lại Quý Lan một chút còn kịp không?
Anh ấy thật sự không có một chút biện pháp nào đối với loại trẻ con đầu gấu thế này.
“Cộc cộc cộc.”
Cảnh cửa của phòng hội nghị bị gõ vang lên, cửa mở ra, Đinh Tịch Diêu mở miệng chào hỏi: “Anh Tranh Vanh.”
Nhâm Xử An ngẩng đầu nhìn qua, đối diện với Đinh Tịch Diêu một lát.
Cả người Đinh Tịch Diêu cứng đờ, lúc cô ta nhìn thấy Nhâm Xử An đã bối rối một hồi.
Những nghệ sĩ khi trước mà cô ta dốc sức ủng hộ mong muốn ký được hợp đồng với Ám Lam trong chớp mắt liền bị vạch trần scandal.
Nhưng mà Nhâm Xử An bị cô ta bày ra vẻ mặt khó chịu lại do đích thân Đoạn Tranh Vanh mời ký hợp đồng với Ám Lam, còn dựa vào phương pháp trực tiếp bùng nổ hot search ra mắt công chúng.
Càng bối rối hơn chính là ngày hôm đó khi Nhâm Xử An tới công ty tìm cô ta, vừa hay Đoạn Tranh Vanh cũng có mặt ở hiện trường.
Cô ta kéo kéo khóe miệng, nhếch lên một nụ cười cứng ngắc: “Xử An cũng ở đây à.”
Nhâm Xử An còn nhớ được tình cảnh của ngày hôm đó.
Cô làm công tác chuẩn bị đầy đủ nhưng ngay cả cơ hội nói Đinh Tịch Diêu cũng không cho cô, hoàn toàn không xem cô ra gì.
Cô cũng không phải là thánh mẫu, đương nhiên sẽ ghi hận, vì vậy Nhâm Xử An cười nói: “Chị Tịch Diêu, đã lâu không gặp, lần trước gặp mặt hình như cũng là ở trong phòng hội nghị này nhỉ?”
Cũng vừa vặn, lần trước hai người bọn họ gặp mặt, cũng thật sự ở trong phòng hội nghị này.
Đinh Tịch Diêu bị nghẹn một lúc, không lên tiếng.
Ngược lại Đoạn Tranh Vanh khẽ gật đầu: “Đúng rồi, lần trước tôi ở bậc thềm trong phòng hội nghị, còn đối diện với Nhâm Xử An nữa.”
Nhâm Xử An có chút kinh ngạc: “Trí nhớ của anh Tranh Vanh thật tốt, chuyện này mà cũng nhớ được!”
Đoạn Tranh Vanh dùng tài liệu ở trong tay vỗ nhẹ vai của Nhâm Xử An, vẻ mặt anh ấy kỳ lạ: “Cô cố ý đẩy Quý Lan lên hot search, đương nhiên tôi có thể nhớ kỹ cô rồi.
Tôi còn đặc biệt đi điều tra tình trạng của cô, nếu không cô cho rằng người đại diện đều là ăn không ngồi không sao?”
Hóa ra hành vi cợt nhả của cô sớm đã bị Đoạn Tranh Vanh nhìn thấu rồi.
Nhâm Xử An bị người ta vạch trần gốc gác, cô có chút ngại ngùng cười: “Chuyện này cũng bị anh phát hiện rồi.”
“Người muốn dính lấy vị trí ở trên của Quý Lan rất nhiều, cái gì cũng không phát hiện được còn có thể sao.” Đoạn Tranh Vanh anh nói tôi đáp với Nhâm Xử An vài câu, vẻ mặt của Đinh Tịch Diêu càng lúc càng khó coi.
Ở trong giới người hiểu nghệ sĩ nhiều nhất chỉ sợ chính là người đại diện, diễn viên và phó đạo diễn.
Đối với những người mới trong giới, thậm chí là sinh viên của các học viện chuyên ngành đều phải thường xuyên chú ý.
Nhưng lúc đó cô ta đã phạm phải sai lầm rất lớn.
Không những nghệ sĩ mà cô ta nâng đỡ chưa tới hai tháng đã xảy ra scandal, đối với việc Nhâm Xử An lên hot search cô ta cũng không đi tìm hiểu thêm.
Lúc đó cô ta một lòng muốn nâng người mình vừa ý, rất bất mãn đối với sự phủ nhận của Đoạn Tranh Vanh, lại cộng thêm cô ta biết sau lưng Phương Vũ là dạng gì.
Cô ta cảm thấy Nhâm Xử An cũng không là diễn viên tốt sẽ an phận gì đó, thậm chí còn không đi tìm hiểu thêm về Nhâm Xử An thì đã từ chối cô rồi.
Đúng là tự bê đá đập chân của mình.
Mặc dù các đồng nghiệp chưa từng nói gì cô ta nhưng cô ta luôn cảm thấy bản thân dường như có chút không hòa nhập ở trong tập thể Ám Lam này.
Thế nhưng khi đó cô ta đã chuẩn bị tài liệu về các nghệ sĩ mình nâng đỡ trong thời gian rất dài, tiêu tốn rất nhiều tâm huyết.
Nếu như không phải là Đoạn Tranh Vanh bác bỏ cô ta không chút lưu tình, có lẽ cô ta cũng sẽ không đưa cảm xúc vào trong công việc, có thể sẽ dành thêm chút thời gian quan tâm tới Nhâm Xử An đó!
Cô ta vất vả khổ cực làm tài liệu báo cáo, dựa vào cái gì mà một câu đã bác bỏ cô ta?
Bọn Đoạn Tranh Vanh lại nói chuyện thêm vài câu, cuối cùng anh ấy nói với Nhâm Xử An và Đoạn Tiểu Lê: “Được rồi, hai người đi làm quen một chút đi.
Lát nữa Xử An sẽ cần chụp một bộ ảnh quảng bá trong công ty, tới lúc đó Đoạn Tiểu Lê sẽ đi theo làm quen với công việc trước.
Trước hết hai người tới phòng hóa trang trang điểm đi, Đoạn Tiểu Lê biết phòng hóa trang ở đâu chưa?”
“Biết, chú yên tâm đi, cháu đưa chị Xử An tới.” Đoạn Tiểu Lê gật đầu.
Đoạn Tranh Vanh cứng đờ người lại.
Lần nào Nhâm Xử An nói câu “Yên tâm đi” với anh ấy đều khiến anh ấy không yên ổn nổi, cứ nghe thấy ba chữ này là lại khó chịu vô cùng.
Nhâm Xử An và Đoạn Tiểu Lê đã cùng nhau rời đi.
Đoạn Tranh Vanh ngẩng đầu nhìn Đinh Tịch Diêu vẫn đang im lặng không nói một lời, anh ấy nói: “Mau ngồi đi, hôm nay cô tìm tôi có chuyện gì thế?”
Anh ấy ngồi lên sô pha, giấu đi vẻ thăm dò nghiền ngẫm sau cặp kính gọng vàng kia.
…
Thợ trang điểm đã chờ ở trong phòng hóa trang rồi.
Nhâm Xử An bọn họ vừa tới liền lập tức bắt đầu trang điểm.
Từ tiểu học Đoạn Tiểu Lê đã bắt đầu học trường võ, học tới tận cao trung.
Sau này còn học ở đại học thể dục nên xung quanh có hơi nhiều nam sinh qua loa cẩu thả.
Vì vậy tới tận bây giờ lúc tốt nghiệp cô ấy cũng chưa dùng được bao nhiêu nhiều mỹ phẩm.
Cô ấy nhìn thợ trang điểm trang điểm cho Nhâm Xử An, không ngừng khen ngợi: “Em cho rằng chị Xử An đã đủ xinh đẹp rồi, không ngờ rằng trang điểm lên còn có thể xinh đẹp hơn.”
Nhâm Xử An cười một tiếng: “Nhìn không ra em là người khéo ăn nói như thế.”
Đoạn Tiểu Lê nói ra lời này, một câu nói đã khen ngợi một lượt cả hai người Nhâm Xử An và thợ trang điểm.
Thật sự không giống như là người luyện võ lớn lên ở trong trường võ một chút nào.
Thợ trang điểm có tâm trạng không tệ, bèn nói hai câu trêu đùa với họ.
Lúc cô ta đi tới cầm lấy một thỏi son ở trên bàn, bị trượt tay, nhìn thấy thỏi son sắp rơi xuống đất.
Đoạn Tiểu Lê lập tức “á” lên, tư thế trộm chuông không kịp bịt tai, giữ chặt lấy thỏi son.
Nhưng lõi son của thỏi son bị ngón tay của cô ấy chạm vào, “piu” một tiếng bay ra ngoài.
Nhâm Xử An và thợ trang điểm:…
Trái tim vừa đặt xuống lập tức chết lặng.
“Ha ha ha ha ngại quá, tay em dùng lực quá mạnh rồi.” Đoạn Tiểu Lê xin lỗi gãi gãi đầu.
“Không sao không sao, cô không đỡ thì cũng sẽ rơi thành thế này, đừng để ý.” Thợ trang điểm xua xua tay, vẫn là lỗi của cô ta cầm không chặt.
Đoạn Tiểu Lê vẫn vô cùng ngại ngùng, cô ấy tiếp tục nói: “Rất đắt mà, nếu không thì để… Đoạn Tranh Vanh đền cho chị một cây?”
Mí mắt của Nhâm Xử An giật giật.
Cô cảm thấy Đoạn Tiểu Lê này chính là cố ý hãm hại Đoạn Tranh Vanh mà.
Trái lại thợ trang điểm thật sự không để ý thỏi son đã dùng lâu này, cũng không phải bản giới hạn gì.
Hơn nữa cô ta hợp tác dài hạn với Ám Lam, đã sớm vô cùng quen thuộc với Đoạn Tranh Vanh, đương nhiên sẽ không để ý điều này.
Vì vậy cô ta xua xua tay, dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Thật sự không sao đâu, tôi trang điểm cho Xử An một chút là có thể kiếm được hơn hai mươi thỏi.”
Đoạn Tiểu Lê mở Taobao tìm kiếm một chút.
Một thỏi son nhỏ này hơn một triệu.
Thôi rồi.
Vậy cô ấy không tiếp tục khách sáo gì nữa.
…
Điện ảnh và Truyền hình Ám Lam chiếm diện tích không tính là nhỏ ở trong khu công viên, thiết kế trang trí của công ty vô cùng đặc biệt, cho dù trong nội bộ công ty cũng có thể quay được phim bom tấn.
Trước đây Nhâm Xử An không được công ty coi trọng, chụp ảnh quảng bá cũng không được mấy trang.
Lúc ký được hợp đồng với Ám Lam còn đang ở trong đoàn, không có thời gian chụp ảnh quảng bá nhưng sau khi quay phim xong cũng sắp xếp được rồi.
Trang điểm xong, Nhâm Xử An và Đoạn Tiểu Lê ở phòng trang điểm đợi Đoạn Tranh Vanh đưa thợ chụp ảnh tới.
Không ngờ rằng còn có Đinh Tịch Diêu và Lộ Bạch Thanh cùng tới với Đoạn Tranh Vanh.
Tuổi tác của Lộ Bạch Thanh gần sáu mươi, là diễn viên ký hợp đồng với Ám Lam, cũng tính là diễn viên gạo cội lão làng rồi, hôm nay do Đinh Tịch Diêu đưa tới.
Nhâm Xử An nhìn thấy Lộ Bạch Thanh, cô lập tức từ trên ghế đứng dậy.
Cô vô cùng tôn trọng chào hỏi với Lộ Bạch Thanh rồi nói: “Xin chào thầy Lộ.”
Lộ Bạch Thanh không tính là cao nhưng vóc dáng thanh mảnh, nhìn có phong cách của một nghệ sĩ lớn tuổi.
Lúc ông ta và đạo diễn Mạch Tử còn ở đại học đã là bạn tốt, sau khi tốt nghiệp lại hợp tác nhiều lần, người quen lâu năm rồi, bình thường có thời gian rảnh sẽ cùng nhau ngồi uống rượu uống trà, tâm sự không ít.
Mạch Tử từng nhắc tới diễn viên nhỏ mới ký hợp đồng với Ám Lam với ông ta, ông ta cũng có để ý.
Thấy Nhâm Xử An chào hỏi với mình, ông ta khẽ gật đầu, thân mật cười: “Mạch Tử nhắc tới Tiểu Nhâm cô với tôi không ít, tên này khen với tôi ấy, nói bản thân mình quay phim mấy năm rồi cũng chưa từng gặp được diễn viên trẻ tuổi nào có năng lực như vậy.”
Diễn viên ở tuổi này này cũng không lên mạng cả ngày, rất khó để chú ý tới những diễn viên trẻ tuổi chưa từng hợp tác.
Nhâm Xử An phát hiện Lộ Bạch Thanh nhận ra mình, cô rõ ràng là mở cờ trong bụng, miệng mở ra không khép lại được, gương mặt cũng không nhịn được có chút ửng hồng.
“Thầy Lộ khen tôi như vậy, tôi thật sự quá xấu hổ rồi…”
Cô gãi gãi chóp mũi che đi sự xấu hổ của bản thân, sau đó cô lấy điện thoại ra rồi hỏi: “Tôi muốn chụp ảnh với thầy có được không? Mẹ tôi vô cùng thích thầy, cái đó… thầy không để ý tôi nói như vậy chứ?”
Lộ Bạch Thanh bật cười sảng khoái: “Ha ha ha ha ha, tôi có gì mà để ý chứ.”
Tuổi tác ông ta thế nào ông ta biết, nếu như Nhâm Xử An nói bản thân cô vô cùng thích ông ta, trái lại ông ta sẽ không tin đấy.
Sau khi chụp ảnh với Nhâm Xử An, ông ta vỗ nhẹ bả vai của Nhâm Xử An, nói với mọi người: “Đứa trẻ này được Mạch Tử khen ngợi như vậy, tôi cũng muốn hợp tác với cô ấy rồi.”
Đoạn Tranh Vanh cũng cười theo: “Đều là cùng một công ty cả, sau này sẽ có cơ hội thôi.”
Lộ Bạch Thanh xưa nay nói cái gì là cái đó, không làm những thứ giả dối kia, ông ta lập tức nói với Đinh Tịch Diêu: “Tịch Diêu cô cũng tính toán bàn bạc với Tranh Vanh đi, xem coi có phim nào phù hợp hay không.”
Ông ta không biết chút oái oăm đó giữa Đinh Tịch Diêu và Nhâm Xử An nhưng nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng không được tốt đó của Đinh Tịch Diêu, liền biết mối quan hệ này dường như có chút vấn đề.
Ông ta cẩn thận thu về những lời mà mình vốn muốn nói tiếp.
Thêm một người khen ngợi Nhâm Xử An, chính là thêm một người đang tát vào mặt của Đinh Tịch Diêu.
Vẻ mặt của Đinh Tịch Diêu vô cùng khó coi.
Nhưng cho dù không thoải mái, cô ta cũng cố gắng bày ra một dáng vẻ vui vẻ, phụ họa theo lời nói của mọi người.
…
Nhâm Xử An rất ít khi chủ động liên lạc với Quý Lan.
Một là vì công việc của cô quả thực không ít, phần lớn thời gian rảnh đều dùng cho Quý Hưng.
Ngoài ra chính là cô sợ bản thân sẽ nói lải nhải làm phiền tới công việc của Quý Lan, chọc anh tức giận.
Sở Dĩ Lam chính là ví dụ rất tốt.
Nhưng Quý Lan rất bất mãn.
Từ sau khi Nhâm Xử An quay xong bộ phim “Ám Dũng”, họ cũng không gặp nhau nữa.
Đừng nói gặp mặt, ngoại trừ chuyện lần đó của Giang Đồng anh đã chủ động liên lạc với Nhâm Xử An, ở trên Weibo hai người họ cũng không tiếp tục liên lạc nữa.
Đoạn Tranh Vanh liên lạc với Nhâm Xử An còn nhiều hơn anh.
Hơi chau mày, Quý Lan nhìn vị trí trên cùng duy nhất đó.
An tĩnh yên lặng, trước giờ cũng không nhảy ra chấm nhỏ màu đỏ.
Nhịn không được nhếch môi.
Không phải anh đã nói, có chuyện thì liên lạc với anh sao?
Cũng đúng, thần tiên tỷ tỷ dường như cũng không có chuyện gì cả.
Đoạn Tranh Vanh cũng không nói thần tiên tỷ tỷ không cần anh nữa.
Nhưng không có chuyện gì thì cũng mặc kệ anh luôn sao?
Trong lòng anh càng cảm thấy tủi thân.
Rõ ràng lúc anh còn nhỏ, thần tiên tỷ tỷ vô cùng thích nói những chuyện vặt vãnh không đáng gì với anh.
Lúc mới bắt đầu anh không thích nghe những chuyện đó.
Nhưng sau này, anh rất vui vẻ hứng thú mà nghe cho dù đó có là chuyện nhỏ nhặt thế nào đi chăng nữa.
Nhìn lướt qua ngày tháng, Quý Lan gọi điện thoại cho Đoạn Tranh Vanh.
“Show “Căn phòng kỳ diệu” tập của tôi phát trực tuyến lúc 10 giờ tối nay đúng không?”
Đoạn Tranh Vanh sửng sốt, đã bao giờ anh ta thấy Quý Lan chú ý mấy gameshow của mình như vậy đâu cơ chứ? Tuy rằng Quý Lan cũng đã từng tham gia không ít show để tuyên truyền nhưng từ trước đến nay chưa từng để ý như vậy.
Lúc trước chủ động đòi tham gia đã không nói, vậy mà bây giờ còn nhớ rõ thời gian phát trực tuyến một tập của chương trình như vậy nữa?
Nhìn bản ghi nhớ trên di động, anh ấy gật đầu.
“Ừm, cậu trước giờ không hỏi tôi mấy cái gameshow, cho nên tôi mới không thông báo gì cho cậu.”
Nhìn thời gian, cũng chưa muộn.
Vì vậy Quý Lan “Ừ” một tiếng: “Cúp trước đây, hôm nay đã vất vả rồi.”
Nói xong, anh cúp điện thoại không chút do dự.
Từ khi cuộc gọi được kết nối đến khi ngắt cuộc gọi, tổng cộng không quá mười giây.
Đoạn Tranh Vanh nghe được âm thanh “Tút tút” vang lên trong điện thoại, cảm xúc hỗn độn bay bay trong gió.
Lúc này anh ấy đang vô cùng thoải mái dễ chịu mà ngồi vuốt lông mèo ở cửa sổ lồi trong nhà, gió thoang thoảng nhẹ nhàng.
Quả thật muốn bao nhiêu thoải mái thì có bấy nhiêu thoải mái.
Hôm nay đã vất vả gì ấy nhỉ?
…
Quý Lan do dự thật lâu.
Cứ gõ vài chữ rồi lại xoá trên WeChat, xoá xong thì lại gõ tiếp.
Do dự mười phút, mới gõ xong một hàng chữ.
Quý Lan: [Ngày hôm nay một show có tôi tham gia sẽ lên sóng.]
Sau đó lại đăng hình mèo đáng yêu.
Nhâm Xử An nhìn cái meme kia, “Phụt” một tiếng bật cười.
Tuy biết rõ rằng không thể, nhưng cô thật sự rất muốn nhìn Quý Lan bày ra biểu cảm giống như vậy.
Có lẽ hơi lố lăng nhưng không chừng lại trông rất đáng yêu…?
Gấu túi không ngủ: [Tôi biết nè, show “Căn phòng kỳ diệu” có đúng không?]
Gấu túi không ngủ: [Lát nữa tôi canh giờ xem, thế nào?]
Lúc nhìn Nhâm Xử An nói mình muốn canh giờ chờ xem show, trái tim Quý Lan đập nhanh thêm hai nhịp.
Cuối cùng cũng đến lúc này.
Thần tiên tỷ tỷ xem show… chắc hẳn sẽ nhớ đến anh nhỉ?
Từ trong ánh mắt của anh lộ ra mong đợi cùng khát vọng vô cùng mãnh liệt.
Anh trả lời WeChat.
Quý Lan: [Nhất định phải xem đấy.]
Nhâm Xử An cảm thấy Quý Lan nghiêm túc như vậy có hơi khó hiểu.
Chẳng lẽ là trong chương trình có để lại lời nhắn gì đó cho cô hay sao?
Hoặc là ám hiệu gì đó?
Nghĩ không ra nguyên nhân nhưng cô vẫn cứ thành thật đồng ý với Quý Lan.
Khi chương trình phát sóng trực tuyến, no.1 hot search Weibo treo lên mấy chữ chói lọi “Căn phòng kỳ diệu của Quý Lan”.
Chương trình “Căn phòng kỳ diệu” mỗi tập sẽ đến nhà một vị minh tinh, quay lại ngôi nhà và thói quen sinh hoạt của vị minh tinh đó.
Bất kể vô tình có yếu tố sai lệch nào trong chương trình, hay là có tình tiết được thiết kế để tạo hiệu ứng đi chăng nữa, thì chương trình này là cách tốt nhất và nhanh nhất để người hâm mộ tìm hiểu thêm về thần tượng của họ, vậy nên kể từ khi được phát sóng trực tuyến tới nay, dường như tập nào cũng đều sẽ được fans đẩy lên hot search.
Vừa vào mục hot search, thì ngay lập tức nhìn thấy thông báo chính thức của “Căn phòng kỳ diệu” ở trên cùng.
Căn phòng kỳ diệu: Tập mới nhất đã đến rồi đây, mời mọi người vào xem! Lần này chúng tôi mời được “Nghệ sĩ thần bí nhất giới giải trí” @Quý Lan, teaser và poster tuần trước đã đăng rồi, mọi người đã đoán là ai thế, có đúng hay không?
Tài khoản weibo chính thức của “Căn phòng kỳ diệu” mỗi lần thông báo tập mới nhất, bởi vì có fans của nghệ sĩ khách mời làm số liệu, vài ngày sau khi đăng bài, số liệu cơ bản sẽ được giữ vững trên dưới một vạn, nhưng tập này vừa mới phát trực tuyến không bao lâu, mà đã sắp phá vạn.
[Đệch? Tôi gặp ảo giác hay sao ấy nhỉ? Thấy tên Quý Lan kìa? ]
[Poster hồi tuần trước, tôi đã cảm thấy người trong hình khá giống Quý Lan, nhưng lại cảm thấy Quý Lan nhất định sẽ không tham gia mấy show kiểu này, không ngờ lại là thật!]
[Trời ơi, show “Căn phòng kỳ diệu” này chịu chơi dữ! Sao mời được vậy?]
[A a a tôi không phải đang nằm mơ có đúng không? Tôi thế mà sắp được thấy nhà của Quý Đại nè trời ơi!]
[Đã làm sơ qua một chút số liệu rồi, chạy nhanh qua đây xem!]
Bình luận của cư dân mạng càng lúc càng trở nên điên cuồng, thấy tên Quý Lan tất cả mọi người đều há mồm bày tỏ kinh ngạc.
Lần này đến Quý Lan cũng quay “Căn phòng kỳ diệu”, chỉ sợ sau này địa vị minh tinh khách mời sẽ cao cấp hơn!
Nhâm Xử An lướt Weibo qua loa vài lần, cũng cùng với phần đông cư dân mạng xem chương trình.
Trong video, Quý Lan vẫn nhấp môi nhẹ như thường lệ, mời nhóm nhân viên công tác của show vào nhà.
Nhà Quý Lan có phong cách thiết kế chỉnh thể tương đối nhạt nhẽo, cơ bản cũng chỉ có ba màu đen, trắng, xám.
Ngoại trừ một vài vật phẩm thiết yếu, thì hầu như không nhìn thấy bất kỳ một vật trang trí nào, sạch sẽ như thể vừa bị ăn trộm qua một lần.
Đúng là phù hợp với tính cách băng giá của chủ nhân ngôi nhà.
Thật sự cực kì lạnh lẽo buồn tẻ.
Nhìn căn phòng thì chắc hẳn là cũng không có dấu vết sinh hoạt của người thứ hai.
Quý Lan một mình sinh hoạt dưới hoàn cảnh như vậy, không hiểu sao lại khiến Nhâm Xử An cảm thấy có hơi đáng thương.
…
Đáng thương cái quỷ gì!
Nhâm Xử An tự tát một cái đánh tỉnh chính mình.
Một mình sống tự do tự tại trong biệt thự rộng hai ba trăm mét vuông, có gì mà đáng thương chứ!
Máy quay một đường đi theo Quý Lan đi tới phòng ngủ của anh.
Khi người trong tổ chương trình hỏi Quý Lan có thể vào phòng ngủ hay không, ngay cả Đoạn Tranh Vanh cũng tiến đến cầm điện thoại, nhìn chằm chằm màn hình.
Trong màn hình, Quý Lan nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Mời vào.”
Đoạn Tranh Vanh hết sức kinh hãi.
Anh ấy qua nhà Quý Lan vô số lần, thậm chí còn có cả chìa khóa dự phòng nhưng anh ấy chưa từng được cho phép vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ nhất định có đồ vật vô cùng quan trọng đối với Quý Lan.
Máy quay tiến vào phòng ngủ Quý Lan.
Trong nháy mắt kia, tầm mắt Nhâm Xử An đã bị hấp dẫn bởi thứ gì đó xanh mơn mởn trên giường.
Không có lí do gì đặc biệt, chỉ đơn giản vì giữa không gian đen trắng xám, thứ màu xanh lá cây rực rỡ kia quá dễ đập vào mắt.
Chiếu đến chỗ này, có một lượng lớn đạn mạc chạy qua.
[Đệch, trong một nháy mắt tôi ấn tượng sâu sắc với cái con thú nhồi bông xanh biếc kia, căn nhà này khó khăn lắm mới có chút màu sắc á trời.]
[Tôi cũng vậy ha ha ha, phong cách thiết kế nhà này lạnh lẽo quá à.]
[Con thú bông đó trông như nào vậy, màn ảnh có thể lại gần chút nữa không?]
[Đó là… quả bơ sao? Quý Lan thích ăn bơ, cái này sao tôi chưa từng nghe ai nói nhỉ!]
[A a a bỗng nhiên thấy đáng yêu quá đúng không mọi người! Thoạt nhìn rõ ràng là một người lạnh lùng cấm dục như vậy mà, trong nhà lại mua một con thú bông hình quả bơ đặt ở đầu giường!]
Sau khi Nhâm Xử An thấy rõ thú bông quả bơ kia, trái tim nhỏ đột nhiên hoảng sợ.
Cô trừng lớn hai mắt, tỉ mỉ nhìn chằm chằm con thú bông thật lâu.
Con thú bông quả bơ này rõ ràng đã cũ rồi, nhìn sơ qua đại khái đoán được đã hơn mười mấy năm, màu xanh lục phía trên đã có hơi phai màu.
Con thú bông này… nhìn thoáng qua trông cũng thật quá quen mắt!
Trong giây lát, cô đã nghĩ ngay tới con gấu bông mình đưa cho Quý Hưng trong trò chơi, chỗ yết hầu “ực” một tiếng, nuốt nước bọt.
Ổn định hơi thở, cô chăm chú dõi theo Quý Lan cầm lên con gấu bông khi gặng hỏi, đôi mắt lạnh nhạt khi nhìn xuống con thú bông lại trở nên mềm mại dịu dàng không thể bàn cãi.
Ngay cả lúc anh ngẩng đầu nhìn về phía màn hình, trong mắt còn mang theo hoài niệm cùng ý cười rõ ràng.
Anh mở miệng, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng như thể lông chim chạm vào mặt đất: “Đây là món quà của một người vô cùng quan trọng tặng cho tôi.”
“Cho nên anh đặt nó ở đầu giường, để mỗi ngày trước khi đi ngủ và sau khi thức dậy anh đều sẽ nhìn thấy nó đúng không?” Người trong tổ chương trình hỏi.
Khóe môi Quý Lan nhếch lên một độ cong nhỏ đến mức khó mà phát hiện, anh nhẹ nhàng đặt thú bông về chỗ cũ, nói: “Mỗi ngày khi ngủ, tôi sẽ cho nó ngủ cùng tôi.”
[A a á trời ơi! Đây là trái tim thiếu nữ có một không hai phải không vậy!]
[Như này thật sự khác người quá luôn á ha ha ha nhưng mà tôi rất thích Quý Đại như vậy đó.]
[Vậy mà không hề có cảm giác bài xích à nha, chỉ cảm thấy Quý Lan quá là thâm tình luôn, mẹ ơi!]
[Nào nào mọi người có để ý, chuyện người quan trọng kia rốt cuộc là ai không vậy!]
[Anh Lan từ đó đến nay không có quen bạn gái bây giờ vẫn còn độc thân đừng nói là vì người đó nha!]
[Ánh mắt anh Lan hồi nãy dịu dàng muốn xỉu luôn á, ngoại trừ thấy trong phim truyền hình điện ảnh này kia, thật sự đây là lần đầu tôi nhìn thấy Quý Lan có biểu cảm như vậy!]
[Tôi quá mừng rồi *khóc* yêu rồi yêu rồi.]
Người bên ekip chương trình cũng rất sợ hãi, giọng cậu ta rõ ràng biểu thị run sợ: “Tôi có thể mạo muội hỏi anh một câu, người rất quan trọng kia là ai không?”
Động tác Quý Lan hơi dừng một chút.
Sắc mặt của anh thay đổi mấy lần, anh mím môi, như thể nhìn xuyên qua màn hình, nói: “Nếu hiện tại người đó đang xem chương trình, trong lòng sẽ tự hiểu rõ.”
Bởi vì anh nhìn thẳng tắp vào máy quay nên ngay lập tức đối diện tầm mắt Nhâm Xử An, làm cô hoảng hốt từ đáy lòng.
Khuôn mặt lạnh lùng trên màn hình điện thoại cùng với cậu bé thích im lặng nhưng lại nhút nhát trong game không thể giải thích mà trùng lặp vào nhau.
Đệch
Tôi chết mất.
Đây không phải là thật sự đúng chứ?
Nhâm Xử An cảm thấy cả bộ não của mình đã đông cứng như gỗ, thậm chí đầu còn hơi choáng váng, hô hấp cũng theo đó mà trở nên dồn dập.
Cô trừng lớn đôi mắt, vẫn luôn nhìn chằm chằm thú bông hình quả bơ trong màn hình.
Quả thật giống, nhưng hình như cũng không giống lắm.
Thú bông quả bơ chỗ nào cũng có, người thích quả bơ ở khắp mọi nơi, Quý Lan gặp một người tặng cho anh ấy con thú bông hình quả bơ, cũng không có gì lạ mà đúng không?
Đây nhất định chỉ là trùng hợp thôi, nếu không… thiếu niên mà cô nuôi dưỡng sẽ biến thành một người thật sự tồn tại, chuyện này thật sự khó mà tưởng tượng nổi!
Mặc dù ở trong lòng vẫn đang động viên bản thân bình tĩnh nhưng Nhâm Xử An hoàn toàn không bình tĩnh nổi.
Cô bỗng nhiên nhớ tới chuyện Giang Đồng từng trêu chọc phát âm của cô nghe y như Quý Lan hồi còn học cấp ba, nhớ tới Quý Lan từ sau khi lần đầu gặp nhau đã đối xử với cô tốt một cách khó hiểu, nhớ bản thân từng không ít lần cảm thán Quý Lan và Quý Hưng có ngoại hình quá giống nhau, cảm thấy người tạo ra trò chơi này chắc hẳn là fans Quý Lan.
Và cả việc trước đây Quý Hưng vẫn luôn đòi cô kể những chuyện về nghề nghiệp diễn viên của mình, mà Quý Lan bây giờ cũng là diễn viên.
“Bức tranh treo trên tường này thật quá thú vị, lúc nãy tôi thấy phòng anh không có vật trang trí gì, sao lại chọn một bức tranh như thế này vậy?” Ekip chương trình hỏi.
Vấn đề này khiến ý thức của Nhâm Xử An bị mạnh mẽ kéo về.
Hai mươi phút trước, cô còn nói dối an ủi Quý Hưng vì nhóc con tặng cô một bức tranh làm quà mừng năm mới, lúc này bỗng nhiên nghe được “Bức tranh”, Nhâm Xử An trở nên vô cùng nhạy cảm.
Máy quay của ekip chương trình dừng lại trên một bức tranh treo tường.
Khung tranh được lồng kính, rõ ràng nhìn rất thô sơ, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là khung tự làm từ những thanh gỗ đơn giản, trong đó treo một bức tranh vẽ theo phong cách truyện manhua, vì dùng bút chì vẽ nên sau một thời gian dài đã có chút mờ, nhưng ngay cả như vậy, mọi người vẫn có thể nhìn thấy nội dung của bức tranh trong nháy mắt.
[Trời ơi, tranh này sao tôi nhìn thế nào cũng thấy giống như Quý Lan tự vẽ vậy chứ?]
[Với cả cái khung tranh kia nữa, thật sự cẩu thả luôn, đừng nói tự làm đó nha? Nếu mua thì ai mà mua cái khung tranh không tinh tế như vậy chứ!]
[Trong tranh vẽ một cô gái đúng không?]
[Đệch, bức tranh này cùng với con thú bông lúc nãy, rõ ràng đây là người mà Quý Lan thích đó!]
[Ôi đệch Quý Lan đây là… tình yêu tự huỷ có phải vậy không hả? ]
[Ông trời của con ơi, bức tranh này chất giấy rõ ràng ố vàng hết rồi, phỏng chừng đã mười mấy năm rồi đó! Người này quá thâm tình mà!]
Từng làn đạn mạc xẹt qua màn hình.
Trong màn hình, Quý Lan ngẩng đầu nhìn bức tranh rất trẻ con treo trên tường kia.
Hồi ức dường như đang nhanh chóng tái hiện lại trước mắt, vô số hình ảnh cùng âm thanh lướt qua bên tai và tâm trí của anh.
“Bức tranh này là mười chín năm trước, tôi dùng làm món quà năm mới muốn tặng cho một người.”
“Cô ấy nói để tôi thay cô ấy bảo quản nó trước.”.