“Tôi không muốn thấy em lên hot search cùng với người khác.”
Chỉ trong chốc lát Nhâm Xử An đã có vô vàn suy nghĩ.
Quý Lan nói vậy là do tính ỷ lại giống như lúc còn nhỏ hay vì một tình cảm nào khác?
Trong lòng cô bỗng có chút phấn khởi nhưng đồng thời cũng lo lắng hơn nhiều.
Bình thường tính tình của cô vốn hoạt bát đôi khi còn rất to gan nhưng vậy mà lúc này cô lại không dám bước lên phía trước.
Chu Mạt Mạt đã làm ở Ám Lam được tám năm.
Cô ta là hoa đán với hàng ngàn fan hâm mộ, đã nhiều lần giành được vòng nguyệt quế của thị hậu.
Chu Mạt Mạt không rời khỏi Ám Lam, không tự mở phòng làm việc riêng.
Cô ta cũng không chủ động phá vỡ bức tường về việc bản thân thích Quý Lan.
Còn không phải vì cô ta sợ sau khi phá vỡ thì cũng sẽ kết thúc sao?
Cô cũng vậy.
Hơn nữa mối quan hệ giữa cô và Quý Lan rất đặc biệt, Quý Lan cũng đã nói đôi bông tai đó để “ trả ơn về những chuyện cô từng làm.”
Không phải cô không có ý gì bậy bạ với Quý Lan hết sao?
Vậy sao cô lại không nhịn được chứ?
Nhâm Xử An hít một hơi thật sâu rồi đè nén những xúc cảm mong đợi trong lòng xuống.
Cô sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó lúc nói chuyện còn cố ý phủi sạch mối quan hệ của mình và Sở Dĩ Lam.
“Đây không phải đều là những thứ cần thiết cho buổi tuyên truyền sao? Tôi và Sở Dĩ Lam cũng đâu phải là thật.”
Dù không nói ra suy nghĩ của mình nhưng ít nhất cô cũng không muốn Quý Lan hiểu lầm mối quan hệ giữa mình và Sở Dĩ Lam.
Nghe Nhâm Xử An chủ động nói rõ như vậy, trong lòng Quý Lan cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Mặc dù anh biết việc đó không phải thật nhưng anh vẫn muốn Nhâm Xử An đích thân nói ra mới được.
Anh bĩu môi: “Tôi cũng muốn lên hot search cùng em.”
Nhâm Xử An bật cười: “Không phải tôi đã lên hot search với anh rồi sao?”
Quý Lan hơi không phản ứng kịp: “Có sao?”
“Là lần mà… Anh, tôi và Phương Vũ, ba người chúng ta.” Lúc có hot search đó, Nhâm Xử An đã nhìn chằm chằm nó không rời nên ký ức về chuyện này vẫn còn như mới vậy.
“Lần đó không giống.”
Thứ anh muốn không phải là kiểu hot search như vậy.
Anh cũng muốn được cư dân mạng ghép CP với Nhâm Xử An, được cư dân mạng nói bọn họ thật ngọt ngào, thật ngọt ngào.
Nhưng lời nói vừa đến bên miệng thì anh lại xấu hổ không dám mở miệng nói ra.
Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là người vừa yếu đuối vừa nhút nhát trước mặt Nhâm Xử An.
Bỏ qua cách nói trực tiếp, Quý Lan khẽ thì thầm gần như than thở nói một câu.
“Dù không được lên hot search cùng nhau thì ít nhất em cũng phải đeo món quà mà tôi đã tặng chứ…”
Ở trước mặt cô anh vẫn như một đứa trẻ vậy.
Trong lòng Nhâm Xử An bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng.
Phải nhịn, phải nhịn xuống!
Không được vì nhóc con làm nũng mà động lòng!
Không được suy nghĩ bậy bạ về nhóc con nữa!
Trên trái đất có nhiều người như vậy, tại sao cô lại cứ có ý nghĩ bậy bạ với nhóc con chứ?
Lúc này cô thiết lập lại ý nghĩ của mình một lần nữa.
Cô uể oải cứ như đang dỗ dành một đứa trẻ nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ lấy ra đeo.”
…
Trong đoàn phim “Tam Nhật”, chuyện ngoài ý muốn chỉ xảy ra một chút.
Về sau, những người nói xấu sau lưng người khác gần như không thấy nữa.
Ít ra thì bây giờ Nhâm Xử An cũng không gặp phải chuyện đó nữa.
Nhâm Xử An mở trò chơi lên trong giờ nghỉ ngơi.
Thời gian gần đây vì công việc bận rộn nên số lần cô đăng nhập vào trò chơi có ít hơn một chút.
Lâu rồi cô không có thời gian ở cùng nhóc con Quý Hưng nhiều.
Lúc này trong trò chơi đã là đêm khuya, bên ngoài cửa sổ chỉ thấy một mảng tối đen.
Quý Hưng đang ngồi trước cái bàn học nhỏ, cậu đọc diễn cảm tiếng Anh dưới chiếc đèn bảo vệ mắt.
Có vẻ như cậu đã rất lạnh, mỗi khi Quý Hưng nói ra một câu thì sẽ có một làn sương trắng bay ra.
Tiếng Quý Hưng đọc sách liên tục truyền vào tai nghe.
Từ khi Nhâm Xử An mới quen cậu đến nay cũng đã được hai năm rồi.
Cậu không chỉ cao lớn hơn mà giọng nói non nớt cũng dần mất đi.
Hình như cậu cũng sắp đến giai đoạn vỡ giọng rồi, giọng nói của cậu ngày càng trở nên trầm thấp hơn rất nhiều.
Nhưng nó thiếu đi chút tinh tế.
Lúc Quý Hưng đọc tiếng Anh, giọng nói của cậu vẫn còn chút giọng địa phương.
Thật ra ban đầu Nhâm Xử An không cảm thấy giọng địa phương của mình buồn cười.
Nhưng khi nhớ lại hot search lúc mới gia nhập đoàn phim “Ám Dũng” thì cô lại không nhịn được mà lắc đầu mỉm cười.
Là do cô đã dạy cậu từng câu từng câu một đấy.
Hóa ra khi cô đọc tiếng Anh lại buồn cười như vậy.
Nghĩ đến dáng vẻ đã dạy Quý Hưng từng câu từng câu lúc trước của mình, cô khẽ bật cười thành tiếng.
“A, thần tiên tỷ tỷ đến rồi.” Quý Hưng lập tức ngẩng đầu lên từ quyển sách.
Đôi mắt đen láy lại sáng ngời nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Cậu cầm đồng hồ báo thức ở bên cạnh lên rồi nhìn thời gian một chút.
Đã hơn mười giờ đêm rồi.
Phát hiện đã đến giờ đi ngủ, lúc này Quý Hưng mới nhanh chóng đóng sách tiếng Anh lại.
“Thần tiên tỷ tỷ đợi tôi một chút, tôi đi súc miệng đã.” Nói xong, cậu xếp sách vở gọn gàng, mang theo nước rồi rửa mặt một cách nhanh chóng.
Cuối cùng là leo lên chiếc giường đã được đổi một bộ chăn đệm mềm mại.
“Sao hôm nay cậu lại chủ động lên giường nghỉ ngơi vậy?”
Nhâm Xử An thấy hôm nay nhóc con Quý Hưng ngoan ngoãn một cách lạ thường.
Quý Hưng rất ham học, mỗi tối cậu phải đợi cô thúc giục nhiều lần thì mới đặt sách xuống để đi ngủ.
Nhưng hôm nay lại chủ động lên giường như vậy thật là làm người ta thấy bất ngờ.
Có vẻ Quý Hưng không muốn nói lý do thực sự khiến cậu chủ động đi ngủ.
Cậu chui vào trong bộ chăn mềm mại rồi nghiêng người nằm trên giường và ôm búp bê bơ ở bên cạnh.
“Hôm nay tôi mệt thôi.”
Nói xong, có lẽ cảm thấy cái lý do này quá giả nên cậu lại nói thêm: “Lâu rồi thần tiên tỷ tỷ không đến gặp tôi, tôi muốn nói chuyện với thần tiên tỷ tỷ nhiều hơn trước khi đi ngủ.”
Nhâm Xử An biết thật sự đã rất lâu rồi mình không đến đây.
Có lẽ là Quý Hưng cũng sẽ muốn gặp cô.
Vì vậy cô nhẹ nhàng nói: “Được rồi, hôm nay tôi sẽ trò chuyện với cậu nhiều hơn, cậu muốn nghe chuyện gì không?”
Quý Hưng lắc lắc đầu rồi đưa tay ra trước.
Sau đó, đôi mắt nho nhỏ chứa đầy sự mong đợi nhìn chằm chằm vào nơi phát ra âm thanh.
“Bạn muốn nắm tay Quý Hưng không?”
Trò chơi lại hiện lên lời nhắc này một lần nữa.
Nhóc con luôn thích được cô nắm tay.
Có lẽ vì khi còn nhỏ cô đã nuôi dưỡng thói quen không tốt này cho nhóc con nên lúc lớn Quý Lan vẫn thích như vậy.
Nhâm Xử An thực sự muốn bỏ đi thói quen này của Quý Hưng.
Nhưng đáng tiếc là khi cô nhìn vào ánh mắt nhỏ bé đầy sự mong đợi và đáng thương của Quý Hưng…
Cô vẫn không thể nhẫn tâm mà phớt lờ động tác này của cậu.
Được rồi, được rồi, đúng là chịu thua cậu rồi.
Trong lòng Nhâm Xử An thở dài một tiếng, sau đó cô chọn nắm tay Quý Hưng.
Có vẻ Quý Hưng cũng rất hài lòng và vui vẻ.
Chút ý cười lờ mờ xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn vốn bình tĩnh của cậu.
Người khác khó có thể chú ý tới nhưng Nhâm Xử An lại cảm nhận được.
“Thần tiên tỷ tỷ, có một tin tốt và một tin xấu, chị muốn nghe cái nào trước?
“Ha ha…” Nhâm Xử An bật cười.
Nhóc con này, từ nhỏ đã lanh lợi và trưởng thành sớm rồi.
Bây giờ cậu cũng bắt đầu hỏi cô muốn nghe cái nào trước sao.
Cô cười trả lời: “Đương nhiên là… Nghe tin xấu trước rồi, vậy thì có thể giữ lại chuyện vui vẻ để lúc sau nghe.”
Quý Hưng nắm chặt tay.
Có vẻ cậu hơi ngượng ngùng không dám nói ra nên dụi dụi đầu vào búp bê hình quả bơ.
Cả người cậu ôm lấy con búp bê màu xanh lá dễ thương ấy tạo thành một vòng cung.
Vành tai cậu hơi đỏ lên, lúc nói chuyện cũng có chút do dự.
Giọng nói vốn trầm thấp mà lạnh lẽo của cậu lúc này chợt buồn bã: “Thần tiên tỷ tỷ, nếu tôi học ở trường trung học X… thì sẽ cần rất nhiều tiền.”
Nhâm Xử An hơi ngơ ngác một chút.
Hoá ra tin xấu mà Quý Hưng nói đến là chuyện này à.
Cũng đúng, ngay cả tiền điện Quý Hưng cũng tiết kiệm mà, vì vậy cậu luôn cảm thấy xấu hổ khi tiêu nhiều tiền của cô.
Nếu thi vào trường trung học X thì tiền đi lại, tiền học, tiền sinh hoạt, tiền ở ký túc đều là những thứ không thể thiếu.
Quý Hưng lại không thể tự kiếm được tiền nên đương nhiên cậu sẽ cảm thấy rất khó mở lời.
Nhưng Quý Lan đã học ở đó mà, trên trang Wikipedia đã ghi rõ ràng học viện anh tốt nghiệp là trường trung học X.
Nhâm Xử An cũng không kiểm tra xem Quý Hưng cần nạp bao nhiêu tiền để đi học.
Cô biết dù sao cô cũng sẽ giúp Quý Hưng nạp phần tiền này thôi.
Vì thế cô nói thẳng: “Không sao, chỉ là chút tiền thôi mà, gần đây công việc của tôi cũng thuận lợi nên tôi kiếm được rất nhiều.
Vậy nên cậu không cần lo lắng về việc tiền nong đâu.”
Nhận được sự chăm sóc của cậu, công việc của tôi đã thuận lợi hơn rất nhiều.
Trong lòng cô khẽ thở dài.
“Ông chủ của thần tiên tỷ tỷ có còn làm khó chị không?” Quý Hưng đột nhiên hỏi.
Cậu hơi nhíu mày lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên nghiêm nghị, cứ như cậu rất có ác cảm đối với “Ông chủ của thần tiên tỷ tỷ” vậy.
Nhâm Xử An chợt cảm thấy không ổn lắm.
Cô cười trong lòng, rõ ràng các cậu là cùng một người mà.
Thật sự Quý Hưng không nên có ác cảm với mình của mười mấy năm sau.
Cô lắc lắc đầu: “Anh ấy không làm khó tôi nữa.”
Chỉ có bản thân tôi… Tự làm khó chính mình mà thôi.
Quý Hưng gật đầu nói hệt như ông cụ non: “Vậy thì tốt.”
Im lặng được hai giây, cậu lại nói: “Tôi lại làm thần tiên tỷ tỷ tốn kém rồi, sau này… Tôi sẽ cố gắng trả ơn thần tiên tỷ tỷ.”
Thần tiên tỷ tỷ phải đợi tôi lớn lên đấy.
“Cái gì mà tốn kém với không tốn kém.” Nhâm Xử An hoàn toàn không để ý mà nói ra một câu.
Cô không muốn khiến nhóc con phải chịu quá nhiều áp lực khi còn nhỏ như vậy.
Vì để vẻ mặt nặng nề của Quý Hưng vui vẻ hơn một chút, cô đã chủ động hỏi xem tin vui là gì: ”Xong tin xấu rồi thì cậu nói tin tốt đi, là chuyện gì vậy? Để tôi vui vẻ chung với.”
Nhắc đến tin vui, nét mặt của Quý Hưng đột nhiên thay đổi.
Vẻ mặt cậu không còn âm trầm như vừa nãy nữa.
Đôi mắt phượng dài và hẹp hơi nheo lại, dường như còn có chút ý cười và sự vui mừng cùng khoe khoang: “Tôi đã giành giải thưởng ở mấy cuộc thi nên sẽ được miễn thi và tuyển thẳng vào trường trung học X đó.”
Nỗ lực hơn hai năm, cuối cùng cậu cũng được đền đáp rồi.
Cuối cùng cậu cũng đã xứng đáng với những gì thần tiên tỷ tỷ đã bỏ ra trên người mình rồi, dù đó là thời gian hay là tiền bạc.
“Ôi, nhóc con giỏi quá.” Nhâm Xử An khen ngợi cậu.
Mặc dù đã sớm biết Quý Hưng sẽ học trường trung học X nhưng cô vẫn rất vui vẻ.
Hy vọng nhóc con có thể cảm nhận được thực sự cô rất vui và tự hào về cậu.
Cô xoa xoa đầu rồi lại chọc vào mặt Quý Hưng.
Lúc bị chọc vào mặt, cậu hơi né tránh một chút.
Rồi sau đó, trên mặt cậu lại thoáng qua vẻ tủi thân.
“Thần tiên tỷ tỷ chỉ biết bắt nạt tôi thôi.”
Tuy rằng cậu biết thần tiên tỷ tỷ thích gần gũi với mình như vậy nhưng cứ nhéo má của cậu phính ra thế đấy, cậu thực sự không biết phải làm như thế nào.
Lại là cái loại giọng điệu rầu rĩ này.
Nhâm Xử An trông thấy bộ dạng nhóc con Quý Hưng không mấy vui vẻ.
Nhưng mà… trên màn hình lại hiện lên một dòng chữ nhỏ [Mức độ thiện cảm: +1].
Nhâm Xử An: “…”
Được lắm, lại dám để cô có cảm giác bản thân giống một người phạm tội!
Bên ngoài mặt làm ra vẻ mất hứng, trên thực tế thì lén lút tăng thêm mức độ thiện cảm sau lưng cô.
Rõ ràng trong lòng vui vẻ đến không chịu được, thích cảm giác được gần gũi với cô thêm một chút nhưng nhất định phải giả vờ làm ra bộ dạng không vui.
Đúng là từ nhỏ đã biết diễn xuất rồi ha.
Trước kia cô không chú ý tới từng thời điểm diễn ra biến động của mức độ thiện cảm, không biết bản thân Nhâm Xử An cô đã bị lừa gạt bao nhiêu lần rồi.
Nhâm Xử An bĩu môi, trong lòng thấy khó chịu.
Vì thế cô cố ý chọc ghẹo Quý Hưng đang làm bộ làm tịch: “Nhóc con, nếu cậu vui vẻ thì cứ nói ra, không cần giả vờ kiểu đang khó chịu làm gì.”
Cả người Quý Hưng run lên.
Vành tai và cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đang dần ửng đỏ với tốc độ chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Chỉ vài giây sau đã hồng như một trái táo chín.
Cậu cố ý dùng biểu cảm cực kỳ tức giận nhìn chằm chằm về hướng âm thanh của Nhâm Xử An truyền đến.
Thanh âm trong cổ họng cũng cố ý ép thấp xuống nhất có thể mang theo cảm giác lạnh như băng nói: “Ai… Ai vui vẻ chứ!”
Đáng tiếc là còn nói lắp một chút.
Điều này chứng minh rõ khi nói chuyện trong lòng cậu vẫn có sự lo lắng.
Quý Hưng cậu dường như cũng tự ý thức được lời nói của bản thân không hề có sức thuyết phục nào.
Cánh môi mỏng của cậu mím chặt, sau đó nhẹ nhàng “Hừ” một tiếng.
Cậu ôm lấy búp bê hình trái bơ xoay người sang bên kia, trực tiếp quay lưng về phía Nhâm Xử An.
Nhâm Xử An chỉ có thể nhìn thấy cái vành tai nhỏ của cậu đang lộ ra bên ngoài hồng đến mức khó có thể tin được.
Đoán chừng có thể đã nóng đến mức muốn phỏng tay rồi đấy chứ.
Thật đáng yêu.
Quý Lan lúc còn nhỏ thật sự rất đáng yêu.
Tượng tượng một chút, nếu hiện tại Quý Lan cũng có bộ dạng này cũng là lời nói này…
Nhâm Xử An mím môi, lén cười trộm.
Cho dù sau khi lớn lên hay là của hiện tại, Quý Lan đều đáng yêu như vậy.
Lúc này đây, hai người Nhâm Xử An và Quý Hưng, ai cũng chịu không lên tiếng nữa.
Quý Hưng ôm búp bê hình trái bơ trở mình nên cậu không còn cầm tay của Nhâm Xử An nữa.
Qua một lúc lâu sau, cậu không biết thần tiên tỷ tỷ còn ở đó hay đã rời đi.
Cho nên cậu xoay người trở lại, có một chút thẹn thùng, giọng nói ấm áp dịu dàng vang lên: “Thần tiên tỷ tỷ?”
Nhâm Xử An ở đó vẫn chưa rời đi.
Nếu như hôm nay cô đã nói là sẽ ở bên cạnh chơi cùng Quý Hưng, nhất định cô sẽ không nuốt lời.
Nghe thấy Quý Hưng gọi tên mình, cô trả lời lại: “Tôi ở đây.”
Quý Hưng ôm búp bê, con búp bê lớn che gần một nửa khuôn mặt của cậu, cũng che khuất một phần ửng hồng trên khuôn mặt nhỏ.
“Thần tiên tỷ tỷ, cũng không còn sớm nữa, tôi muốn đi ngủ.”
“À, tôi sẽ tắt đèn.” Nhâm Xử An tắt đèn đang sáng ở trong phòng.
Ánh sáng chiếu từ ngoài cửa sổ hắt vào bên trong phòng như nhuộm thêm một tầng ánh sáng xanh nhạt mỏng manh.
Có thể khiến người khác nhìn thấy rõ hình dáng của nhóc con Quý Hưng đang nằm trên giường.
Còn về phía Quý Hưng đang trên giường trợn tròn mắt nhìn cô, ánh sáng phản chiếu của trăng khiến đôi mắt cậu tối đen như mực.
Cậu không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm về phương hướng giọng nói của Nhâm Xử An vừa mới phát ra.
Như là đang chờ mong một điều gì đó.
Lúc này, giữa không trung của trò chơi lại nhảy ra một dòng gợi ý.
“Có muốn hôn lên trán của Quý Hưng hay không?”
Hai mí mắt của Nhâm Xử An khẽ giật giật.
Lúc trước cô chỉ nghĩ đây là trò chơi, cho nên mỗi lần hệ thống hỏi cô có muốn hôn lên trên trán của Quý Hưng hay không, cô đều chọn có.
Nhưng bây giờ thì cô biết nhóc con chính là Quý Lan rồi.
Bỗng nhiên cô có chút ngượng ngùng.
Vốn dĩ cô có thích Quý Lan một chút, lúc này lại hôn lên trên trán Quý Hưng, cứ cảm thấy có gì đó…
Hình như hơi kỳ lạ ấy nhỉ.
Vì thế cô đứng im, không có thêm thao tác lựa chọn nào trên hệ thống.
Hai mắt của Quý Hưng vẫn mở lớn, lẳng lặng đợi chờ.
Bởi vì trong lòng cậu đang chờ mong một điều nào đó cho nên sắc mặt cậu lại càng ửng hồng.
Nhưng vì đèn đã tắt cho nên biểu cảm trên khuôn mặt hiện tại này của cậu mới không bị ai nhìn thấy.
Hai phút trôi qua.
Độ ấm nóng trên mặt cậu dần dần rút xuống.
Thần tiên tỷ tỷ không còn giống như thần tiên tỷ tỷ của trước kia nữa, nhẹ nhàng hôn lên trên trán cậu.
Có lẽ là…Thần tiên tỷ tỷ sau khi tắt đèn xong đã rời đi rồi.
Không nhìn thấy cậu đang chờ mong, cũng không biết ý tưởng của cậu.
Có lẽ cậu… Nên nói thẳng ra mới đúng.
Quý Hưng mím môi, có phần ảo não yên lặng thở dài một hơi.
Trong không gian tối đen, không một ai phát ra tiếng động.
Cả ngày nay Quý Hưng đều học tập, đầu óc và thân thể đều đã mệt mỏi.
Thời gian hiện tại cũng khuya lắm rồi, cậu nằm ở trên giường rất nhanh mơ hồ đi vào mộng đẹp.
Ngay tại thời điểm cậu chuẩn bị tiến vào giấc ngủ, trong lúc mông lung mơ hồ đó, dường như nghe thấy có người ở trong phòng nhẹ nhàng hít sâu một tiếng sau đó là tiếng thở dài trong chốc lát vang lên.
Đến cuối cùng thần tiên tỷ tỷ cũng không hôn lên trán cậu.
…
Manh mối chính trong nội dung bộ phim “Ám Dũng” không phải là con gái lớn nhà họ Hạ, khi đầu mối chính của nội dung bộ phim đẩy mạnh đến ba phần tư bộ phim, thì log out.
Lần cuối cùng nữ chính xuất hiện trong bộ phim là ở cảnh sĩ quan nhớ lại nữ chính.
Ngay khi mà con gái lớn nhà họ Hạ bị log out, trên weibo trực tiếp bùng nổ với tiêu đề # Đại tiểu thư log out# và # Đại tiểu thư và quan quân có kết thúc BE#, hai cái tiêu đề này vinh quang đứng trước top mười hot search.
[Cỏ dại bên ngoài qua loa mà lại thật sự có kết thúc BE! Cái này cũng đen quá rồi!]
[Đừng ai ngăn cản tôi, tôi phải tặng cho biên kịch một con dao! [phẫn nộ]]
[Má ơi, tập tiếp theo sĩ quan sẽ khôi phục thân phận thật sự của mình! Cái này cũng quá thảm rồi? [Khóc lớn][Khóc lớn]]
[Lúc đại tiểu thư mất tôi đã khóc thành cún rồi… Đến lúc cảnh sĩ quan nhớ lại cô ấy tôi sẽ khóc như thế nào nữa…]
[Thật thảm… Nhưng mà có thể điều này là vận mệnh của mọi người vào lúc ấy đi.
[Thở dài]]
[555555 Tôi không chịu nổi, để tôi kéo bọn họ thành HE vào phút cuối cùng! Chờ tôi!]
[Thật sự, Đại tiểu thư và sĩ quan có lẽ là một trong các cặp CP ổn định nhất, làm sao lại có thể log out được!]
[Thật sự không thể nhận kết thúc BE được, hơn nữa đến lúc chết đại tiểu thư cũng không biết thật ra sĩ quan là người nằm vùng…]
[Tôi thật sự khóc đến chết mất, biểu diễn của anh Lam và An An cũng quá tốt rồi, rất có cảm giác nhập tâm!]
[Trong kịch bản là BE, tôi có thể chờ mong một chút phiên ngoại là HE thì không? Bằng không tôi thấy thật khó hiểu!]
Vốn dĩ nhóm cư dân mạng cũng đã mơ hồ tự biết được kết cục của đôi vai diễn này sẽ là BE.
Nhưng là trước một ngày đại tiểu thư bị log out, lại cố tình lộ qua một ít dấu vết sĩ quan nằm vùng, làm cho không ít người mang hy vọng một lần nữa, họ cảm thấy vẫn có hi vọng có một kết thúc HE.
Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, đại tiểu thư đã đi xuống lãnh cơm hộp.
Cư dân mạng có vẻ không thể chịu nổi cách nghịch chuyển giống như thể ngồi trên xe đi qua đồi núi này, tất cả bọn họ đều ầm ĩ lên không thể hiểu nổi.
Bọn họ nhìn thấy có kết thúc BE, lập tức mang theo công cụ ra trận.
Tin Đại tiểu thư bị log out còn chưa hết một ngày, bên trong “Ám Dũng” đã siêu nhiều chuyện.
Họ công bố ra không ít các video được cắt ghép biên tập về các cặp CP của đôi vai diễn hoặc là của các diễn viên.
Tất cả đều là HE, thậm chí còn có sự ngăn trở kiếp trước kiếp này, ở giữa có chút cảnh ngược nhỏ nhưng cảnh kết thúc cuối cùng đều khiến khán giả cực kỳ vui mừng.
Vai diễn sĩ quan kéo dài đến khi toàn bộ phim kết thúc.
Thời gian Sở Dĩ Lam bị log out còn rất xa mà hôm nay đại tiểu thư bị Log out rồi, anh ta liền đăng lên một bài weibo.
Sở Dĩ Lam V: Tuy rằng đại tiểu thư bị log out, nhưng mà tôi sẽ vĩnh viễn nhớ đến vị đại tiểu thư này! Cảm ơn mọi người đã chú ý tới tôi và @An An.
Trả lời cặp CP mang tình yêu đau khổ của Nhâm Xử An! Hoan nghênh mọi người tiếp tục chú ý đến các tập tiếp theo của nội dung bộ phim “Ám Dũng”, chúng ta cũng cùng nhau chờ mong vai diễn tiếp theo của An An nhé!
Vào thời điểm đó đại tiểu thư và sĩ quan rất có cảm giác của một CP, kết thúc lại rất ngược, cho nên bài đăng weibo của Sở Dĩ Lam chỉ trong một thời gian ngắn đã bị những fan CP tấn công chiếm đóng.
[555555 Khi nào anh Lam lại hợp tác đóng phim mới với An An ạ! Hy vọng là phim tình yêu ngọt ngào!]
[Nhóm fan CP anh Lam và An An thật sự là có ý định tốt nhưng rất khó thực hiện!]
[Nghĩ mà lòng tôi lại đau, anh Lam và An An có thể hợp tác với nhau trong một bộ phim nữa không?]
[Có một thứ mà tôi khá chú ý chính là anh Lam và An An có khi nào bởi vì diễn chung với nhau mà nảy sinh tình cảm không [đầu chó] [đầu chó]]
[Lầu trên hỏi đúng tiếng lòng tôi.
[đầu chó] [đầu chó]]
[Tôi cho mọi người xem cái này! [một liên kết] Một đoạn cắt cực kỳ hay! Anh Lam và An An là cặp xứng đôi nhất thế giới!]
[Oa, video của lầu trên nhìn hai người họ thật sự rất xứng đôi, tuyệt đối 555 kết hôn tại chỗ được chứ!]
Bên trong thì Sở Dĩ Lam và Nhâm Xử An có ghép đôi CP nhưng anh ta biết, cho dù là bản thân anh ta hay là Nhâm Xử An đi nữa đều không hề có ý định gán ghép CP hai người ở bên ngoài.
Đăng một bài weibo trả lời các nhóm fan CP, anh ta là đang muốn thể hiện rõ lập trường của mình, anh ta với An An vẫn chỉ là tình cảm bạn bè trong sáng mà thôi.
Vì thế anh ta mới chọn trả lời bình luận của một ít fan CP.
Trái một câu An An, phải lại một câu gọi An An.
Trước kia anh không hề nghĩ gì nhưng bây giờ Quý Lan lại cảm thấy Sở Dĩ Lam gọi tên cô như vậy thật sự là thân thiết quá mức.
Ngay cả anh cũng chưa từng ở trước mặt Nhâm Xử An gọi cô một tiếng An An thân thiết như vậy.
Lúc trước anh luôn có thói quen “quản lý cảm giác” của bản thân gọi Nhâm Xử An là “Thần tiên tỷ tỷ.” Chính bản thân anh phải cố gắng chỉnh sửa một tháng, lúc này mới đem cái tật xấu đó sửa như bây giờ.
Giai đoạn đầu trong lòng Qúy Lan lén lút gọi một tiếng An An.
Anh muốn cố gắng thoát ra khỏi phương thức giao tiếp mà hai người đã từng sử dụng.
Nhưng mỗi lần Qúy Lan nói chuyện với Nhâm Xử An, anh luôn luôn không có cách nào khác để phá vỡ tầng hầm giam lỏng kia.
Dường như bản thân cảm thấy xấu hổ để nói ra lời.
Hoặc là sợ sẽ nhận lại một tiếng trách mắng.
Lần này nhìn thấy toàn chữ An An trên màn hình, Quý Lan mím môi.
Thử một lần, cứ thử một lần đi.
Ngộ nhỡ không bị cô kháng cự, ngộ nhỡ cô lại tiếp nhận.
Hít một hơi thật sâu, anh cố ý đè thấp giọng nói của mình để phát ra thanh âm nghe vừa trầm ấm mà lại khêu gợi người.
Anh nói: “An An, tôi nhớ em.”
Một câu gọi “An An” khàn khàn giống như vừa nổ tung ngay cạnh bên tai cô.
Cả người Nhâm Xử An nổi lên một lớp da gà.
Trước kia Quý Lan nói chuyện với cô lúc nào cũng dùng từ “Em”, cho đến tận bây giờ anh cũng chưa từng chủ động gọi hẳn tên của cô.
Mà lần này, không phải gọi “Thần tiên tỷ tỷ”, cũng không phải “Em”, mà trực tiếp gọi thẳng tên cô, khiến cho lòng của cô không thể nào khống chế nổi muốn lồng lộn lên.
Mà cái này còn chưa có kết thúc.
Sau khi Quý Lan gọi một câu kia xong, lại còn đè nặng giọng của anh xuống, cúi đầu làu làu nói: “Thế mà em lại cùng với Sở Dĩ Lam leo lên hot search.”
Giọng nói càng tủi thân hơn so với câu trước.
Giống như những gì đang nói, anh suy nghĩ cho cô, nhưng mà ngược lại cô lại cùng lên hot search với Sở Dĩ Lam.
Hàm răng nanh của Nhâm Xử An cắn nhẹ cánh môi dưới.
Cô yếu ớt nói một câu uốn nắn lại: “Làm sao thầy có thể gọi tôi như vậy.”
Xong rồi, một tầng phòng thủ cuối cùng vẫn phải phá vỡ.
Cô vẫn là không nhịn được bản thân mình muốn phiêu theo Quý Lan thì phải làm sao bây giờ!
Dường như Quý Lan có thể nghe trong giọng nói của Nhâm Xử An, nhận ra một loại cảm giác không kiên định.
Không phải là quát mắng anh, mà là cố gắng tự bảo chính mình nói ra những lời như vậy.
Khóe môi anh cong lên một độ cong khó có thể nhận ra, sau đó khôi phục lại vẻ mặt thản nhiên chỉ trong chớp mắt.
“Có thể là bởi vì… Em thích nghe.”
Trong lòng Nhâm Xử An kinh ngạc.
Xong rồi xong rồi, đây là Quý Lan đơn thuần đang trêu chọc cô, thật sự anh vẫn nghe ra cô muốn nói gì sao?
Nhâm Xử An cô bướng bỉnh nói: “Tôi… Tôi làm gì có.”
Lại nói lắp một chút, rõ ràng là cô có.
Cảnh tượng này… Thật là cực kỳ giống với anh trước đây, miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo.
Hiểu được tâm trạng của anh khi đó, cũng hiểu được tâm trạng của Nhâm Xử An lúc này.
Quý Lan mím môi, trong lòng anh không nhịn được khẽ mừng thầm.
Anh nhẹ giọng, cố ý lại dùng giọng nói đè thấp xuống gọi thêm một tiếng: “An An…”
“Thầy câm miệng lại cho tôi! Thầy cứ như vậy tôi sẽ không kiềm chế được muốn phiêu theo thầy.”.