Edit + Beta: Đào Mai
Ngày kế Nghi Ninh rất sớm liền tỉnh, nàng phát hiện chính mình nằm ở trong lòng La Thận Viễn.
Kẻ từ khi làm vợ người, tự nhiên là không giống như trước kia.
Nghi Ninh nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy bảo nha hoàn rửa mặt chải đầu cho nàng, ăn mặc đơn giản, chuẩn bị đồ ăn chờ hắn thức dậy ăn.
Nhưng thời điểm làm xong mọi thứ hắn còn chưa có thức dậy, Nghi Ninh liền đi qua ngồi bên người La Thận Viễn, do dự có nên hay không hiện tại kêu hắn tỉnh dậy.
Thời điểm hắn ngủ say cũng cau mày, giữa chân mày đều lộ ra biểu cảm bất bình.
Lông mày là đậm, mũi thẳng, môi no đủ.
Nghi Ninh nhìn một lát, phát hiện tay hắn ló ra ở bên ngoài, muốn thả lại vào đệm chăn cho hắn.
Nhưng vừa đụng tới hắn hắn liền tỉnh, còn không có chờ nàng phản ứng lại, đã bị hắn kéo vào trong lòng nháy mắt xoay người áp ở dưới thân.
Hắn mới thức dậy thân thể khô nóng nóng bỏng, sau đó vừa mới nhìn đến môi liền dán xuống.
Nghi Ninh cứng ngắc một chút, bị hắn nghênh diện thở, hơi thở nam tính làm cho trong lòng nàng loạn.
Bị đè nặng bỡn cợt hôn, trong mũi tất cả đều là mùi hương La Thận Viễn, cánh môi thô nóng cắn nàng.
Hắn nắm bắt thắt lưng nàng cùng nàng đạt tới đầu tướng, càng nóng rực.
Tựa hồ cảm nhận được thiên phú dị bẩm là có ý gì, điều này làm cho lưng Nghi Ninh có loại cảm giác tê dại.
Không nghĩ tới hắn một lát phản ứng lại, nhưng tự mình đột nhiên buông ra.
La Thận Viễn lần đầu tiên nhìn thấy xiêm y của nàng bị tuột một nửa, da thịt tuyết trắng, hắn khép lại xiêm y cho nàng.
Đêm qua ôm nàng ngủ một đêm, sáng sớm thời điểm chưa tỉnh lý trí tương đối không rõ ràng, thế nhưng làm ra chuyện nguy hiểm bực này.
Hắn từ trên người nàng tránh ra:
- "Tốt, nàng mau đứng lên."
Nghi Ninh vẫn là không thế nào phản ứng lại:
- "Tam ca..."
- "Ừ?"
Hắn quay đầu nhìn nàng, mặt mày rất xinh đẹp, hắn đối người khác là rất lạnh lùng, nhưng vừa rồi lại đối nàng như vậy.
Nghi Ninh nhìn hắn ánh mắt chuyên chú, thế nhưng mạc danh kỳ diệu* đỏ mặt, trong lòng thật sự áy náy.
(Chú thích: Mạc danh kỳ diệu là chả hiểu vì sao, không biết từ đâu ra)
Sau đó nàng trấn định một chút, mới nói:
- "Đồ ăn phỏng chừng đều đã bị lạnh, huynh muốn gọi người làm qua một lần nữa không?"
Không biết hắn nghĩ cái gì, khó được cười.
Sau đó đi ra ngoài phân phó hạ nhân.
Chờ La Thận Viễn thay đổi triều phục đi ra, liền nhìn thấy nàng đang ngồi lột trứng cút cho mình, lột bốn năm trứng, đặt ở đĩa sứ thanh hoa nhỏ, tròn tròn như ngọc.
Nàng nho nhỏ ngồi xếp bằng một đoàn, trên thân thẳng thắn.
Ánh sáng mặt trời cuối thu chiếu ở trên người nàng.
Nàng mặc tơ lụa màu xanh ngọc, Trân Châu ở một bên bưng chén nhỏ hầu hạ.
Nha đầu bà tử trong phòng đều biết đến chuyện vừa rồi, không khí có chút co quắp.
Trân Châu nhìn hai người bọn hắn đều thật sự kỳ quái, nhưng Đồi Mồi rất hào phóng hỏi Nghi Ninh:
- "...Cô gia cũng thật làm?"
Được trả lời thuyết phục phủ định của Nghi Ninh, nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
Bằng không không có biện pháp nói cùng Anh quốc công.
Bất quá Nghi Ninh chính mình đều suy nghĩ, một nam một nữ ngủ chung một giường, vậy thật sự là tùy thời đều có khả năng.
Mặc dù là tam ca nàng người bình tĩnh như vậy, còn không phải nói nhịn liền nhịn được mà.
Hắn mặc Chính tam phẩm quan phục, quan bào hữu nhẫm đỏ ửng, bổ tử vân văn khổng tước.
Nghi Ninh chỉ chỉ đối diện để hắn ngồi, đặt đĩa nhỏ lên trước mặt hắn để hắn ăn trứng.
Hắn cầm lấy đũa bắt đầu ăn, Nghi Ninh lại nhìn hắn, thừa tướng đại nhân tương lai đang ăn trứng cút nàng lột, thật sự là...!vinh hạnh vinh hạnh.
La Thận Viễn cho rằng nàng muốn ăn, liền lấy một trứng đưa tới bên môi nàng.
Nghi Ninh do dự là nên dùng tay hay là trực tiếp cắn, tay lại xích lại.
Không nghĩ nhiều nàng cúi đầu cắn một cái, ngay cả đầu lưỡi đều đụng phải ngón tay hắn một chút, cuốn lấy trứng cút từ đầu ngón tay hắn.
La Thận Viễn thu tay, nha đầu kia thực coi hắn là Liễu Hạ Huệ chắc?
- "Thương thế trên đùi nàng còn chưa có lành, đừng có đi lại nhiều.
Mẫu thân cũng miễn cho nàng hôm nay không cần thỉnh an, liền ở trong phòng đọc sách đi."
La Thận Viễn dặn dò nàng,
- "Hoặc là luyện đàn…..
cầm của nàng ta cũng đã chuyển lại cho nàng rồi."
Lúc nàng đi không có mang khỏi phủ Anh quốc công.
Nghi Ninh cười tủm tỉm đáp ứng, thầm nghĩ hắn quản thật nhiều, sau đó bảo nha đầu đưa hắn ra cửa.
Sau khi đưa hắn đi nàng thực đi sang phòng bên khảy đàn một lát, chính là tâm loạn như ma, nghĩ đến Lục Gia Học hoài nghi nàng, không biết kết quả hắn muốn làm cái gì, tâm nàng liền trầm xuống.
Nàng liền dừng lại sai Trân Châu tìm giấy viết thư đến, viết một phong thư cho Ngụy Lăng.
Hỏi ông có còn phải đi Tuyên phủ hay không, nếu là có cái điều lệnh gì, phải nói với nàng một tiếng.
Nghi Ninh lại nhớ tới cái gì ngồi dậy, bảo Trân Châu tìm Thẩm Luyện đến.
Có thể biết rõ ràng Lục Gia Học, cũng chỉ có hắn.
Tuy rằng không đến vạn bất đắc dĩ, nàng thật sự không muốn thỉnh cầu Trình Lang giúp.
Nghi Ninh nhìn hải đường buông rủ ngoài cửa sổ đến xuất thần.
[Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Tới cửa Đại Minh, hai bên ngự đạo có liên miên hành lang ngàn bậc thông suốt, bên ngoài hành lang ngàn bậc chính là cung tường màu đỏ thắm.
Cung tường phân đông tây, Công bộ ngay tại ngoài tường Đông cung, trong Lục bộ Ngũ bộ cùng Tông Nhân Phủ, khâm Thiên Giám đều ở chỗ này.
Ngoài tường Tây cung còn lại là Ngũ quân Đô đốc phủ, Hình bộ, Đô Sát Viện cùng Đại Lý tự, nha môn Võ quan.
Chỗ La Thận Viễn làm việc là ở một gian từ hành lang ngàn bậc đi vào, trong sương phòng tại phía bắc hướng về phía nam, bên ngoài trông rất vắng vẻ, cửa sổ mở ra.
Trong phòng đang đốt một bếp lò rượu nóng.
Cố Cảnh Minh ở nơi này của hắn hâm rượu nóng uống.
La Thận Viễn đang phê duyệt công văn, một tay đang gảy bàn tính hạch toán.
Năm ngón tay thon dài của hắn buông thả, thanh âm bàn tính thưa thớt thanh thúy.
Hương rượu từng đợt truyền đến, đã nóng bỏng.
Cố Cảnh Minh rót hai chung hỏi hắn:
- "La đại nhân uống một chung không?"
La Thận Viễn cũng không ngẩng đầu lên nói:
- "Trong nha môn uống rượu cái gì, ngươi muốn uống liền đi ra ngoài uống."
Thái độ của La Thận Viễn đối với công việc rất nghiêm cẩn, rất chuyên tâm.
Bất quá cũng là vất vả, Cố Cảnh Minh ngồi ở trong này đã nửa ngày không thấy được hắn ngừng qua.
Tuổi còn trẻ lại là Thị lang, áp lực làm sao không lớn? Hơn nữa Công bộ thượng thư lớn tuổi than thể suy nhược, một vị trí Công bộ thị lang khác lại tạm thời còn trống.
Trên bàn của hắn văn thư hai xấp đôi, cũng không biết khi nào thì có thể xem xong.
Một quyển duyệt xong, rốt cục hắn có chút rảnh rỗi.
Hỏi Cố Cảnh Minh:
- "Thế nào, ngươi lại chạy đến nơi này né?"
Cố Cảnh Minh vốn chính là nhàn rỗi, suốt ngày chơi bời lêu lổng.
Đặc biệt sau khi Lâm Mậu đi Sơn Đông, hắn càng thêm vô sự.
Cố Cảnh Minh nói:
- "Nương ta chuyển tổ phụ đến kinh thành, nói việc hôn nhân cho ta.
Lão nhân gia vừa tới, môn sinh của ông trong kinh thành đều phải đến bái phỏng, hoàng thượng đã hỏi vài lần.
Ta không nghĩ ở nhà, may mà ngày mai ông đi dùng trà với Tạ các lão, ta còn có thể thanh nhàn một ngày."
La Thận Viễn cầm một bản khác tiếp tục phê duyệt, nói:
- "Năm đó mệt lão nhân gia ngài chỉ điểm, ta ngày khác cũng muốn đăng môn bái phỏng, ngươi chuẩn bị rượu ngon đi."
Nói tới đây, hắn lại nghĩ tới còn muốn mang Nghi Ninh đi tiếp kiến Từ Vị.
Từ Vị là ân sư của hắn, cho tới bây giờ hắn được địa vị này là do Từ Vị giúp, mặc dù ở bên trong có lợi dụng.
Nhưng La Thận Viễn luôn luôn cảm thấy, chỉ cần chuyện đối với hắn có lợi, lợi dụng hắn cũng không sao cả.
Huống chi Từ Vị là người rất hòa ái thú vị.
Cố Cảnh Minh cảm thấy hắn thực không thú vị:
- "Cùng biểu muội của ta thành thân mới vài ngày, ngươi liền không có chút vui sướng của tân hôn? Ta coi ngươi vẫn là cả ngày mặt lạnh.
Biểu muội của ta cũng không ghét bỏ ngươi sao?"
- "Nghi Ninh là ta xem từ nhỏ đến lớn, vui sướng tân hôn cái gì."
La Thận Viễn hếch mày thản nhiên nói.
Sau đó kêu cấp dưới vào, ném mấy bản thư này cho hắn nói:
- "Kêu vài người này tới cho ta hỏi."
Cố Cảnh Minh rõ ràng nhìn thấy La Thận Viễn hôm nay mặc hai cái tất hài không đồng dạng như vậy, một bên là hoa văn ám trúc diệp, một bên là hoa văn trăm cát.
Không biết ở trong nhà kết quả phát sinh cái gì, La đại nhân trước sau nghiêm cẩn lại kiềm chế bản thân, thế nhưng mặc hai cái tất hài không đồng dạng như vậy.
Vài Công bộ lang trung tới, Cố Cảnh Minh mới lui ra ngoài, nghĩ rằng sẽ không nói cho hắn biết, để cho hắn tự thấy đi.
La Thận Viễn là ở Đại Lý tự luyện ra tinh nhuệ, vài tên Công bộ hạch toán sửa kho lúa hoặc là khai thác mỏ có vấn đề.
Hắn đều tự mình kiểm tra, hắn dựa vào ghế bành, uống ngụm trà để cho mấy người kia xem trước.
Vài tên lang trung vốn không thèm để ý, thẳng đến La Thận Viễn buông chén trà:
- "Sửa kho lúa ở Uyển Bình, dùng vật liệu đá gỗ là từ Sơn Tây chuyển đến.
Khai thác tài nguyên khoáng sản, vốn là Công bộ cùng Hình bộ Hộ bộ hợp tác, dùng lao dịch hoặc là tù phạm, nhưng cho một vị thương nhân trong kinh thành họ Cổ bên ngoài bao.
La mỗ cảm thấy không ổn, mấy vị đại nhân cảm thấy như thế nào?"
- "Tự nhiên là nghe Thị lang đại nhân phân phó!"
Trong đó một người cười tủm tỉm chắp tay,
- "Ta cũng không ý kiến gì, Thị lang đại nhân cảm thấy như thế nào liền như thế ấy!"
Đây là đục nước béo cò, dù sao ngươi cũng không làm gì được hắn.
Nhìn hắn tuổi trẻ không có tư lịch gì không có uy nghiêm mà thôi.
La Thận Viễn liền nở nụ cười:
- "Một khi đã như vậy, mấy vị đại nhân hãy đi về trước đi, ta sẽ quyết định."
Vài tên khách khách khí khí hành lễ lui ra.
La Thận Viễn khiến người kêu Công bộ cấp sự trung tới, đưa mấy bản văn thư này cho hắn.
- "Đi thượng bẩm hoàng thượng buộc tội vài người này ngồi không ăn bám, ăn hối lộ trái pháp luật, cầu cách chức điều tra."
Công bộ cấp sự trung liền phát hoảng, thật cẩn thận hỏi:
- "La đại nhân, cái này...!có phải hay không xử phạt hơi nghiêm trọng? Nếu Hoàng thượng trách tội ta..."
- "Hoàng thượng không những sẽ không trách tội, ngược lại sẽ ban thưởng cho ngươi."
La Thận Viễn nói, ngón tay khẽ sờ mép bàn.
Lại cười,
- "Nếu hỏi ngươi tội chứng ăn hối lộ trái pháp luật, ngươi lại tới tìm ta."
Hoàng thượng luôn luôn đau đầu Công bộ như rắn mất đầu, quan viên ngồi không ăn bám, năng lực áp chúng, đề bạt hắn làm Công bộ thị lang để cho hắn quản lý Công bộ.
Nay hắn vừa tới Công bộ còn có người ngỗ nghịch không nghe, đó là tát vào mặt mũi hắn, xử phạt phải hạ thủ ngoan độc.
Huống chi hắn nắm trong tay không ít gì đó của các quan viên Công bộ này, quan viên Công bộ người người trong nhà giàu đến chảy mỡ, một cước một cái chuẩn xác.
Cấp sự trung nhìn thấy mặt La Thận Viễn ở trong ngày nghiêm trang nở nụ cười đạm mạc.
Hắn đột nhiên nhớ tới, nghe đồn La đại nhân am hiểu nhất tra tấn bức cung, mà thủ đoạn lại tàn nhẫn không hề có nhân tính.
Có lần Từ Vị đại nhân gọi hắn cùng nhau tra tấn, vốn chính là vụ án giết người.
Phạm nhân hoàn toàn vô lại đùa giỡn, người khác thật sự là thẩm vấn không được gì, vị đại nhân này liền tự mình buông bút, nhưng lại cầm chủy thủ cắt lỗ tai nấu đút cho hắn ăn.
Làm cho phạm nhân kia thiếu chút nữa nổi điên, giết bao nhiêu người, giết chỗ nào đều phun ra sạch sẽ.
Như chỉ nhìn bề ngoài, vị La đại nhân này có thể được coi là tuấn nhã đến cực điểm.
Cấp sự trung đột nhiên có chút không dám nhìn hắn, cúi đầu xác nhận.
La Thận Viễn đứng lên khoát áo choàng, ngoài cửa đã có người chuẩn bị sẵn cỗ kiệu.
Nhìn thấy hắn đi ra đè thấp cửa kiệu, cung kính chờ hắn đi vào.
La Thận Viễn đôi khi thậm chí đã suy nghĩ, có lẽ cái này thật sự là mẫu thân thân sinh chết sớm kia lưu lại cho hắn.
La lão thái thái nói đúng, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con chuột con sẽ đào hang.
Hắn chính là rất giống mẫu thân thân sinh của hắn, giống cái loại huyết mạch này, vô tình lại độc ác.
Hắn vừa sải bước tới cỗ kiệu, liền có thị vệ đến truyền lời, nói có người muốn gặp hắn.
Ở chỗ tiếp khách trong Đô đốc phủ, vừa mới tiến vào liền nhìn thấy giá binh khí, mọi đường đều được quét dọn sạch sẽ, đề phòng sâm nghiêm.
La Thận Viễn vừa sải bước tới cửa, liền nhìn thấy bầu trời đột nhiên âm trầm xuống, mây đen che khuất ban ngày.
Cây táo ven đường bị gió thổi lay động không ngừng.
La Thận Viễn nói khẽ với tùy tùng:
- "Ra bên ngoài chờ."
Lục Gia Học tay chấp sau lưng đứng ở phía trước cửa sổ, bên ngoài chính là cung tường màu son cùng ngói lưu ly, xa xa chính là phong cảnh dãy núi chập chùng u ám.
La Thận Viễn đi vào phòng, cười chắp tay:
- "Đô đốc đại nhân cho mời, không biết có chuyện gì lại tìm hạ quan?"
La Thận Viễn người này luôn là trầm mặc, nhưng kỳ thật thực sẽ biến báo, sẽ không để cho người khác cảm thấy không thoải mái.
Ít nhất là ở thời điểm đặc thù, hắn sẽ không chối từ.
Tửu lượng đó là luyện ra như vậy, không ra thế thiên tài là đại sư, như vương Dương Minh tâm học tối thượng.
Hắn cầu quyền, nhất định phải nhập thế, không người nào là ngửa đầu mà đi đến cao nhất.
Lục Gia Học quay đầu lại, nhìn thấy dáng người La Thận Viễn như tùng, khuôn mặt lãnh đạm xa cách.
Lục Gia Học biết La Thận Viễn người này cũng cực kỳ ngoan độc, cực kỳ có dã tâm.
Nhưng với hắn mà nói, đã nắm ở trong tay quyền thế lâu ngày.
Này nọ trong tay của chính mình thật lâu, liền không có cảm giác.
Người này cưới La Nghi Ninh, hai người bọn họ sớm chiều sống với nhau, giống như chuyện lúc trước hắn làm với Nghi Ninh.
Lục Gia Học nhắm chặt mắt, vì sao phải sau khi La Nghi Ninh thành thân, hắn mới phát hiện nhiều manh mối như vậy.
Nếu thật là, vậy cơ hồ tương đương với chính là hắn tự tay mình đưa người đến trên tay La Thận Viễn.
Nếu không phải nghĩ lấy lòng hắn, hoàng hậu sẽ không cầu Nghi Ninh làm tiểu thiếp của Tam hoàng tử.
Hắn sẽ không vì Ngụy Lăng nói chuyện, hắn thậm chí đồng ý Trình Lang cưới nàng, vì củng cố quan hệ của hai nhà.
- "La đại nhân rốt cục đã đến."
Ngoài cửa sổ bầu trời tối tăm mù mịt, Lục Gia Học châm trà cho La Thận Viễn.
************
......
- -----oOo------.