Edit + Beta: Đào Mai
Sau khi sinh bệnh mơ mơ màng màng, ý thức không rõ.
Nàng chỉ có thể cảm giác được chính mình bị người ôm lấy, đặt ở trên đệm mềm mại.
Có nha đầu vây lên thay quần áo cho nàng:
- "Phu nhân ở trong ngày thường, chịu lạnh không nổi..."
- "Chúng ta trước thay đổi xiêm y cho phu nhân là được.
Ngươi tìm một nha đầu đi nâng bếp lò vào đây..."
- "Ôi! trán Phu nhân quá nóng, có nên thỉnh lang trung đến không?"
Lại có người đáp:
- "Đại nhân đã phái người đi thỉnh, đừng nóng vội!"
Nghi Ninh để người đùa nghịch, càng ngày càng hôn mê trầm trầm.
Tựa hồ mành bị đẩy ra, lại có thanh âm trầm thấp truyền đến:
- "Sốt quá cao rồi?"
Nàng bị người ôm vào trong lòng, lại bị vỗ nhẹ nhẹ lên mặt:
- "Nghi Ninh, đừng ngủ… Nàng còn có chỗ nào không thoải mái, nói với tam ca."
Cái gì không thoải mái...!Toàn thân đều không thoải mái mà.
La Thận Viễn thấy nàng đã sốt đến mơ mơ màng màng, chỉ biết xụi lơ ở trong lòng hắn, tránh né hắn muốn nắm tay chính mình.
Hắn vạch đệm chăn trên người nàng ra cẩn thận nhìn.
Thật là thê thảm, mắt cá chân lại sưng lên, trên da một chút huyết sắc đều không có.
Hắn cẩn thận đắp chăn lại cho nàng sau đó kêu nha đầu mang thuốc vào.
Hắn ngồi ở đầu giường tự mình một ngụm một ngụm đút vào miệng nàng.
May mắn nàng còn biết uống thuốc, cuối cùng là hai ngụm nước đường.
Lại bôi thuốc lên mắt cá chân của nàng và băng bó lại.
La Thận Viễn mới cho bọn nha hoàn lui ra ngoài, hắn vẫn mặc y phục nằm ở trên giường, cánh tay rắn chắc ôm nàng vào trong lòng:
- "Mi Mi…, ngủ ngon đi.
Tỉnh lại sẽ không còn khó chịu."
Nghi Ninh rốt cục cảm thấy chính mình khô ráo thoải mái, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Nếu không phải sinh bệnh, hắn rất ít có ngữ khí nhu hòa như vậy dỗ người.
Nghi Ninh ngược lại ôm lấy thắt lưng rắn chắc của hắn, vùi đầu ở trong lòng hắn nặng nề ngủ.
Chờ lúc nàng tỉnh lại bên ngoài trời đều đã sáng.
Nàng cư nhiên không ở bên trong thất, mà là nằm trên giường la hán ở bên ngoài, bên cạnh chính là lò sưởi, bình phong vây quanh.
Trân Châu đang tựa vào mép giường nàng ngủ gật.
Nghi Ninh liếc nhìn đồng hồ nước trong phòng một cái, thế nhưng đã đến giữa trưa.
Thấy nàng tỉnh, Trân Châu rất cao hứng.
- "Ngài ngủ đã sáu bảy canh giờ rồi!"
Nghi Ninh cảm thấy trên người nhẹ không ít, rốt cục không khó chịu như trước.
Chính là mới ra mồ hôi, trên người nhơm nhớp.
Đêm qua nàng sốt cao, khẳng định không ai dám tắm rửa cho nàng.
Nàng bảo Trân Châu đở nàng đứng lên, phân phó nói:
- "Gọi người pha nước ấm, ta gột rửa thân mình."
Ngâm mình ở trong thùng gỗ, tóc Nghi Ninh ướt sũng.
nàng lấy xuống trâm cài, buông tóc xuống chờ hong khô nó.
Tiểu nha đầu nhỏ vài giọt nước hoa hồng vào trong nước.
Nghi Ninh ngửi mùi thơm hoa hồng, ở trong nước ấm thả lỏng rất nhiều, mới hỏi Trân Châu:
- "Đã nhiều ngày ở trong phủ có xảy ra chuyện gì không?"
Trân Châu nhẹ giọng nói:
- "Sợ để lộ chuyện ngài bị bắt đi…, tam thiếu gia nói ngài ở trong phủ Dương thái thái làm khách.
Nô tì cũng không dám lộ diện ở trong phủ, được tam thiếu gia đưa tránh đến trong điền trang.
Cho nên chuyện trong phủ nô tì cũng không rõ ràng."
Tam ca làm việc suy nghĩ rất cẩn thận.
Nói vậy chuyện không thấy nàng, trong phủ cũng là giấu giếm gắt gao.
Hắn vừa phải quan tâm chuyện triều đình, còn phải quản chuyện trong phủ.
Chính là bận rộn ba đầu sáu tay đi.
Nếu không có cưới nàng, hắn làm sao lại phải lo lắng việc này.
Nghi Ninh trầm mặc, một lát sau hỏi:
- "Hiện tại giờ nào?"
- "Đã qua buổi trưa, buổi sáng cô gia ôm ngài ra đây mới ra cửa, không biết buổi chiều có thể hay không trở về."
Trân Châu từ trong tay nha đầu tiếp nhận khăn lau người cho nàng.
Sau đó lại từ trên một cái khay khác cầm lấy bộ nội y lụa.
Vừa muốn giúp nàng mặc vào, khi ngẩng đầu lên lại phát hiện một vết thương sau gáy nàng.
Trân Châu nha một tiếng,
- "Phu nhân… ngài làm sao lại bị thương? ai làm vậy?"
- "Thế nhưng còn đang chảy máu."
Nghi Ninh giơ tay đè lại miệng vết thương, phân phó nói:
- "Đi lấy chút thuốc đến đây."
Trân Châu vâng dạ đi ra ngoài.
Nghi Ninh đứng lên, mặc áo màu chàm thêu hoa đi ra tịnh phòng.
Đồi Mồi vội bưng chén thuốc tới cho nàng uống.
Trân Châu lấy thuốc đến.
Nghi Ninh vén tóc nghiêng đầu, chờ Trân Châu xức thuốc cho nàng.
Trân Châu vừa xức vừa nói:
- "Đô đốc đại nhân cũng không biết là bắt cóc ngài làm cái gì? thế nhưng còn làm ngài bị thương, ngài là nghĩa nữ của hắn mà..."
- "Việc này không lại nói ra… hắn không để ý người khác tùy ý làm bậy, ta cũng không coi hắn là nghĩa phụ."
Nghi Ninh cảm thấy tay Trân Châu ấn có chút dùng sức, khẽ cau mày.
Nàng cảm thấy bệnh không nặng lắm, lại hỏi Lâm Vĩnh và mọi người.
Còn có mấy người bị đả thương, may mà không có sao.
La Thận Viễn phát ra mấy chục lượng bạc tặng chút gà vịt thuốc bổ, đã dưỡng không sai biệt lắm.
Đồi Mồi ở bên cạnh hỏi nàng.
- "Ngài muốn đi thỉnh an phu nhân hay không? Mấy ngày nay lão gia ở chỗ phu nhân, thường xuyên hỏi đến ngài..."
Nghi Ninh còn chưa có khỏe lắm, nhưng nàng bị bắt cóc mấy ngày nay đều không có tiếng động, nếu nói ở Dương gia làm khách kỳ thật cũng không hợp quy củ.
Tự nhiên nàng phải đi, nên kêu Lâu ma ma vào chải đầu cho nàng.
Lúc Nghi Ninh đến nhà giữa, nhìn thấy La Thành Chương đang đùa với Nam ca nhi, đối với chuyện đã già mới có được nhi tử này, La Thành Chương là thập phần sủng ái.
Nam ca nhi bộ dạng phấn nộn tròn tròn, mặc áo ngắn màu đỏ chữ phúc, tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy củ khoai lang cắn, nó đang cố gắng cắn, nó cắn lại cắn nhưng không được, trên tay nhỏ bé đều là nước miếng.
Nó không quen thuộc với cha ruột, ngược lại nhìn thấy La Nghi Ninh đến, vui sướng từ trên giường la hán phốc cái đứng lên, muốn Nghi Ninh ôm.
Nghi Ninh nhìn thấy Nam ca nhi chờ mong vươn tay nhỏ bé, nhìn nhìn nước miếng trên tay nhỏ bé của nó, không hề động đậy.
Nam ca nhi nho nhỏ vươn tay nhỏ bé không chịu buông xuống, nhìn thấy Nghi Ninh không chịu ôm nó, tựa hồ có chút nghi hoặc, lại có chút ủy khuất.
Nghi Ninh mới tiếp nhận nó.
Tiểu gia hỏa lập tức liền ôm cổ nàng, cũng nhiệt tình đút nàng ăn khoai lang chính mình đã cắn qua:
- "Chị dâu, ngọt...!Ăn ngọt."
Nghi Ninh ôm Nam ca nhi khom người với Lâm Hải Như cùng La Thành Chương:
- "Phụ thân… mẫu thân mạnh khỏe."
Lâm Hải Như bảo nàng nhanh nhanh ngồi xuống:
- "Thân mình con còn chưa có khỏe, đến thỉnh an cái gì? Chu thị, mau ôm Nam ca nhi đi, nơi nơi đều là nước miếng, lau cho nó đi..."
Nam ca nhi kiên quyết muốn Nghi Ninh ôm hắn, ai tới ôm hắn đều náo loạn khóc.
La Thành Chương liền bảo Lâm Hải Như tránh ra một chút, không cho tiếp tục quấy rầy ông.
Ông lãnh đạm nói:
- "Ngươi lần này cũng quá không hợp quy củ.
Ta hỏi ngươi, thê tử nhà ai mới thành thân chưa tới một tháng liền mấy ngày không về nhà?"
Ông là trưởng bối, Nghi Ninh dù sao cũng phải nhường ông vài phần:
- "Là lỗi của con dâu, ham chơi một chút."
Lâm Hải Như ở bên nói:
- "Nghi Ninh cũng mới mười bốn tuổi, ham chơi là bình thường.
Thời điểm chúng ta ở Bảo Định, Liên tỷ nhi còn không phải tới Cao gia bên cạnh, một lần đi chơi chính là bảy tám ngày."
Trán La Thành Chương điều nhăn lại, thật sự quá mà.
Lâm Hải Như chính là thiên vị La Nghi Ninh mà thôi! Liên tỷ nhi chính là đến nhà kế bên chơi vài ngày, trở về bị bà châm chọc khiêu khích, lại vừa thông suốt răn dạy.
La Nghi Ninh này đi chơi vài ngày trở về, bà cư nhiên chính là hỏi han ân cần?
La Thành Chương sắc mặt càng khó coi:
- "Khuê nữ đợi gả cùng thê tử đã lập gia đình, không thể nghị luận bình thường? Liên tỷ nhi ở khuê trung, ngươi nên đối đãi nàng tốt.
Ngụy thị ngươi là tới làm thê tử Thận Viễn, theo quy củ phải hầu hạ cha mẹ chồng cùng trượng phu, ai chuẩn cho ngươi đi nơi khác chơi? Là ngươi hầu hạ trượng phu hay là trượng phu đến hầu hạ ngươi?"
Còn cương với nàng.
Nghi Ninh có chút bất đắc dĩ, La Thành Chương chính là ỷ vào cái thân phận trưởng bối, nàng không tốt ngỗ nghịch, nếu không truyền ra sẽ bị người ta nói thành bất hiếu.
Danh bất hiếu này nếu trong nhà huân quý, ai có thể quản nàng? Cố tình là ở trong nhà người đọc sách, đối với chữ hiếu coi trọng nhất.
Một quan viên triều đình nếu như bị nói thành "Bất hiếu", nghiêm trọng đến có khả năng sẽ rơi mất mũ cánh chuồn.
Lần này dù sao cũng là nàng đuối lý, để cho La Thành Chương bắt được sai lầm.
Nàng cũng không phải nữ nhi La Thành Chương, nếu là ở Anh quốc công phủ.
Ngụy Lăng tự nhiên là vô điều kiện thiên vị nàng, nhưng ở La gia, La Thành Chương khẳng định là thiên vị La Nghi Liên.
Nghi Ninh đáp ứng nói:
- "Con dâu ngày sau nhất định sẽ chú ý."
La Thành Chương cảm thấy chính mình hơi có chút uy nghiêm, khuôn mặt thả lỏng một chút.
Nếu La Thận Viễn ở nhà, ông khẳng định không dám nói chuyện như vậy với La Nghi Ninh.
Nhưng là La Thận Viễn không ở đây, nói cái gì đều có thể.
- "Không thể chỉ nói chú ý là được."
La Thành Chương thản nhiên nói:
- "Ngươi hiện tại tuổi còn nhỏ, hầu hạ Thận Viễn khó tránh khỏi phải cố hết sức.
Hắn nay là quan viên chính tam phẩm triều đình, chuyện trong nhà không thể kéo chân sau của hắn.
Ta đưa hai cái nha đầu đi hầu hạ hắn."
- "Lão gia, đưa nha đầu này..." Lâm Hải Như muốn ngăn cản.
- "Ngươi hảo hảo chăm sóc Nam ca nhi mới đúng.
Trong nhà quản đến loạn thất bát tao, Nam ca nhi ngay cả người cũng không biết kêu, ngươi còn muốn nói gì nữa!"
La Thành Chương nhìn bà một cái nói:
- "Chuyện trong nhà ta vốn không nên nhúng tay, ngươi nghĩ lại đi!"
Dứt lời liền phất tay áo đi.
Cho dù Lâm Hải Như lợi hại cũng không dám cãi lại La Thành Chương, nhìn ông đi rồi mới nói:
- "Nếu không là ngày ấy Liên tỷ nhi nói lỡ miệng, phụ thân con làm sao có thể biết.
Biết liền rất tức giận...!Ngay từ đầu còn nói phái người đi gọi con trở về, bị tam ca con lớn tiếng quát bảo ngưng lại, mới không nói gì."
Lâm Hải Như nói tới đây liền chụp cái bàn:
- "Cái tiểu nhân luôn làm chuyện xấu! Nó thật giống nương nó luôn là tà tâm, rõ ràng chính là cố ý nói.
Con chính là đi chơi mấy ngày, có cái gì khó lường.
La tam cũng không phải không có con hầu hạ liền sống không nổi nữa..."
La Nghi Ninh bị nàng chọc cho nở nụ cười… Mẫu thân này thật đáng yêu, quả thực là bà bà tốt nhất trên đời này.
Nàng cười tủm tỉm ngồi ở bên cạnh Lâm Hải Như, lột đậu phộng cho bà:
- "Mẫu thân thiên vị con, phụ thân cũng là thiên vị Liên tỷ.
Không còn cách nào cả…, ông nói con vài câu không quan hệ con không đau khổ, để ông xả giận cho thoải mái đi!"
- "Con trở về nói cho La tam nghe, hắn khẳng định sẽ không chịu để con bị khi dễ.
Quay đầu sẽ cho phụ thân hắn xem sắc mặt..."
Lâm Hải Như lặng lẽ nói với nàng.
Nghi Ninh lột một tầng vỏ màu đỏ của đậu phộng, đặt ở trong chén sứ trắng.
- "Tam ca luôn luôn không vừa mắt phụ thân, lười nói.
Con chính mình cũng không phải không thể ứng phó.
phụ thân trong lòng ông cũng có chừng mực… nhiều nhất chính là ngoài miệng nói hai câu, không dám đối với con thế nào đâu."
Lâm Hải Như ngẫm lại cũng đúng! Con người La Thành Chương rất tinh ranh.
Lần trước sau khi bị Anh quốc công tìm tới nói chuyện, trở về sắc mặt luôn luôn đen như đáy nồi.
Cho nên vấn đề đối đãi La Nghi Ninh cũng rất thận trọng, cụ thể biểu hiện vì —— tận lực mặc kệ không thể quản, để cho chính bà ép buộc đi, ông coi như trong phủ không người này.
Sau khi Nghi Ninh từ chỗ Lâm Hải Như thỉnh an trở về, trong chén nhỏ đã là non nửa đậu phộng.
Lâm Hải Như đưa ma ma dùng để nấu sữa cho Nam ca nhi uống.
Với số lượng này là không đủ, còn thiếu rất nhiều, nhưng bà không nghĩ sai nha đầu đến lột.
Lâm Hải Như cho người dọn dẹp sạch sẽ những cái đó, rồi lấy khăn lau tay mới từ từ nói:
- "Đi mời Lục cô nương đến cho ta."
Thời điểm La Nghi Liên bị mời tới, nhìn thấy kế mẫu đang dựa vào song cửa sổ, vỗ Nam ca nhi dỗ hắn ăn bánh ga-tô.
Chỉ chỉ bát đậu phộng kia:
- "Liên tỷ nhi… Ta nơi này bận rộn không thể buông tay.
Ngươi tới lột đậu phộng cho ta đi."
La Nghi Liên sắc mặt liền đen lại.
Vội vã tìm nàng đến, chính là giúp bà lột đậu phộng à? Trong phòng này nhiều đại tiểu nha đầu như vậy, đều lột không được sao?
Nhưng nàng cũng không có khả năng đi ngỗ nghịch chủ mẫu, đi lên phía trước cúi đầu lột đậu phộng.
Trong phòng chỉ có tiếng động nàng lột đậu phộng.
La Nghi Liên đứng đã mỏi, muốn ngồi lên tú đôn bên cạnh.
Thảm Tường lại trước một bước lấy tú đôn đi, cười nói:
- "Tú đôn này vừa rồi mới bị làm dơ…, tiểu thư không thể ngồi."
La Nghi Liên cắn môi đứng, bóng lưng đơn bạc bị ánh nến chiếu thật dài.
Lâm Hải Như vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng đứng lột đậu phộng, tay nhẹ nhàng vỗ lưng Nam ca nhi.
************
......
- -----oOo------.