Edit: Đào Mai
Chuyện hai phòng phân chia gia sản, ngày thứ hai Kiều di nương mới nghe bà tử nói.
La Nghi Liên đưa đệ đệ cho mẫu thân, để mẫu thân đúc nước cho đệ đệ uống, ngữ khí nhẹ nhàng ôn nhu:
- "... Lần này phu nhân là chiếm đại tiện nghi, đồ đạc của tổ mẫu lại toàn về Nghi Ninh."
Cũng là trước đó không lâu, La Nghi Liên mới biết được, kết quả La lão thái thái để lại cho Nghi Ninh bao nhiêu đồ vật.
Sau khi nàng biết liền nhìn Nghi Ninh bằng ánh mắt giống như là nhìn một pho tượng phật nhỏ bằng vàng.
Trên chuyện này Kiều di nương cùng Lâm Hải Như lợi ích là nhất trí, bởi vậy bà cũng không có ý tưởng gì, dựa vào sạp mĩ nhân ngữ khí miễn cưỡng nói:
- "Thời điểm Trưởng tỷ con trở về ta liền biết sẽ có một ngày này. Bằng không nàng cứ như vậy vội vã trở về làm cái gì..."
Nha đầu cầm cái tiểu ngọc chùy rửa chân cho Kiều di nương, Kiều di nương híp nữa mắt, sau khi La Nghi Tuệ trở về bà liền ngủ không ngon, ngày kế liền đau đầu.
La Nghi Liên đứng thẳng dậy, ấn huyệt thái dương cho Kiều di nương, chần chờ hỏi:
- "Mẫu thân, phu nhân nhưng nắm sổ sách ở trong tay à..."
Kiều di nương hữu khí vô lực phất phất tay, cùng nữ nhi nói:
- "Bà ta là phu nhân đứng đắn, ta bất quá là cái thiếp mà thôi, thủy chung nhưng vẫn không qua được bà ấy. Huống chi quản cái sổ sách có cái gì quan trọng, phu nhân có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, phụ thân con tự nhiên nguyện ý đem việc này cho bà ta quản. Chúng ta lại chỉ có phụ thân con."
Kiều di nương ánh mắt chuyển chuyển, mấy năm nay bà sớm nhìn thấu La Thành Chương.
La Thành Chương thực sủng ái chính mình, cũng nguyện ý có cái hồng tụ thiêm hương. Nhưng hết thảy những cái này đều có điểm mấu chốt, La Thành Chương chẳng phải thật sự là người sủng thiếp diệt thê, ông biết vợ cả trọng yếu, bằng không cũng sẽ không bạch bạch nhịn Lâm thị năm năm.
Nhưng La Thành Chương thích là bà nhu nhược đáng thương, như sợi dây mây dựa vào ông sinh trưởng. Chỉ cần bà không lướt qua điểm mấu chốt của La Thành Chương, ông liền sẽ luôn luôn sủng ái chính mình.
Phù tiểu thiếp lên làm chính là chỉ có nhà thương nhân mới có, La gia tuyệt không có khả năng có việc này.
Kiều di nương chưa bao giờ đánh qua chủ ý này, ban đầu thời điểm Lâm Hải Như vừa mới tiến vào cửa bà cũng khẩn trương qua, khi đó Hiên ca nhi còn không có sinh ra.
Bà nhìn chằm chằm bụng Lâm Hải Như không dám thả lỏng, Lâm Hải Như nếu mắc cái bệnh bao tử ghê tởm nôn mửa bà liền càng khẩn trương, thẳng đến hai năm sau sinh ra Hiên ca nhi, mà Lâm Hải Như đều còn không có động tĩnh, Kiều di nương mới phóng tâm.
La Nghi Liên thật cũng không phải muốn Kiều di nương đi tranh cái gì, chính là đồ tốt đều ở nơi La Nghi Ninh, nàng cho dù lại ủy khuất lấy lòng thế nào, đều không chiếm được vài thứ kia.
La Nghi Liên nhìn trên kỷ trà đặt một chậu san hô, sắc hồng rất xinh đẹp. Các nàng thứ xuất cùng đích xuất không giống nhau, đồ vật này nọ cho tới bây giờ đều sẽ không đưa tới trên tay, muốn chỉ có thể chính mình đi tranh.
** Truyện đăng tại https://.audiotruyendaomai.com/ và Wattpad DaoMai161 **
Đêm nay La Thành Chương đến trong phòng Kiều di nương nghỉ tạm.
Kiều di nương cho lui nha đầu, tự mình vắt khăn hầu hạ La Thành Chương rửa mặt.
La Thành Chương ban ngày cùng Lâm Hải Như thương nghị sự tình, mặc dù có La Nghi Tuệ cùng Nghi Ninh ở bên hát đệm, vẫn là nghẹn một bụng hỏa khí.
Kiều di nương lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ ông tự nhiên thích, cuối cùng đợi đến trên giường, Kiều di nương liền bám vào bên người ông nói:
- "Thiếp thân nghe nói Mi tỷ nhi được lão phu nhân để lại đồ vật, về sau có thể làm của hồi môn, thiếp thân nhưng là vì nàng cao hứng. Mi tỷ nhi là đích xuất, lão phu nhân thích nàng nhiều chút, đáng tiếc Liên tỷ nhi, ngày thường hầu hạ lão phu nhân cũng là cung kính, lão phu nhân đã chết nàng thương tâm hồi lâu..."
La Thành Chương ôm thắt lưng Kiều di nương, an ủi bà nói:
- "Lưu cho Mi tỷ nhi tóm lại là lưu cho chi thứ hai. Nàng yên tâm đi, Liên tỷ nhi là ta nhìn lớn lên, đứa nhỏ này tính tình lại nhu hòa, ngày sau nó xuất giá, ta cũng sẽ không bạc đãi nó..."
Kiều di nương cũng không có được cái hứa hẹn có tính thực chất gì, nhưng cái này biểu lộ thái độ La Thành Chương. ông coi trọng đích nữ, nhưng cũng yêu thương thứ xuất Liên tỷ nhi.
Kiều di nương dựa vào đầu vai La Thành Chương, cánh tay mềm mại ôm La Thành Chương, càng thêm ôn nhu như nước.
Màn trướng thả xuống, trong phòng đèn còn đốt.
** Truyện đăng tại https://.audiotruyendaomai.com/ và Wattpad DaoMai161 **
Lâm Hải Như cùng Trần thị xé rách mặt ầm ỹ một trận, mấy ngày nay hai người nhìn nhau đều là đỏ mặt tía tay.
Trần thị bị Lâm Hải Như làm rơi xuống mặt mũi, lấy thân phận không nghĩ để ý Lâm Hải Như.
Nhưng Lâm Hải Như cũng không phải lần đầu tiên cãi nhau, tâm tư của bà không có mẫn cảm như vậy, rất nhanh liền không thèm để ý chuyện này. Chỉ có Trần thị là vẫn khó chịu.
La Nghi Tú đi lại tìm Nghi Ninh chơi, trở về đã bị Trần thị lãnh mi, mắt lạnh nhìn.
La đại gia thấy, rốt cục nhịn không được nói bà:
- "Nàng đã biết Lâm thị là cái xuất thân gì, cùng nàng ta so đo cái gì! Nàng là đại tẩu của nàng ta, ngược lại đối nàng ta không có khí lượng, chuyện này truyền ra người ta nói nàng không phải hay là nàng ta không phải?"
Trần thị nghe xong tức giận, nghĩ đến ngày đó La đại gia nữa chừng rời đi, hốc mắt bà đỏ lên nói:
- "Thiếp còn không phải là vì các người lo lắng! Nếu là trong nhà này chỉ có thiếp một người ăn cơm, thiếp cùng Lâm Hải Như tranh cái này làm cái gì, đói chết cũng là được! Các người ngược lại một đám khuỷu tay quải ra bên ngoài, thiếp còn có thể không tức giận sao."
La Nghi Tú nhìn thấy cha mẹ tranh chấp, lại là vì chính mình phạm sai lầm, miệng đang ngậm rượu nếp than liền nhanh nuốt xuống, đi lên khuyên can.
La đại gia biết Trần thị luôn luôn kiên cường, bức bà đến khóc, nói vậy đã nhiều ngày chịu ủy khuất không ít. Bất đắc dĩ bắt đầu khuyên bà, một bút không viết ra được hai chữ La, phân ở riêng cũng liền phân, về sau cũng không thể lại châm chọc nhau.
Trần thị bị ủy khuất sao chịu bỏ qua, đưa ra ý tưởng muốn La đại gia đưa tiểu di nương mười bảy tuổi đến hầu hạ chính mình, chính mình hảo hảo dạy nàng quy củ, La đại gia liền đáp ứng, Trần thị lúc này mới tính nuốt xuống khẩu khí này không lại so đo.
Phỏng chừng là ép buộc tiểu di nương mấy ngày rốt cục đở tức, Trần thị tái kiến Lâm Hải Như rốt cục có thể tâm bình khí hòa.
Hai phòng lo liệu hậu sự La lão thái thái cũng liền nhanh hơn.
** Truyện đăng tại https://.audiotruyendaomai.com/ và Wattpad DaoMai161 **
Một tháng sau hạ tang tổ mẫu.
Đội ngũ đưa tang đưa đến ngọn núi, tang yến làm ba ngày, tất cả quản sự của cửa hàng trong điền trang Bảo Định, đều trở về La gia.
Nghi Ninh tận mắt nhìn thấy bài vị tổ mẫu được đưa vào từ đường.
Lần trước thời điểm nàng bị phạt quỳ ở trong này, nhìn thấy tấm biển tổ đức lưu danh còn tại đó, nàng lẳng lặng nhìn bài vị La lão thái thái xa lạ lại quen thuộc. Một người từng sống ở bên cạnh mình, hiện tại thành một cái bài vị lạnh băng băng.
Nghi Ninh nghĩ đến đây liền khó chịu.
Bắt đầu mùa đông, mặt trời hiện ra cũng không nóng, một ánh chiều tà cuối hoàng hôn chiếu vào từ đường, Lâm Hải Như đi lại nắm tay Nghi Ninh, gọi nàng một tiếng "Mi tỷ nhi" nói:
- "Về sau chính đường tạm thời không có người ở, đại bá mẫu con muốn chuyển tới, bất quá đại bá phụ con không đồng ý..."
Vừa nói vừa mang nàng rời khỏi từ đường. Chính đường nơi Nghi Ninh cùng La lão thái thái ở, về sau chỉ sợ nàng cũng sẽ rất ít tới nơi này.
Nghi Ninh nhưng là rốt cục thấy được Định Bắc hầu thế tử Phó Chính Thanh, tỷ phu của nàng.
Bộ dạng của hắn cao lớn tuấn lãng, khi cười lên hòa hòa khí khí.
Thời điểm hắn vừa tới thân phận lại cao, cho nên La đại gia cùng La Hoài Viễn thay nhau tiếp đãi.
Hắn đối với La Nghi Tuệ phi thường tốt, có thể là do duyên cớ yêu ai yêu cả đường đi, đối với Nghi Ninh cũng thần kỳ tốt. Thời điểm cùng nhau ăn cơm đồ ăn Nghi Ninh thích ăn luôn lại là đặt trước mặt nàng, còn mua một ít đường hình người mà tiểu hài tử thích cho nàng.
Hắn còn từng nói với La Nghi Tuệ:
- "Ta nhìn thấy Mi tỷ nhi liền cảm thấy có chút nhìn quen mắt, lại nhớ không nổi gặp qua ở đâu. Nghỉ nghỉ Mi tỷ nhi kiếp trước thật sự là muội tử của ta, cho nên ta cưới nàng làm thê, Mi tỷ nhi liền lại thành muội tử của ta..."
La Nghi Tuệ giận dỗi trừng mắt liếc hắn một cái:
- "Vậy chớ không phải chàng là vì tìm cái muội tử mới cưới thiếp?"
Trong phòng tràn ngập tiếng cười,
Phó Chính Thanh nắm tay La Nghi Tuệ trấn an nàng. Nghi Ninh ở bên cười tủm tỉm nhìn, Phó Chính Thanh người này nàng kiếp trước cũng có nghe qua, gia tộc đại trâm anh trên đời là khó được hòa khí.
La Thành Chương lại thỉnh Phó Chính Thanh đi, Phó Chính Thanh đi rồi Từ ma ma liền nói với La Nghi Tuệ:
- "Nô tì xem thế tử gia đối đãi đại tiểu thư thật sự tốt, người đối với ngài tốt, liền ngay cả đối với Mi tỷ muội cũng tốt. Nay trong phòng cũng không có thêm người?"
La Nghi Tuệ vừa uống thuốc an thai, vừa nói:
- "Hắn tính tình vô cùng tốt, cho nên đối với ta cũng tốt. Trong phòng có hai cái nha đầu thông phòng hầu hạ, bất quá sau mỗi lần hầu hạ xong đều là bắt uống thuốc."
La Nghi Tuệ rũ mắt xuống nhìn bụng tròn của chính mình, nở nụ cười nói:
- "Thai này nếu là cái hài tử, vậy các nàng cũng không có chuyện gì. Nếu là cái nữ hài sợ rằng thuốc kia sẽ ngừng."
Từ ma ma minh bạch, đại gia tộc gấm hoa rực rỡ, đối với con nối dòng yêu cầu liền càng nghiêm cẩn.
Vương công quý tộc là phải gả tốt, chỉ trông mong thai này của đại tiểu thư là nam hài, địa vị ở Định Bắc hầu liền càng củng cố. May mắn gả đi là đại tiểu thư, chính là thay đổi một tiểu thư khác của La gia, chỉ sợ thủ đoạn cũng không đủ.
La Nghi Tuệ lại chậm rãi nói:
- "Từ ma ma cũng không cần lo lắng, những ngày này rất tốt. Người lớn trong Định Bắc hầu phủ đơn giản, ta thật có thể ứng phó được."
Nghi Ninh ở một bên nhìn khuôn mặt trắng trong thuần khiết của trưởng tỷ nói:
- "Trưởng tỷ không cần lo lắng, tỷ tỷ tốt như vậy, ai lại không thích tỷ tỷ đây. Dù sao muội thích tỷ."
La Nghi Tuệ sờ sờ tóc muội muội, càng cảm thấy muội muội này đơn thuần đáng yêu.
Phó Chính Thanh lần này đến, trừ bỏ tế bái La lão thái thái, cũng là mang La Nghi Tuệ về. Nàng dù sao đi đứng không tiện.
La Nghi Tuệ trước khi đi cùng phụ thân nói chuyện thật lâu, nói với ông nhiều kết cục của việc sủng thiếp diệt thê, muốn ông phải thường đi tới nơi của Lâm Hải Như.
Lại tự mình cùng Lâm Hải Như nói:
- "Nữ nhi luôn luôn có cái chủ ý chưa nói, ngài không được phụ thân thích không quan trọng, trong nhà ngài là trung tâm, nâng di nương cũng là không thể. Thủ đoạn trị di nương có rất nhiều, không đáng chính mình động thủ."
Lâm Hải Như nghe được có chút ngượng ngùng. Bà xem xét qua nha đầu trong phòng mấy lần, đích xác có vài cái nha đầu bậc hai ba, tư sắc so không kém Kiều di nương.
Bà bắt đầu nghiêm cẩn suy xét nên hay không nghe đề nghị của trưởng nữ.
La Nghi Tuệ lúc đi ôm Nghi Ninh hồi lâu đều không buông tay, lại muốn đặt muội muội ở trong hành lý cùng nhau mang đi. Nàng nói nhỏ cùng Nghi Ninh:
- "Muội nếu là có cái việc quan trọng gì, có thể đi tìm tam ca muội giúp muội. Còn có thể viết thư cho tỷ, nhớ kỹ đấy Mi Mi?"
Lâm Hải Như nhìn Nghi Tuệ lưu luyến không rời giống như uỷ thác, liền kéo Nghi Ninh đến bên mình nói:
- " Nghi Tuệ cứ yên tâm đi! Mẫu thân thật là không tốt, vẫn là có thể chiếu cố tốt Nghi Ninh."
Nghi Ninh sợ Nghi Tuệ vướng bận nhiều đối đứa nhỏ không tốt, an ủi La Nghi Tuệ nói:
- "Mi Mi đều nhớ rõ."
Phó Chính Thanh có thế này mới đỡ La Nghi Tuệ lên xe ngựa, dần dần đi xa.
Trưởng tỷ đi không lâu, Bảo Định đã nổi lên một trận đại tuyết, trận tuyết đầu mùa đông thế nhưng đã rơi xuống rất lớn.
Sáng sớm Nghi Ninh thức dậy, phát hiện sân đều trắng xóa, bà tử đang quét tuyết ở trên đường. Núi giả, nước trong ao kết băng, hai con rùa đông lạnh ở bên trong.
Nàng dở khóc dở cười bảo nha đầu đun nước ấm đến, hai con rùa kia ở trong nước ấm bơi một lát, thế nhưng vẫn còn sống.
Nàng lấy tay khảy lộng rùa một lát, bà tử mới mặc cho nàng kiện áo khoác lăn mao, mặc tròn vo đi đến viện Lâm Hải Như.
Sau khi Tổ mẫu chết, khẩu vị Nghi Ninh luôn luôn không tốt lắm, nhưng là có Lâm Hải Như cùng Trưởng tỷ giám sát, nàng lại không thể ăn ít. Ngược lại mọc ra song cằm, người càng phát ra mượt mà, mặc vào áo khoác có chút chật.
Từ ma ma lại cười hề hề nói:
- "Mi tỷ nhi đã trưởng thành, nếu lão phu nhân nhìn thấy, không biết sẽ có bao nhiêu hưng phấn!"
Nghi Ninh cảm thấy chính mình là cao lên một chút, áo khoác giống như có chút ngắn.
Nàng trước đó không lâu vừa mới qua tám tuổi, nay tuổi mụ là chín tuổi, chẳng qua còn tại kỳ tang phục, Từ ma ma bảo phòng bếp làm cho nàng một chén mì trường thọ thêm trứng gà, đơn giản qua cái sinh nhật.
Lâm Hải Như nhưng là thần bí hề hề tặng nàng một cái hộp, Nghi Ninh cầm lấy nhìn, phát hiện là một hộp bảo thạch lớn nhỏ, quả thực không biết nên nói cái gì mới tốt! Nào có tiểu hài tử qua sinh nhật đưa cho một hộp đá quý.
Nàng chạy tới cưỡng bức Lâm Hải Như nói:
- "... Nếu để cho người khác biết trong phòng con có thứ này chỉ sợ trộm sẽ nhòm ngó."
Lâm Hải Như mới cầm hộp đá quý kia trở về, đổi thành một cái khóa trường mệnh tinh xảo.
Nghi Ninh nhưng là hữu hảo mấy ngày không có thấy tam ca, sau sự kiện phân gia lần trước, La Thận Viễn không thường đi lại bên này.
Nghi Ninh mới vừa đi ra đường nhỏ, vừa vặn nhìn thấy một thân ảnh cao lớn mặc áo huyền sắc, khoác áo choàng xẹt qua hành lang gấp khúc, tựa hồ đúng là La Thận Viễn, hơn nữa liền phải rời khỏi.
Nàng bước lên phía trước vài bước muốn đuổi tới trước hắn, sợ hắn đi ra ngoài, hô lên:
- "Tam ca, Tam ca đợi muội với!"
La Thận Viễn dừng lại cước bộ quay đầu lại, liền nhìn thấy một béo cầu tinh xảo hướng hắn lăn lại.
Nàng có chuyện gì?
PS: Đào đã đăng trên kênh audio truyện trước 5 chương nhe các bạn... Nếu các bạn muốn coi trước thì vào "https://.audiotruyendaomai.com"