Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng

Edit + Beta: Đào Mai

Đại niên mồng tám chính là tân hoàng đăng cơ, sửa lại quốc hiệu, đại xá thiên hạ.

Quan viên ủng hộ Thái tử đều được tiến phong, Ngụy Lăng đã là Anh quốc công, chỉ tăng bổng lộc cho ông.

Mà Lục Gia Học lại là Tuyên Uy tướng quân, được cho là võ quan đệ nhất nhân.

Ngụy Lăng vào cung lĩnh thưởng, thời điểm trở về Nghi Ninh đang đi tìm ông vì chuyện quản sự. Cách mành chợt nghe được thanh âm giận dữ của ông:

- "... Uông Viễn không khỏi thật sự hồ đồ!"

Một thanh âm khác trong phòng nói:

- "Giết đều giết, cũng chỉ có thể phải quên đi."

Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, phủ lên mặt đất một lớp thật dầy, bên trong đốt long hương thực sự ấm áp.

Nghi Ninh nghe được tên Uông Viễn, cũng là như có đăm chiêu.

Uông Viễn người này nàng là có nghe nói qua.

Chuyện về người này nói đến thật sự là truyền kỳ, cho nên trên phố lưu truyền rất nhiều.

Ông ta phi thường thông minh, thời điểm còn trẻ trong nhà rất nghèo, mẫu thân của ông vì muốn ông có thể đọc sách, phải đi làm lụng khuân vác giặt quần áo để kiếm tiền, có thế này mới có một hàn môn sinh như vậy.

Thật vất vả thi được tú tài, nhóm thân thích đối nhà bọn họ liền có vài phần kính trọng. Nhưng ai biết sau này Uông Viễn bốn năm năm đều không đậu tiến sĩ, thanh danh của ông dần dần yếu đi. Thẳng đến năm bốn mươi tuổi mới được chủ khảo quan thưởng thức trúng cử, nhưng giờ phút này Uông Viễn đã sớm thay đổi.

Sau khi ông được tuyển thứ cát sĩ chẳng phải từng bước lên chức, mà là lựa chọn nịnh bợ thái giám cầm bút đương thời, được tiên hoàng thưởng thức, tám năm sau nhưng lại ngồi lên trên vị trí Thủ phụ Nội các.

Người này thông minh là thông minh, lại giỏi về trộm gian dùng mánh lới, nhưng lại không có thủ đoạn trị quốc gì, toàn bộ triều đình để ông quản thành chướng khí mù mịt, cây cỏ mọc lan tràn.

Người này đối nhân lại phá lệ ngoan độc không lưu tình, rất giỏi tính kế người khác, không người nào động được ông ta. Nhưng là hai đời hoàng đế đều phi thường thưởng thức ông, chính ông lại khống chế được nội các, trong vòng nội các ai cũng nghe lời ông.

Thời điểm ông nhậm chức đã hại chết rất nhiều trung lương. Lão sư Từ Vị của La Thận Viễn chính là một trong số đó.

Nghi Ninh nghĩ đến đây, trước mắt coi như hiện lên cảnh tượng này, lại nghĩ đến La Thận Viễn, đột nhiên có loại cảm giác hô hấp không được.

Sau khi La Thận Viễn đậu thám hoa, Từ Vị thưởng thức La Thận Viễn, cũng bởi vì thủ hạ của ông cũng thiếu không đủ dùng.


Trong vòng bốn năm liền đề bạt La Thận Viễn đến vị trí Lại bộ thị lang, lúc đó bên trong triều đình, đều cho rằng các lão Từ Vị này đây muốn bồi dưỡng La Thận Viễn. Hắn lại nhất quán trầm mặc ít lời, tài hoa hơn người, đối lão sư cũng thực cung kính, người thưởng thức hắn thật không ít.

Cho nên sau khi Từ Vị chết thảm, tất cả mọi người cho rằng La Thận Viễn sẽ báo thù cho lão sư, ít nhất sẽ đòi lại  công đạo cho lão sư.

Kết quả La Thận Viễn cái gì cũng đều không có làm, hắn không chỉ có không có làm, ngược lại quan hệ gần với phe phái Uông Viễn.

Dương Lăng đồng môn La Thận Viễn —— cũng là môn sinh Từ Vị, tuy rằng bình thường không được Từ Vị coi trọng, lại vì cứu Từ Vị bị đánh chết ở ngọ môn.

Thời điểm Dương Lăng bị đánh, cỗ kiệu La Thận Viễn vừa đi qua khỏi ngọ môn, thanh âm thảm thiết từng đợt vang lên, ngừng đều không có ngừng lại liếc hắn ta một cái, nhìn không chớp mắt để cỗ kiệu đi qua.

Quan viên phái Thanh lưu thấy vậy liền nổi giận, tuy rằng e ngại lực uy hiếp của Uông Viễn cái gì cũng không dám nói, rốt cuộc cũng không người nào lui tới cùng La Thận Viễn. Riêng về lời nói khó nghe gì đều mắng La Thận Viễn, không bằng súc sinh, vong ân phụ nghĩa.

Lại bộ thị lang trong phái Thanh lưu thậm chí cự tuyệt bẩm báo với La Thận Viễn, nếu không bởi vì La Thận Viễn giận dữ trách phạt hơn mười người, chỉ sợ mọi người đều còn chậm trễ hắn.

Trách phạt qua đi thì không có người lại chậm trễ hắn. Nhưng bọn họ lại đều đi đến nhà Dương Lăng tế bái, cả ngày vì Dương Lăng khoác vải bố ghê tởm La Thận Viễn, còn đem linh đài Dương Lăng đặt tới bên cạnh phủ La Thận Viễn.

Thái độ La Thận Viễn đối với những việc này đều là dễ dàng tha thứ, thời điểm về phủ vòng qua những người này là được.

Phái Thanh lưu thấy như vậy không chịu được liền đi ngôn quan viết thư cho La Thận Viễn, mắng hắn trợ Trụ vi ngược, vẽ đường cho hươu chạy.

La Thận Viễn cũng là mặc kệ người khác mắng hay không mắng hắn, dưới đề bạt của Uông Viễn hắn vào Nội các. Thậm chí ở thời điểm được gia phong Đại học sĩ, có ngôn quan đứng ở cửa phủ hắn mắng hắn không buông tha:

- "Đầu mối trước đây là tên đạo tặc này, tại cửa này ta không nói khoác liền làm quỷ cũng ngày đêm đi theo!"

La Thận Viễn cũng đã vào Nội các, lại được Uông Viễn coi trọng.

Uông Viễn làm người gian nịnh, trên tay hắn cũng là không sạch sẽ.

Thẳng đến sau này Uông Viễn chết thảm trong tay La Thận Viễn, sau khi hắn trở thành thừa tướng, mới không có người nào dám mắng hắn.

Đối với kiếp trước Nghi Ninh mà nói, cái này bất quá chính là tùy ý nghe được mà thôi, mình thậm chí cũng vì La Thận Viễn ngoan độc vô tình mà kinh hãi qua. Nhưng là nay nàng là quen biết hắn, người này là huynh trưởng với nàng từ nhỏ tới lớn, người này là cái người viết chữ mẫu cho nàng, đối nàng lời nói ôn hòa nhỏ nhẹ La Thận Viễn.

Lại nghĩ chút chuyện, nghĩ đến nhiều năm trước cách biển người nhìn thấy thanh niên cao lớn tối tăm. Nàng liền cảm thấy khó chịu.

...

- "Nghi Ninh, con đã đến rồi, như thế nào còn không vào?"


Thanh âm Ngụy Lăng vang lên.

Nghi Ninh mới lấy lại tinh thần, đi vào thư phòng Ngụy Lăng.

Cùng Ngụy Lăng nói chuyện là Định Bắc hầu Phó Bình. Ông cười lên rất hòa thuận, nhân dịp năm mới, ông còn từ trong tay áo lấy ra cái hồng bao đưa cho Nghi Ninh.

Nghi Ninh nhận lấy hồng bao sau đó cúi người nói với Ngụy Lăng:

- "Chỗ quản sự nói với con, ngài đã chi năm ngàn ngân tử để tu tập sân?"

Phó Bình nghe xong liền nổi lên hưng trí, Ngụy Lăng ở Anh quốc công phủ nhưng là nói một không hai, nữ hài nhi này hắn mới tìm trở về, xem thanh tú yếu ớt, thế nhưng quản đến trên đầu hắn.

Ngụy Lăng kêu Nghi Ninh tới trước mặt, cười hỏi:

- "Con là nghi hoặc sao, có cần phụ thân phải chứng minh với con không?"

Nghi Ninh làm sao dám quản chuyện của ông, bất quá chính là tới hỏi một chút mà thôi! Nhìn thấy Ngụy Lăng cùng Phó Bình đều nhìn mình, nàng liền mím môi cười nói:

- "Trong phủ rất tốt, con nghĩ có cái gì phải sửa mà phải dùng tới năm ngàn lượng... Cho nên mới tới hỏi một chút."

Nghi Ninh mặt mày đã nở rộ, làn da mịn màng như gốm sứ, đứng ở trong thư phòng cao cao như một nhánh sen. Bên ngoài có ánh sáng nhỏ bé yếu ớt chiếu sáng ở trên người nàng, nàng mặc áo đoạn màu xanh, khuôn mặt trơn bóng như ngọc, càng lộ ra nốt ruồi đỏ tươi nơi đuôi lông mày đen sẫm. Không lý do biểu lộ ra thêm vài phần diễm sắc.

Thời điểm nhỏ tuổi nhìn xem chính là tinh xảo đáng yêu, sao này càng trưởng thành, ngược lại là bộ dáng kinh diễm.

Ngụy Lăng cùng Nghi Ninh sớm chiều ở chung, thấy không ra cái gì. Nhưng là Phó Bình lại liếc mắt nhìn Nghi Ninh nhiều một chút. Ngụy Lăng nói:

- "Phụ thân không phải trách con, đây chính là con dụng tâm trông nôm việc nhà."

Thanh âm của ông thấp nhất, "Ghi vào trong sổ sách chi tiêu trong phủ, cũng là có tác dụng ở chỗ khác... cho quân bị. Con không cần hỏi đến."

Nghi Ninh lúc này mới hiểu ra. Ngụy Lăng là không thể nuôi dưỡng tư binh, cho nên chi ra ở phương diện này không thể minh bạch. Việc liên quan tới quân bị, liền đích xác là nàng không nên hỏi đến.

Nghi Ninh lại là cười cười:

- "Con đây không hỏi qua là được!"


Lại nói với ông,

- "Tổ mẫu nói ở sơn phòng khai tiệc trà xã giao, bảo con đi qua, con đây không nói với ngài."

Tuy rằng nàng đối loại tiểu cô nương thi hội này cũng không cảm thấy hứng thú gì, nhưng là không đi cũng không tốt.

Đình ca nhi sáng sớm đã bị Đồng ma ma ôm đi tới chỗ của Ngụy lão phu nhân, lão phu nhân có tôn tử là được.

Chờ sau khi Nghi Ninh lui ra, Phó Bình mới tiếp tục nói:

- "Uông Viễn cũng là, hoàng thượng đều có ý lưu cho mấy Các lão một con ngựa, dù sao chưa bao giờ từng làm qua chuyện gì. Lại để hắn hạ ngục giết chết! Vốn vài vị Các lão khác đối với cái chết bất đắc kỳ tử của Đại hoàng tử đã bất mãn, bị hắn làm vậy biến thành tiếng oán than dậy đất. Lục đô đốc nhưng lại cũng không từng nói qua hắn..."

Ngụy Lăng nói:

- "Lục Gia Học sẽ nói cái gì. Hắn cùng Uông Viễn luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, chỉ cần Uông Viễn không xúc phạm hắn, hắn vĩnh viễn sẽ không quản Uông Viễn."

Uông Viễn đích xác thực thông minh, hắn sẽ không đi chọc Lục Gia Học, Lục Gia Học cùng hắn không có xung đột lợi ích, trên phương diện nào đó mà nói bọn họ xem như ích lợi cộng đồng, tự nhiên sẽ không quản hắn. Chỉ cần Lục Gia Học mặc kệ hắn, chỉ có thể tùy vào hắn.

Phó Bình lắc lắc đầu:

- "Quên đi, không nói việc này. Ngươi và ta dù sao cũng cải biến không được!"

Nghĩ đến vừa rồi Nghi Ninh từ trong thư phòng Ngụy Lăng đi ra ngoài, Phó Bình liền cười nói:

- "Nhưng là nữ hài nhi này của ngươi là bộ dạng đẹp mắt, khó trách Trung Cần bá gia công tử coi trọng nàng."

Ngụy Lăng nghe xong thiếu chút nữa bị một miệng nước trà làm sặc. Ông buông chén trà xuống, lập tức hỏi:

- "Ngươi… ngươi nói cái gì?"

Ai xem trọng Nghi Ninh!

Phó Bình chỉnh sửa lại xiêm y của chính mình, trách nói:

- "Xem ngươi cái dạng này, như là ai muốn đến cướp nữ nhi của ngươi vậy!"

Phó Bình tiếp tục nói:

- "Là thời điểm Trung Cần bá phu nhân đến bái phỏng mẫu thân ta nói."

Ngụy Lăng sắc mặt không tốt lắm. Thẩm Ngọc... Ông biết đó là trưởng tử Trung Cần bá.

Nhưng là bản nhân chính mình là Anh quốc công, đối với tước vị Trung Cần bá gia căn bản không cần, Thẩm Ngọc người này không có tài năng xuất chúng gì, nay còn chưa có chức vị, về sau bảo vệ được gia tộc vẫn lừng lẫy hay không vẫn là chưa biết. Nữ nhi của ông tự nhiên phải xứng với người tốt nhất, Thẩm Ngọc lại là người gì?

Phó Bình nhìn bộ dáng của ông không tình nguyện, lại hỏi:


- "Thế nào, ngươi không thích Thẩm Ngọc?"

Ngụy Lăng nhìn Phó Bình một cái:

- "—— ngươi nói ta có thích hắn hay không?"

Ngụy Lăng thời điểm trẻ tuổi cũng đã là thống lĩnh Thần cơ doanh, hơn nữa toàn bằng tài năng của chính mình, ông tự nhiên là chướng mắt Thẩm Ngọc.

Trung Cần bá gia là không xứng với hiển hách của Anh quốc công phủ, nhưng là Thẩm Ngọc là đích xuất, Nghi Ninh tuy rằng là tiểu thư duy nhất, cũng là từ bên ngoài ôm trở về. Thẩm Ngọc thích Nghi Ninh cũng không có gì.

Tuy rằng suy nghĩ như vậy, Phó Bình cũng không dám nói, sợ Ngụy Lăng tức giận. Phó Bình nói:

- "Vậy ngươi sớm đi chặt đứt tâm tư của người ta đi. Ngươi không muốn hỏi nữ hài nhi của ngươi à, không chừng nàng thích thì sao?"

Ngụy Lăng trực tiếp kêu quản sự đến, đưa Phó Bình ra ngoài.

Ông chuẩn bị tìm cái thời cơ, để Ngụy lão phu nhân đi nói rõ ràng chuyện này.

Nhưng ông lại không biết, Phó Bình cũng không biết, kỳ thật Phó lão phu nhân đã đáp ứng cửa cầu hôn này. Chính là ở nhà chờ xuất phát, xem chuẩn hôm nay là cái ngày lành, muốn tới.

Phó lão phu nhân cước trình một đường đi một đường ngừng, thời điểm đến khẳng định đã là chạng vạng.

Nghi Ninh đương nhiên cũng không biết có người đến cầu hôn nàng, nàng chỉ cho là chính mình tuổi còn nhỏ, việc này tạm thời không cần lo lắng.

Ngụy lão phu nhân nơi đó chính là đang náo nhiệt, thời điểm Nghi Ninh đi tới, nhị tiểu thư Hạ gia kéo nàng ngồi xuống.

Nhị tiểu thư Hạ gia người tâm tính thiện lương, Nghi Ninh cùng nàng chơi nhiều hơn một chút, nàng cười nói:

- "Ngươi không có tới, Trình đại nhân nhưng là vừa tới, ngươi xem —— "

Nghi Ninh vừa ngồi xuống uống chén trà, hướng tới phương hướng nhị tiểu thư Hạ gia chỉ nhìn lại. Trình Lang chính là đang dựa cột trụ hành lang, chắp tay sau lưng nhìn cảnh tuyết không nói chuyện.

Hắn so với bình thường có vẻ trầm mặc một chút. Nhưng nếu là có người đi nói chuyện với hắn, hắn cũng là cười vui vẻ, ôn nhu.

Nghi Ninh nghĩ đến ngày ấy, hắn cuối cùng vào chỗ thư phòng Lục Gia Học...

Nàng quay đầu tiếp tục uống trà, hỏi:

- "Hắn đến lại thế nào?"

Hạ gia nhị tiểu thư liền nói:

- "Ngươi nói ngươi về sau là gọi hắn biểu ca hay là tỷ phu? Ta nhìn thấy Minh châu tỷ tỷ nhà ngươi vừa rồi nhìn hắn mặt liền đỏ, nói đều không có nói một câu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận