Nhật ký gái gọi

Còn chưa mở miệng hỏi, Ngô Quế Lan đã bước vào sau rèm, từ đó vọng ra tiếng lục đồ loạt xoạt. Lát sau cô bước ra ngoài, tay cầm một hộp giấy nhỏ.
“Hại anh cũng bị ả kia cào, để tôi giúp anh khử trùng trước đã.” Cô cười đặt hộp giấy trên mặt bếp lò, lấy ra tăm bông và thuốc đỏ.
Lâm Tu Kiều nhíu mày từ chối, “Không cần.” Chỉ là một vết cào nho nhỏ, không cần thiết phải chuyện bé xé ra to, nhưng sự kiện kia làm anh không thể yên tâm được, “Cô ta nói có đúng không?”
“Hm…” Không để ý đến sự từ chối của anh, Ngô Quế Lan nhất quyết lấy cồn sát trùng vết thương trên mặt Lâm Tu Kiều, “Cái gì cơ?”Cô có chút mất tập trung, anh chàng này hình như càng nhìn càng thấy đẹp trai.
Lâm Tu Kiều cũng không tiếp tục tránh chiếc tăm bông tẩm cồn trên tay cô, “Cô bị AIDS.” Anh lặp lại không hề do dự, cũng không nghĩ rằng hỏi trực tiếp như vậy sẽ làm người ta mất mặt.
Một tiếng động nho nhỏ vang lên, Ngô Quế Lan ném thẳng chiếc tăm vào thùng rác bên cạnh, thản nhiên nhìn người đàn ông trước mặt: “Sao, hối hận rồi hả?” Cô hiểu rõ bất cứ chuyện gì một khi đã nảy sinh nghi ngờ thì càng giải thích càng vô tác dụng, nhất là loại chuyện thà tin rằng có còn hơn không tin này.
Lấy từ trong túi ra năm trăm đồng còn chưa ấm chỗ, cô để lên trên hộp giấy trước mặt anh. “Bây giờ còn chưa làm, có gì mà phải lo. Cầm tiền của anh cút ngay cho tôi.”Cô cười lạnh, lười biếng ngồi vào một chiếc ghế khác, mơ hồ không hiểu sự thất vọng đang trào lên trong lòng là vì tiền hay vì điều gì khác.
“Mẹ kiếp, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc thì cô có bị AIDS hay không?” Lâm Tu Kiều chẳng thèm liếc mắt nhìn năm trăm đồng kia lấy một cái, mà như một con sư tử nổi điên, quay sang túm lấy cổ áo Ngô Quế Lan, gầm lên như sấm. Anh không thể tưởng tượng được bản thân hiếm khi phóng túng một lần, cuối cùng lại rơi vào kết cục này. Bình thường chuyện tình ái qua đường với anh cũng không phải hiếm, nhưng anh chưa từng đụng đến loại gái rẻ tiền, lại càng làm tốt các biện pháp an toàn. Hôm qua, vì cãi nhau với Gia Gia mà nhất thời quẫn trí, tùy tiện vơ bừa một ả trên đường đến giải tỏa, chẳng ngờ…
Không nghĩ tới một người đàn ông nhã nhặn như vậy cũng có lúc mất kiềm chế nói bậy, Ngô Quế Lan không bị dọa, ngược lại còn thấy buồn cười. Cô không hiểu tại sao anh chàng trước mặt này lại một mực đòi truy hỏi xem mình có bị nhiễm bệnh hay không.
“Không có.” Nói thì nói vậy, nhưng anh ta chịu tin sao? Cô bình tĩnh trả lời, cũng không chờ đợi sự tin tưởng từ người đối diện.
“Cô…” Lâm Tu Kiều còn muốn ép hỏi, lúc này mới nhận ra cô đã trả lời, bất giác nản lòng buông tay, ngồi ngay ngắn trở lại, khổ sở vò vò tóc. Bây giờ anh mới nhận ra, cô trả lời thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là anh phải đi đến bệnh viện kiểm tra một lần xem sao.
Sao anh ta có vẻ phiền não thế nhỉ, chẳng lẽ là bởi cô gái tối hôm qua?Ngô Quế Lan đột nhiên nghĩ ra, cuối cùng cũng hiểu, bằng không làm sao anh ta lại sốt sắng như vậy.
“Này, thế rốt cuộc có làm không?” Cô hỏi thẳng vào vấn đề, không muốn mất thời gian vào những chuyện chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì thế này, chỉ tổ mệt người vô ích.
Làm? Lâm Tu Kiều mím chặt môi, rất muốn lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này, nhưng nghĩ đến Gia Gia, đành phải cố gắng nhịn xuống, ánh mắt nhìn Ngô Quế Lan đã không còn vẻ ôn hòa ban đầu.
“Giờ tôi không có tâm trạng, chi bằng cô với tôi nói chuyện phiếm vậy.” Anh kìm nén cơn nóng giận, chậm rãi nói. Nhìn vẻ mặt không lấy gì làm tự nguyện của cô, anh lập tức đế thêm ba chữ, thành công chặn lại câu từ chối sắp sửa được thốt ra, “Có trả tiền.”
Chỉ nói chuyện phiếm thôi cũng có thể kiếm nhiều tiền như vậy, việc tốt thế này Ngô Quế Lan chưa bao giờ gặp, tất nhiên sẽ không cự tuyệt, lập tức đem tiền trên hộp giấy cất vào túi, cười tươi rói đồng ý. “Được. Vậy anh chờ tôi một lát.” Cô vừa nói vừa đứng dậy cầm hộp giấy bỏ vào sau rèm, cũng không buồn xử lí vết thương trên mặt mình đã đi ra ngoài, đến bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, rửa sạch chiếc cốc vẫn thường dùng, tráng qua nước sôi rồi mới rót nước đưa đến trước mặt Lâm Tu Kiều.
“Anh uống nước đi. Nhà bình thường không có khách nên chỉ có cái cốc này thôi. À… nhưng mà tôi đã rửa sạch rồi, anh đừng ngại.” Cô xưa nay vốn không thèm để ý người ta nhìn mình thế nào, nhưng giờ đúng là có chút ngại ngùng. Dù sao người ta cũng trả không ít tiền, thế mà đến một cốc nước tử tế cũng không có, thật khó chấp nhận.
Lâm Tu Kiều vẫn tỏ ra lịch sự, sau khi cảm ơn cũng cầm lấy chiếc cốc sứ trắng viền hoa xanh, ánh mắt không khỏi dừng ở chỗ sứt trên miệng cốc, nhìn qua có vẻ đã khá lâu rồi.Anh chưa bao giờ nghĩ một cô gái gọi lại có cuộc sống túng quẫn như vậy. Căn phòng này tuy nhỏ nhưng được dọn dẹp rất ngăn nắp sạch sẽ, không ám mùi rượu hay khói thuốc thường thấy ở những cô gái dạng này, cũng không có mùi nước hoa buồn nôn như trên người cô mà anh ngửi được khi nãy. Tầm mắt bị tấm rèm che khuất, nhưng không cần nghĩ cũng biết đằng sau đó chỉ đủ kê một cái giường.
Nhìn anh cầm cốc nước nhưng không uống, trong mắt Ngô Quế Lan có ý cười, nhưng cũng không tỏ thái độ gì. So với những vị khách trước đây, anh chàng này với cô coi như có vài phần tôn trọng rồi. Cô cũng không mong chờ gì người ta đối xử đặc biệt gì với mình, đã làm cái nghề bán thân nuôi miệng đâu thể nghĩ mình cao giá được.
“Tối qua Gia Gia chỉ ở đây với cô thôi?” Trầm ngâm hồi lâu, Lâm Tu Kiều mới vờ như tiện miệng hỏi thăm. Chỉ nhớ đến cảnh sáng nay Gia Gia bổ nhào vào lòng anh khóc thất thanh đã đủ làm anh đau lòng lắm rồi, mà cô lại sống chết không chịu mở miệng nên anh mới đành tìm cách khác. Cô gái trước mặt này là manh mối duy nhất mà anh có, tất nhiên không thể dễ dàng buông tha.
Ngô Quế Lan vừa nghe lập tức nhận ra anh ta vẫn hy vọng biết được chuyện của con nhóc kia từ miệng cô, đến nước này cũng không quanh co làm gì nữa, cô rành mạch đáp: “Cũng không gạt anh, tối qua đúng là đã xảy ra một số chuyện không hay, nhưng ngoài việc tưởng rằng mình bị nhiễm AIDS thì cô ấy cũng không tổn thất gì. Vậy nên tôi khuyên anh đừng điều tra tiếp nữa, tôi cũng không thể nói bất kì điều gì cho anh.” Cho anh ta biết đến thế là cô đã nể mặt năm trăm đồng lắm rồi, bằng không đã hạ lệnh tiễn khách từ lúc nãy.
“AIDS?” Trong lòng Lâm Tu Kiều dấy lên sự bất an, không ngờ Gia Gia cũng gặp phải tình huống như mình, “Tại sao?” Anh không tin là Gia Gia lại ra ngoài làm chuyện bậy bạ.
Ngô Quế Lan cười cười, giơ tay phải lên, xòe ra trước mặt anh ta: “Tôi không cẩn thận bị thương, vết thương của cô ta lại dính phải máu tôi. Tốt nhất anh nên đưa cô ấy đến bệnh viện thử máu một lần.”
Nhìn lòng bàn tay đầy những vết chai chẳng hề mềm mại như các cô gái khác lại xuất hiện một vết thương dài cả tấc chưa hề băng bó, Lâm Tu Kiều không khỏi chau mày.
Cô gái này quả là tai họa!
Cái gì? Dính rồi?
Nhìn hai vạch đỏ rõ rành rành trên que thử thai, Ngô Quế Lan không thể nào tin được, trợn tròn hai mắt. Tháng nào cô cũng dùng thuốc tránh thai dài kỳ, lần nào làm việc cũng sử dụng biện pháp an toàn, sao lại có được?
Cũng không biết là vận xui gì, từ lần xen vào chuyện thiên hạ kia, hai tháng nay việc làm ăn của cô cực kì kém. Nếu không phải bị người khác cướp mất khách thì là gặp phải cảnh sát. Có lần còn bị lôi vào đồn một đêm, cuối cùng mất mấy trăm đồng mới được thả.Vậy mà thế nào lại dính bầu?
Buổi sáng ngủ dậy đang định làm bát mì qua loa xong bữa đột nhiên lại thấy buồn nôn, chuyện này khiến cô chột dạ. Mấy ngày nay hôm nào cũng vậy, cứ sáng ngủ dậy là buồn nôn, hơn nữa toàn thân uể oải, cực kì thèm ngủ, vừa ngồi xuống một lát đã ngủ gật lúc nào không hay. Lúc trước chỉ nghĩ rằng thu nhập giảm, tâm trạng không tốt, cũng không quá để ý, nhưng hôm nay cẩn thận nghĩ lại hình như kì “đèn đỏ” của cô đến chậm mấy ngày. Làm nghề như cô đối với chuyện này vô cùng nhạy cảm, nếu đã nghi ngờ phải lập tức kiểm tra rõ ràng, nhanh chóng tìm biện pháp giải quyết. Vậy nên mì cũng chưa kịp ăn, cô chạy vội ra hiệu thuốc mua que thử, định tự thử trước xem sao.
Mà bây giờ nhìn kết quả, hình như bị dính thật rồi.
Ném que thử vào thùng rác, cô ngây người nằm trên giường nhìn chăm chăm trần nhà, nghĩ đến việc bất ngờ vừa xảy ra. Thực ra, đã dấn thân vào con đường này, tất nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nhưng chuẩn bị là một chuyện, thực sự gặp phải lại là chuyện khác. Huống chi, trước khi sự việc xảy ra, hai tháng nay cô còn chưa hành nghề, đối với “công việc” đó, ít nhiều đã có cảm giác xa lạ.
Chết tiệt thật, cũng không biết của thằng cha nào nữa!
Ngô Quế Lan bực bội khẽ mắng một câu. Cô đương nhiên không định sinh cho cái tên chết giẫm nào đó một đứa con hoang. Với những người như cô một khi dính phải tình trạng này thì chẳng có gì phải nghĩ, chỉ có một cách giải quyết, đó là đến phòng khám tư để phá. Mà cô từ đầu đến giờ chưa từng có ý muốn giữ lại đứa bé này.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Quế Lan tìm tới chỗ các chị em khác vẫn hay đến. Trời lạnh, phòng khám còn chưa mở cửa, cô đành đứng ngoài chờ bác sĩ tới. Khuôn mặt cô không trang điểm nhìn trẻ hơn rất nhiều, đôi mày thanh mảnh, mắt một mí, đuôi mắt hơi xếch, đôi môi tái nhợt, không quyến rũ động lòng người mà thanh tú thuần khiết, khi im lặng hệt như cô bé ngây thơ mới từ nông thôn lên thành phố. Thực ra tuổi cô cũng không nhiều, đến tháng Chạp năm nay mới tròn hai mươi hai, vậy mà đi vào con đường này cũng đã hơn hai năm.
Trời đột nhiên đổ tuyết, đầu tiên còn mỏng như bụi phấn, chỉ chốc lát sau đã nặng hạt dần, tầng tầng lớp lớp rơi xuống che mờ tầm mắt.
Ngô Quế Lan vẫn mặc chiếc áo khoác cũ, cả cổ và tay áo đều đã sờn, mái tóc thường để xõa được buộc cao lên, khăn quàng kín cổ. Bông tuyết nhẹ rơi trên người, trên tóc cô cũng không lập tức tan ra, mà chất thành những mảng dày. Cô cảm thấy bắt đầu tê lạnh, chỉ có thể co chân chạy tại chỗ cho ấm người, sau đó rút bàn tay lạnh như băng trong túi ra đưa lên miệng hà hơi.
Khi bắt đầu đi vào con đường này, cô chưa tròn hai mươi tuổi, mới từ trong tù ra, trên người không có một xu, còn thiếu một người đồng hương món tiền kha khá. Vừa lúc đó, bé Anh em gái cô lại trúng tuyển vào một trường Đại học tiếng tăm, học phí đối với gia đình cô mà nói quả là con số trên trời. Nỗi khổ do thất học cô nếm trải đủ rồi, không thể để những đứa em mình lại phải đi con đường cô và cha mẹ đã đi qua, vậy lên cô liền theo một người chị em quen biết trong tù làm nghề này. Người chị em đó một năm trước đã bỏ mạng vì hút thuốc phiện quá liều, từ đó, cô càng tự dặn lòng phải quý trọng mạng sống của mình.
Khốn kiếp, không biết bác sĩ chết ở đâu rồi, bây giờ còn chưa đến. Nhổ một bãi nước bọt xuống đất, cô xiêu vẹo rời khỏi phòng khám, đành để tối nay quay lại sau vậy. Nếu tiếp tục chờ thì chẳng cần đến lúc lên bàn tiểu phẫu, có khi cô đã bị đông lạnh chết rồi.
Chuyện cô ngồi tù, cho đến bây giờ vẫn dối mọi người trong nhà. Nhớ đến việc này, khóe miệng cô bất giác hiện lên nét cười nhàn nhạt. Bây giờ nghĩ lại, phải vào tù chính vì cô không có học, cũng chẳng có tiền. Lúc ấy mới mười sáu tuổi, cô vào nhà người ta làm bảo mẫu. Con bé con ở nông thôn ra thì đã biết gì, bị bà chủ dùng vài giọt nước mắt làm cho cô nổi máu anh hùng, đồng ý cùng bà ta đi bắt quả tang chồng ngoại tình. Ai ngờ quả tang này bắt được, mà bà chủ kia không hiểu sao lại hóa ra khúm núm trước mặt chồng, tìm đủ mọi cách giảng hòa, thậm chí còn biến cô làm công cụ lấy lòng ông ta. Vì không muốn ly hôn, người đàn bà đó đồng lõa giúp chồng bỏ thuốc rồi hãm hiếp cô, đem cô trói vào trong phòng, mặc cho gã kia đùa bỡn.
Đáng tiếc, Ngô Quế Lan cô từ nhỏ đến giờ không phải là loại chịu để người ta bắt nạt mà không rửa thù trả hận. Một ngày nọ, cô dụ được gã đàn ông đó buông lỏng cảnh giác, cởi trói cho cô. Sau đó, cô dùng toàn bộ kinh nghiệm tích lũy được từ những lần đánh nhau trong trường học cho người đàn ông đó một trận đòn nhừ tử, trước khi đi không quên làm cho gã từ nay tuyệt đường con cháu, còn tặng thêm ụ vợ gã mấy vết sẹo dài trên mặt.
Làm vậy thực ra có phải ngồi tù không, cho đến giờ cô cũng không rõ lắm. Dù sao tù vào thì đã vào rồi, truy cứu xem có đáng hay không có ý nghĩa gì đâu? Chẳng qua cô mơ hồ cảm thấy trong vụ việc này mình đã thiệt rất nhiều. Một cô gái quê hai bàn tay trắng, ngơ ngơ ngác ngác cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, liệu có ai ra tay giúp đỡ? Vì vậy cho đến bây giờ, cô không nghĩ ngợi gì thêm, cũng không oán trách.
Oán trách có ích gì! Cô đột nhiên bật cười. Nhớ đến ánh mắt oán hận của mụ đàn bà bị cô rạch mặt kia, cô cảm thấy cực kì buồn cười. Lẽ ra người phải oán hận là cô mới đúng!
Khẽ lắc đầu, cô đem tất cả những chuyện xưa năm cũ phủi ra khỏi tâm trí, phát hiện bản thân đã đi vào con đường phồn hoa nhất thành phố. Cho dù tuyết không ngừng rơi, người đi đường vẫn vô cùng nhộn nhịp. Ngay cạnh là một cửa hàng bán băng đĩa, bên trong đang bật một bài hát đang nổi. Cô vừa chậm rãi bước đi vừa lẩm nhẩm hát theo. Mỗi ngày đi trên đường đều nghe thấy, muốn không thuộc, cũng khó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui