15
Có điều trong lòng ta hiểu rõ, "mâu thuẫn" giữa ta và Bỉnh Đường chỉ là lùm xùm trẻ con, không nên để người ngoài biết hay "ra mặt" vì ta, nếu không sẽ rất xấu hổ.
Chỉ là ta vẫn không nhịn được tò mò hỏi: "Chính Hi, Bỉnh Đường nói gì với đệ thế?"
"Chuyện huynh và hắn mấy năm nay." Chính Hi ra vẻ hoài niệm quá khứ, nói: "Không khỏi khiến đệ nhớ tới chuyện giữa đệ và tức phụ năm xưa."
Ta: "... Tuy ta không biết chuyện đệ và tức phụ như thế nào, nhưng đừng tự liên tưởng lung tung!"
"Đệ hiểu. Chỉ là đệ thấy Bỉnh Đường nói rất có đạo lý. Giữa hai người khác phái là tình yêu, giữa hai người cùng giới cũng là tình yêu, bản chất không có gì khác nhau. Nếu là đệ, đệ chắc chắn cũng không hy vọng có người xen vào tình yêu giữa đệ và tức phụ. Tình cảm giữa đệ và tức phụ rất thuận lợi, thế nên đệ không hy vọng tình cảm của huynh trưởng có bất kỳ trắc trở nào!"
Tuy ta vô cùng muốn làm sáng tỏ chuyện ta không hề muốn yêu đương với Bỉnh Đường, nhưng nhìn đệ đệ ngốc nghếch mới thu nhận đang chân thành nghiêm túc chăm chú nhìn mình, ta không nhân tẫm chà đạp ý tốt của hắn. Vì thế ta chỉ có thể nói: "Cảm ơn đệ, Chính Hi."
Bỉnh Đường đại để biết ta muốn nói nhưng không tiện nói. Hắn cười: "Bất quá hiện tại ta còn chưa theo đuổi Thừa Ý thành công, ta vẫn đang nỗ lực."
Ta kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ hắn sẽ chủ động giải thích. Ta còn tưởng hắn chỉ ước toàn bộ thế gian này hiểu lầm mối quan hệ giữa ta và hắn.
"Vậy ngươi cố gắng lên. Dù sao ta sẽ luôn đứng về phía huynh trưởng ta."
Ta cảm động vỗ vai hắn: "Chính Hi, huynh đệ tốt!"
Lúc sau, Chính Hi đi tắm rửa thay quần áo trước. Nửa tiếng sau sẽ đến buổi hội đàm luận truyện của chúng ta.
Khi trong doanh trướng chỉ còn ta và Bỉnh Đường, ta không khỏi thở dài nói: "Kiếp sau, ta nhất định phải đầu thai trở thành một người giỏi ăn nói."
Bỉnh Đường cười: "Kiếp này thì sao?"
"Kiếp này có kẻ nào đó có vẻ rất đáng tin cậy, đôi khi có thể làm giúp ta."
Bỉnh Đường nghe vậy ngồi xuống mép giường, hơi cúi người nhìn ta, cười híp mắt: "Vậy kiếp sau Thừa Ý cũng không cần giỏi ăn nói đâu."
Ta giận dữ trừng mắt nhìn hắn: "Không được. Ta còn muốn khi đó sẽ khiến ngươi á khẩu nghẹn lời, sau đó ngoan ngoãn nói một câu 'Ý ca dũng mãnh'."
Bỉnh Đường mặt dày nói: "Ý ca dũng mãnh."
Ta khó tin nhìn hắn, nắm tay hắn, kiên quyết nói: "Không được! Hiện tại ngươi không được nói gì hết! Ngươi thu lại lời cho ta. Coi như ta chưa nghe thấy gì."
Bỉnh Đường cười, nhẹ nhàng nói: "Kiếp sau chưa chắc Thừa Ý sẽ tên là 'Thừa Ý', cũng chưa chắc sẽ có ký ức của kiếp này. Chuyện ở kiếp này vẫn nên chấm dứt ở kiếp này thôi?"
Ta nghiêm trang nói: "Nghe nói người chết lúc còn trẻ sẽ dễ giữ được ký ức của kiếp trước. Ta thấy ta chắc chắn không sống quá..."
Nụ cười trên mặt Bỉnh Đường lập tức biến mất, xuất hiện nét vẻ u ám đáng sợ ta chưa từng thấy trước kia. Hắn bịt kín miệng ta, đột ngột cắt đứt lời ta.
"Thừa Ý sẽ sống lâu trăm tuổi." Hắn nói bằng giọng vô cùng chân thật đáng tin.
Lời ta nói khi nãy chính là điều ta luôn thầm nghĩ. Dù sao người mang huyết mạch Thần Toán thường đoản thọ, mẫu thân ta hơn 40 tuổi đã qua đời. Chưa kể ta từ khi còn nhỏ đã phải uống thuốc để kéo dài mạng sống. Thoi thóp được đến hiện tại, mỗi ngày đều ôm tâm thế vui vẻ "Sống thêm một ngày là thêm một ngày", chưa từng hy vọng xa vời đến chuyện sống lâu trăm tuổi.
Thấy Bỉnh Đường như vậy, ta chỉ có thể gật đầu lia lịa, ra hiệu cho hắn thả ta ra. Sau đó sửa lời: "Đúng đúng, khi nãy ta nói nhầm. Phỉ phui, Nguyên Thừa Ý ta nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
Lúc này chân mày Bỉnh Đường mới hơi giãn ra, đưa tay xoa đầu ta như muốn trấn an.
"Thôi được, ta không so đo với ngươi ở kiếp này. Chỉ là không thể dùng tài ăn nói khiến ngươi á khẩu không thốt ra lời, ta cứ thấy không có cảm giác thành tựu." Ta canh cánh trong lòng, tự lẩm bẩm.
Bỉnh Đường từng bước dụ dỗ: "Sao lại không? Hôm nay, ngày hôm qua, cả ngày hôm kia ta đều không nói được gì mà."
"Hừ! Đó là do ngươi nhường ta. Ta không cần, ta muốn dựa vào thực lực của chính mình!"
Đúng lúc này, tiếng Tinh Đồng từ bên ngoài truyền đến: "Chủ thượng, thuộc hạ có thể tiến vào không?"
Hẳn là hắn đến tham gia hội đàm luận truyện. Ta nói: "Ngươi vào đi."
Rèm cửa bị vén lên, Tinh Đồng ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào, dáng vẻ khiến ta chấn động.
"Tinh, Tinh Đồng? Ngươi mặc trang phục gì vậy?"
Hắn mặc một bộ quần áo màu xanh lam mới tinh, trên áo thêu đủ loại hoa văn lạ mắt. Cổ còn đeo vòng bạc sáng choang, thắt lưng đeo một chuỗi ngọc bích. Ta cam đoan nếu hắn mặc vậy chui vào bụi hoa, nhất định sẽ bị ong bướm bu quanh.
"Kính chào chủ thượng. Sáu năm trước, ngài đá thuộc hạ ra khỏi hội nghị. Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, Nguyên Tinh Đồng ta một lần nữa..."
Ta đen mặt: "Còn 'ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây', ngươi muốn đuổi ta đi hay gì? Đừng quên ta mới là chủ sự của buổi hội đàm luận này. Ta có thể cho ngươi quay lại, cũng có thể đá ngươi ra một lần nữa."
Tinh Đồng lập tức nhận sai: "Xin lỗi chủ thượng. Thuộc hạ nói đùa thôi. Chỉ là thuộc hạ thấy tối nay hơi âm u, muốn khuấy động bầu không khí một chút. Chủ thượng xem nè! Đây là quần áo thuộc hạ mới mua trong thành hôm qua, chủ thượng thấy đẹp không?"
"Ờm, cũng không tệ."
"Chủ thượng, ngài nói nghe rất miễn cưỡng."
Chủ yếu là vì da hắn ngăm đen, mặc màu sáng trông càng vừa đen vừa gầy.
"Quần áo mới ta đặt may cho Thừa Ý cũng đã đến hôm qua." Người nói là Bỉnh Đường.
Trước giờ ta không mấy chú trọng chuyện quần áo, thế nên không quá để tâm.
Một lát sau, Chính Hi khoan thai tới muộn.
Hắn nhìn Tinh Đồng ăn diện như vậy, tự thấy nghi ngờ bản thân, chần chừ nói: "Ta... có cần thay bộ nào khác nghiêm túc hơn không?"
"Không sao không sao, cứ mặc kệ hắn. Đệ ngồi xuống đi!"
Thấy mọi người đều đã an vị, ta hắng giọng giả vẻ nghiêm túc: "Chào mọi người. Hoan nghênh các vị đã đến, ta là chủ sự Nguyên Thừa Ý. Hôm nay, trọng điểm buổi hội đàm luận của chúng ta là 'Viết một câu chuyện mà Phó đại thúc thích' —— đương nhiên, chúng ta có nhiều người, nếu muốn ai cũng có thể chia sẻ câu chuyện của chính mình."
Ta nghi ngờ Phó đại thúc chính là phụ thân ta, thế nhưng không thể nói thẳng với Chính Hi. Nếu đoán sai thì khó tránh khỏi xấu hổ, thế nên tính nhân cơ hội này thăm dò một chút.
"Đầu tiên, trong các loài động vật Phó đại thúc thích con thỏ nhất, vì vậy ta dự định chọn thỏ làm nhân vật chính."
Chính Hi kinh ngạc: "Thật thú vị!"
"Ý đệ là việc con thỏ làm nhân vật chính?" Ta cười tự đắc: "Chỉ là chuyện rất bình thường. Nếu huynh đệ tốt đọc nhiều truyện của ta sẽ biết đây là chuyện rất bình thường."
Chính Hi nói: "Không phải vậy, ý ta là không ngờ loài vật yêu thích của một nam nhân trưởng thành lại là con thỏ ngây thơ đáng yêu. Trong ấn tượng của ta thường chỉ tiểu cô nương trẻ tuổi mới thích. Vị Phó đại thúc này hẳn là một thư sinh văn nhã yếu đuối?"
Ta đưa ngón tay quẹt trái phải phủ định: "Không hề, này là do đệ hẹp hòi. Phó đại thúc là một cao thủ võ lâm rất cường tráng, nhìn có vẻ hung dữ nhưng thật sự rất tinh tế. Nói thật, ta cũng thích con thỏ."
Tinh Đồng ở bên cạnh yên lặng nói: "Chủ thượng ngài còn thích heo, bò, dê, cá.... Túm lại con gì ăn ngon ngài đều thích."
Ta vui mừng nói: "Chỉ ngươi hiểu ta!"
Bỉnh Đường đột nhiên nói: "Ta nhớ cả Thừa Ý và lão gia chủ đều cầm tinh con thỏ?"
Hắn chợt cho ta một gợi ý, thế nên ta vội vàng hỏi Chính Hi, "Đúng rồi, Chính Hi, phụ thân đệ thích động vật nào nhất?"
"Ông ấy á?" Chính Hi bỗng không vui, xụ mặt nói: "Chắc chắn ông ấy sẽ nghĩ chuyện thích con vật này vô cùng ấu trĩ."
Chuyện này không khớp với tính cách Phó đại thúc lắm. Phó đại thúc thích rất nhiều loại động vật, còn có thể kể chi tiết đặc điểm của từng loài, thuộc làu làu như lòng bàn tay.
"Vậy Chính Hi thích con gì nhất?"
Chính Hi lập tức hứng thú hơn: "Ta thích sói nhất! Tụi nó rất ngầu! Ta còn nuôi một con chó săn. Chờ tới thành Yến Châu, ta cho huynh xem!"
"Được! Ta chưa nhìn thấy chó săn bao giờ!"
Chính Hi lại hỏi Bỉnh Đường và Tinh Đồng: "Còn mọi người thích loài vật gì?"
Tinh Đồng u buồn nói: "Ta từng thích chó nhất, nhưng sau khi bị chó cắn bị thương, ta đã mất đi hứng thú với tất cả động vật."
Bỉnh Đường lại khẽ mỉm cười nói: "Ta thích mèo nhất, sau đó là cá. Lý do vì ta nuôi một con mèo, hắn cũng có thể là cá."
Ta biết chuyện hắn thích mèo, nhưng lại không hiểu câu sau: "Ngươi nuôi cái gì..."
Nói một nửa ta bỗng nhiên ngộ ra, hung tợn trừng hắn một cái.
Chính Hi thấy khó hiểu: "Cũng có thể là cá nghĩa là sao? Mèo ngươi nuôi thích bơi à?"
Để ngăn tên trời đánh Bỉnh Đường nói thêm chuyện không nên nói, ta vội vàng chuyển chủ đề: "Nào, quay về chủ đề chính. Chúng ta nói tiếp đến cốt truyện."
Không thể không nói, Chính Hi không hổ chính là đệ đệ ruột thịt của ta.
Tuy là lần đầu tham dự nhưng hắn như cá gặp nước, luôn có thể đưa ra những đề nghị kỳ diệu giúp ta thoát khỏi bế tắc, không hề thua kém Bỉnh Đường.
Còn Tinh Đồng... có cũng như không mà thôi...
Buổi hội đàm luận truyện lần này kéo dài hơn một canh giờ. Ta nói đến khàn cả giọng, cũng gần đến giờ mỗi ngày ta đi ngủ. Sau đó Bỉnh Đường thân làm người chăm sóc nghiêm khắc của ta cưỡng chế tuyên cáo kết thúc buổi hội.
Sau khi hai người kia rời đi, Bỉnh Đường lại quen mui chui vào ổ chăn của ta sưởi ấm.
Có điều, tinh thần của ta còn rất hứng khởi, chưa muốn ngủ. Ta như suy tư nói: "Bỉnh Đường, ngươi nghĩ Phó đại thúc có phải phụ thân ta không? Lời Chính Hi miêu tả như hoàn toàn bất đồng với Phó đại thúc, nhưng không biết vì sao ta lại càng chắc chắn hai người họ là một người."
Bỉnh Đường ôm eo ta, thanh âm mềm nhẹ nói: "Chính Hi và phụ thân hắn có quan hệ không tốt đúng không? Hình như hai cha con trước giờ chưa từng ngồi xuống nói chuyện với nhau. Chỉ sợ ấn tượng của Chính Hi với phụ thân hắn chỉ là "bảo thủ nghiêm khắc nóng tính"?"
"Vậy người mắng hắn ba mươi phút là ngươi thì có ấn tượng gì?"
"Khụ, ta nghĩ có thể chính là một người."
Ta mở to mắt, gấp gáp hỏi: "Ý ngươi là sao?"
"Lục bảo chủ không hề là người như Chính Hi nói - vũ phu ngang ngược vô lý, không kiên nhẫn. Trái lại, qua một số chi tiết nhỏ có thể thấy hắn có học thức uyên bác, cũng rất hiểu chuyện. Chỉ là ta nghĩ bình thường hắn bận công việc, phần lớn thời gian không rảnh quan tâm đến Chính Hi. Những lần ít ỏi quan tâm lại không thể không dùng phương thức khá nghiêm khắc, chính vì vậy khơi dậy tâm lý phản nghịch của Chính Hi."
Ta thở dài: "Nếu bình thường mẫu thân không quan tâm đến ta, thi thoảng nhớ đến ta lại chỉ mắng mỏ, chỉ sợ ta với bà cũng không hòa hợp."
"Ừm, thế nên tuần hoàn ác tính. Chỉ sợ lúc sau Lục bảo chủ ý thức được vấn đề, muốn giải quyết cũng không biết nên bắt đầu từ đâu."
"Chậc, nhưng ta cảm thấy từ đáy lòng Chính Hi hẳn là vẫn rất yêu quý và sùng bái phụ thân. Ngươi xem lúc hắn nói chuyện lúc nào cũng nhắc đến phụ thân mình. Nếu ghét thật chỉ sợ muốn tránh còn không kịp."
Bỉnh Đường khẽ mỉm cười: "Thừa Ý phân tích rất chính xác."
Ta nắm chặt tay, ý chí chiến đấu sục sôi: "Hay lắm! Hành trình đi Yến Châu lần này lại có thêm một mục tiêu! Đó chính là hàn gắn quan hệ phụ tử giữa Chính Hi và Lục bảo chủ!"
Bỉnh Đường buồn cười: "Xem ra Thừa Ý chắc chắn Phó đại thúc chính là phụ thân huynh?"
Ta liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi cũng nghĩ vậy, chẳng phải là mười phần chính xác sao?"
"Thừa Ý tin ta đến vậy sao?"
"Ta có trực giác nhạy bén, cộng thêm phán đoán kỹ lưỡng của ngươi, tất cả đều ra cùng một đáp án. Chẳng lẽ không thể khẳng định chắc chắn?"
"Vậy Thừa Ý không muốn truy cứu chuyện hắn giấu diếm huynh nhiều năm như vậy nữa à?"
"So với vấn đề giữa hai người bọn họ, chuyện này có vẻ không đáng nhắc đến. Dù sao nhiều năm nay quan hệ giữa chúng ta cũng rất tốt. Lại nói, ta cũng có thể lý giải hắn." Ta nhún vai: "Thê tử đoạn tuyệt nhiều năm qua đời. Nếu bản thân chạy đến gặp nhi tử chưa từng gặp suốt 13 năm, nói ta là phụ thân của con, chỉ sợ sẽ bị oán hận. Từ góc độ khác mà nói, hắn quả thật rất thất bại —— trên phương diện gia đình. Nhưng từ điểm nhìn khác, hắn sống cũng rất chật vật —— thời điểm triều đại thay đổi đầy hỗn loạn, phải cực khổ quản lý một bang phái lớn như vậy, còn phải giữ gìn hòa bình của võ lâm. Ta là người rộng lượng lại lương thiện, thế nên quyết định thông cảm, bỏ qua mâu thuẫn nhỏ bé giữa chúng ta."
Bỉnh Đường xoa gò má ta, khẽ thở dài: "Thừa Ý à, quá hiểu chuyện đôi khi chưa chắc đã tốt."
Đã vậy ta sẽ cho hắn biết mặt không hiểu chuyện của ta là như thế nào. Ta cười lạnh, chuyển chủ đề: "Nhưng giữa ta và ngươi lại có mâu thuẫn vô cùng to lớn. Không thể bỏ qua! Nguyên Bỉnh Đường, ta nói cho ngươi biết, ngươi gặp phiền toái lớn rồi!"
Bỉnh Đường không nhịn được bật cười: "Sao giữa chúng ta lại có mâu thuẫn vậy?"
Ta phũ phàng nói: "Hôm nay ta đã biết 'ăn' còn có một ý nghĩa khác. Nguyên Bỉnh Đường, ngươi mang tâm tư xấu xa, ý đồ đáng chết!"
Bỉnh Đường không hề hoảng loạn, trấn định nói: "Nếu ta không bắt cóc Thừa Ý trước khi thành hôn, Thừa Ý sẽ vào động phòng đúng không?"
Ta nhíu mày: "Đúng vậy..."
"Ta phá hỏng việc động phòng của Thừa Ý, vậy ta nên đền bù Thừa Ý một lần động phòng khác, nghe rất hợp lý đúng không?"
"Hình như... Hợp lý cái mông ngươi ấy!" Suýt nữa lại rơi vào bẫy, ta tức giận đấm vai hắn: "Ngươi với ta đâu có thành thân, sao gọi là động phòng được?"
Bỉnh Đường như thể tiếc nuối ta không bị hắn lừa, thở dài: "Nếu Thừa Ý đã không ngại thành thân với nữ tử không quen biết, vậy vì sao lại không muốn cùng ta?"
Ta bấm ngón tay cẩn thận liệt kê: "Thứ nhất, nếu chúng ta thành thân, nàng ta không phải 'nữ tử không quen biết' mà là tân nương ta cưới hỏi đàng hoàng. Thứ hai, nàng là nữ, còn ngươi là nam."
"Thực tế, trong sách viết nam nữ không khác nhau."
Ta khiếp sợ: "Sao có thể không khác nhau được?"
Bỉnh Đường cười híp mắt: "Sách viết vậy mà. Lại nói, ta không hề để ý chuyện tư thế cơ thể, cả thể xác và tinh thần đều sạch sẽ. Thừa Ý không muốn thử thể nghiệm một chút với ta ư?"
Ta lạnh nhạt nói: "Không, ta không muốn."
Có điều, ta còn khá để ý chuyện hắn nói, dù sao ta vốn là người rất hiếu học.
Hôm sau ta đã không nhịn được dò hỏi người duy nhất có đời sống sinh hoạt tình dục trong chúng ta —— Chính Hi.
Chính Hi chấn động: "Nào có, đại ca. Sao đệ biết cảm giác làm chuyện đó với nam nhân là như thế nào? Đệ chỉ từng làm với tức phụ thôi."
"Vậy đệ có quen bằng hữu nào như thế không?"
"Cũng có, nhưng chúng ta đâu thảo luận chủ đề này!"
Tinh Đồng lướt qua như một vong hồn. Ánh mắt hắn nhìn ta tràn ngập thương xót, trên mặt phảng phất viết: "Ngài đã bắt đầu tìm hiểu loại chuyện này, ngài tiêu đời rồi".
Ta không thể không giải thích: "Này! Ngươi đừng hiểu lầm! Ta chỉ đang tìm hiểu tri thức lành mạnh thôi!"
Hết Chương 13.