Nhật Ký Hoa Hướng Dương


Khi Phương Tứ tỉnh lại, mặt trời dần lặn về phía Tây.

Có lẽ  là do lạ chỗ nên không thể ngủ yên ổn.

Ngược lại sau khi tỉnh dậy, đầu càng thêm choáng váng.
Sờ sờ lên trán mình, vẫn hơi nóng, cậu chưa bao giờ thử trải nghiệm qua cảm giác sinh bệnh lâu như thế.
Nước ở đầu giường đã sớm trở nên nguội lạnh, Phương Tứ chỉ uống một ngụm nhỏ liền để xuống.
Cậu không dám chạy loạn, đành phải ngồi ngây người ở đầu giường, trong lòng âm thầm hối hận việc bản thân mình không có mang theo bài tập.
Rất nhanh sau đó chú Tề đã tới gõ cửa, báo cho tiệc đêm giao thừa đã chuẩn bị tốt, Phương Tứ từng gặp qua quản gia, cậu theo bản năng hỏi: “Tiên sinh đâu ạ?”
“Thiếu gia đã ở dưới rồi, ngài ấy đang ở chờ cậu.” chú Tề mỉm cười nói.
Phương Tứ đi theo chú Tề xuống lầu, thị lực của cậu cực tốt, đã nhìn thấy Lục Hi Cảnh bị mọi người vây quanh ở phía xa xa, trên mặt mang theo vẻ xa cách lại không mất đi lễ nghĩa.
Lục Hi Cảnh đột nhiên ngẩng đầu, sau đó đứng lên đi về phía Phương Tứ, mọi người xung quanh tự động nhường đường cho anh.
Phương Tứ đứng ở đó, yên lặng nhìn chăm chú đôi mắt lạnh lùng và thờ ơ của Lục Hi Cảnh, rồi chậm rãi nhiễm từng chút dịu dàng, bước từ từ đến gần cậu……
Không có người nào có thể chịu đựng được “Đãi ngộ đặc biệt” này, bao gồm cả Phương Tứ, dùng cho cậu biết rằng đó chỉ là diễn kịch.
“Còn sốt không?” Lục Hi Cảnh nắm tay cậu rất tự nhiên, lại còn dùng mu bàn tay mình chạm lên trán cậu, “Sao vẫn còn nóng như thế này?” Lục Hi Cảnh hơi nhíu mày, cứ như thật sự lo lắng cho bệnh tình Omega của mình.
Mặc dù vẫn luôn từ tận đáy lòng nhắc nhở bản thân đây chỉ là diễn kịch, nhưng Phương Tứ vẫn kiên quyết dứt khoát rơi vào bẫy.

Ánh mắt hơi mất tập trung, cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm Lục tiên sinh “phiên bản dịu dàng có giới hạn chỉ dành cho năm mới”.
Lục Hi Cảnh xoa xoa mái tóc ngố trên đầu Phương Tứ, rồi dẫn người vào phòng ăn, không thèm để ý tới ánh mắt săm soi của mọi người.
Ở vị trí Phương Tứ đã mang lên sẵn một bát lớn cháo kê nóng hầm hập cùng mấy đĩa đồ ăn nhẹ kèm theo, thoạt nhìn thì cậu là người đặc biệt nhất.
Lục Hi Cảnh nhìn bộ dạng Phương Tứ do dự không dám ngồi xuống, tưởng cậu không muốn ăn cháo, thế là nhẹ giọng an ủi: “Chờ em khỏi bệnh tôi sẽ đưa em đi ăn mấy món ngon.

Hôm nay tạm thời ăn món này trước có được không?”
Phương Tứ đành phải gật đầu, sau khi ngồi xuống còn kéo ghế lại gần bên cạnh Lục Hi Cảnh.
“Anh họ với chị dâu họ tình cảm quá đi mất!” Cô em họ của Lục Hi Cảnh mới 12 tuổi, đang là cái tuổi nghĩ cái gì liền nói cái đó.
Những người khác nghe được lập tức hùa theo sau nói mấy câu khen ngợi, nói cái gì mà hai người thật đúng là xứng đôi vừa lứa.
Lục Hi Cảnh đang rót trà nóng cho Phương Tứ, phảng phất như chẳng nghe được điều gì, nhưng Phương Tứ không thể tỏ ra mắt điếc tai ngơ, đầu cúi càng ngày càng thấp, miệng hơi hơi mở ra, do dự không biết có nên nói cảm ơn hay không.
Đột nhiên một giọng nói tự phụ vang lên: “Tình cảm à? Vậy vì sao còn chưa chịu đánh dấu?” Người đang nói chuyện là Lục Tốn – em họ của Lục Hi Cảnh, là một Alpha, vừa mới trở về nước sau khi tốt nghiệp.

Hắn muốn bước chân vào Lục thị với vai trò là phó tổng giám đốc nhưng lại bị Lục Hi Cảnh ném vào bộ phận tiêu thụ, đã thế còn dưới danh nghĩa tốt đẹp là “Rèn luyện”.
Lục Tốn tức nổ phổi.

Đối với hắn Lục Hi Cảnh kia ngoài việc lớn hơn hắn vài tuổi, thì chẳng có gì lợi hại.

Nếu hắn sinh sớm hơn Lục Hi Cảnh, cái vị trí kia làm gì mà tới được tay anh!
Lời này vừa nói ra, phòng ăn lập tức trở nên yên tĩnh, cô em họ nhỏ âm thầm hoảng hốt, cảm thấy hình như lời mình nói có gì đó sai rồi.
Thật ra lời Lục Tốn nói cũng là nghi vấn của tất cả mọi người, chỉ là không ai dám hỏi thôi.
Phương Tứ nắm chặt khăn ăn trong tay, miên man suy nghĩ có phải do kỹ thuật diễn xuất của mình không tốt, liếc mắt một cái là có thể bị nhìn thấu.
Khuôn mặt Lục Hi Cảnh lập tức trầm xuống trong chốc lát, tất cả các AO có mặt ở đây đều biết rằng Phương Tứ chưa bị đánh dấu, nhưng ở trước mặt đám đông lớn tiếng nói ra chuyện riêng tư của người khác, thật sự là quá bất lịch sự!
“Lục Tốn!” mẹ Lục ngồi ở chủ vị đập đôi đua gỗ mun xuống, làm nó vang lên một tiếng khiến người khác run sợ, “Cậu ra ngoài để học mấy thứ bất lịch sự đó trở về sao?”
Mẹ Lục Tốn vội vàng lên tiếng giải vây: “A Tốn mới vừa uống rượu xong, cho nên mới không lựa lời….còn không mau xin lỗi anh họ đi!”
“Hừ!” Lục Tốn quả thực có uống chút rượu, nhưng hoàn toàn không muốn bước xuống bậc thang này, liền trực tiếp đứng dậy rời khỏi bàn.
May mắn trên bàn cơm đều là người tinh ý, chuyện này rất mau liền bị ném ra đằng sau, trên bàn cơm lại là một màn vui vẻ hòa thuận.
Phương Tứ ở trên bàn cơm náo nhiệt có vẻ đặc biệt im lặng.

Cậu không có cảm giác ngon miệng, chỉ ăn non nửa bát cháo hạt kê là đã đặt thìa xuống, tới khi Lục Hi Cảnh dỗ dành hai câu mới miễn cưỡng ăn nhiều thêm mấy miếng.
Bởi vì Phương Tứ còn sốt nhẹ, mẹ Lục liền không có bắt cậu phải cùng đón giao thừa, chỉ dặn dò hai câu chú ý nghỉ ngơi liền thả cho bọn họ trở về phòng.
Phương Tứ vẫn luôn lo lắng không biết người nhà họ Lục có phát hiện ra bọn họ đang giả vờ hay không? Vừa vì lo lắng vừa để đề phòng, cậu ngồi ở trên sô pha túm túm lấy ống tay Lục tiên sinh, trên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lộ ra vẻ không khỏe mạnh, khẽ năn nỉ: “Tiên sinh đánh dấu em đi.”
“Em không cần lo lắng mấy cái đó, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được.” Sắc mặt Lục Hi Cảnh không quá tốt, hiển nhiên là bị chọc tức rồi.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Lục Hi Cảnh mở cửa, là mẹ Lục.
“Mẹ?” Lục Hi Cảnh nghiêng người để mẹ Lục bước vào phòng.
Phương Tứ vội vàng đứng lên, nhút nhát sợ sệt, nhẹ giọng gọi một tiếng: “…..Mẹ ạ.”
Mẹ Lục gật đầu rồi bảo Lục Hi Cảnh: “Đêm nay con không thể ngủ phòng dành cho khách.

Con hẳn là cũng biết, bọn họ không hoàn toàn tin con thật sự kết hôn.”
Phương Tứ bỗng dưng ngẩng đầu, hóa ra là mẹ Lục cũng biết.
“Em ấy bị bệnh, không muốn lây bệnh cho con.

Nguyên nhân này còn chưa có đủ sức thuyết phục à?” Lục Hi Cảnh hơi mất kiên nhẫn.
“Không đủ!” Giọng điệu của mẹ Lục cực kỳ cứng rắn, “Con hẳn là biết bên ngoài có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào con.”
Phương Tứ hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, túm lấy ống tay áo Lục Hi Cảnh, nói: “Em, em có thể ngủ trên sô pha.”
Mẹ Lục mỉm cười, không nghĩ tới đứa nhỏ này còn rất biết cách làm người.

Bà nở một nụ cười nhẹ nhàng, so với hình ảnh đương gia chủ mẫu đoan trang cao quý mà cậu chứng kiến lúc trước có chút bất đồng: “Dù sao phòng dành cho khách mẹ cũng đã khóa lại hết rồi, con nghe theo nó đi.”
Mẹ Lục xoay người rời đi.
Phương Tứ có chút sợ hãi Lục tiên sinh sẽ tức giận, lại bắt đầu vâng vâng dạ dạ: “Tiên sinh, thực xin lỗi, em chỉ là…..”
“Không sao, không trách em.” Lục Hi Cảnh thở dài, xoa xoa đầu Phương Tứ rồi bước phòng tắm.
Lục Hi Cảnh tắm xong đi ra thì thấy Phương Tứ đang ở dọn giường chiếu, nói chính xác là đang trải chúng lên sô pha.

Sô pha là loại dành cho hai người, cũng không tính quá nhỏ, nhưng khi Phương Tứ ngủ vẫn phải hơi co chân.
Phương Tứ nhìn Alpha chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm dài màu đen bằng lụa nên trên còn có mấy đường hoa văn màu sẫm, tóc vẫn còn vương vài giọt nước, lộ ra nửa khuôn ngực săn chắc.

Phương Tứ lập tức quay mặt đi, cảm giác đầu ngày càng choáng váng.
“…..Tiên sinh, em, em đi tắm đây.” Phương Tứ căn bản cũng không dám nhìn anh, cô A quả O, thật sự là quá hấp dẫn người ta phạm tội!
Lục Hi Cảnh đang sấy tóc, không nghe rõ Phương Tứ đang nói cái gì.
Phương Tứ ôm bộ đồ ngủ tiến phòng tắm, nếu không phải còn đang hơi sốt nhẹ, phỏng chừng cậu còn muốn tắm nước lạnh.
Sau khi cậu tắm rửa xong mới phát hiện, chăn bông mới trải xong trên sô pha không thấy đâu nữa.
“Tiên sinh, chăn của em đâu rồi ạ?” Phương Tứ đứng ở cạnh bàn làm việc một hồi lâu, thừa dịp Lục Hi Cảnh đang uống nước mới dám đặt câu hỏi.
“Ở trên giường.” Lục Hi Cảnh không thèm liếc mắt một cái.
Phương Tứ thấy Lục tiên sinh có vẻ không chút quan tâm cũng không dám hỏi lại, cũng đã đăng ký kết hôn rồi, ngủ cùng nhau thì có gì to tát.

Phương Tứ sờ sờ gương mặt đang nóng rực.
Đến lúc đó người bị thiệt cũng không phải là mình!
———-
Lão Lục: Không phải tôi chịu thiệt thì là ai?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui