Lục Hi Cảnh không ngừng đẩy nhanh tốc độ làm việc, cuối cùng vào buổi tối thứ năm cũng hoàn thành chuyến công tác của mình.
Còn chưa kết thúc mọi việc, anh đặt vé chuyến bay sớm nhất để quay về khách sạn.
Khi về tới nơi, kim đồng hồ cũng đã chỉ hơn ba giờ sáng.
Lục Hi Cảnh nhẹ nhàng mở cửa phòng, cả căn phòng chìm trong ánh đèn ngủ mờ ảo.
Omega mà anh ngày nhớ đêm mong mấy ngày nay đang nằm cuộn tròn ở một góc trên chiếc giường lớn ngủ ngon lành.
Lục Hi Cảnh nhẹ nhàng vén chăn lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ của Phương Tứ đang đỏ ửng vì hơi nóng máy sưởi trong phòng.
Cậu vùi nửa bên mặt vào trong tấm áo khoác lông màu đen, để lộ ra nửa bên mặt còn lại trắng bóc như trứng gà.
Đây là cái gì?
Lục Hi Cảnh vươn tay kéo kéo cái áo kia, bỗng nhiên nhớ ra, hình như lần trước Phương Tứ bị sốt cũng ôm chặt áo khoác của anh như thế này……
Lục Hi Cảnh hơi cố kéo chiếc áo ra một chút, rồi liếc mặt nhìn cậu bật cười: “Nhóc con, bảo em gọi điện thoại cho tôi thì không chịu, lại ở chỗ này ôm chặt lấy áo của tôi.”
Lúc anh đi công tác mấy ngày trước, anh vẫn luôn chờ Phương Tứ chủ động cho gọi điện cho mình.
Nhưng anh đợi cả ngày cũng chưa chẳng thấy gì, cuối cùng không chịu được đành phải gọi điện thoại cho ai đó, hỏi Omega xem vì sao không gọi điện cho mình, và kết quả thì Omega lại nói do không có xảy ra chuyện gì hết.
Lục Hi Cảnh tức giận đến nỗi muốn lập tức bay trở về rồi gõ gõ lên cái đầu gỗ của cậu, thế là không kiềm chế được hét lên: “Không có chuyện gì thì cũng phải gọi.”
Chờ đến buổi tối ngày hôm sau, Phương Tứ vẫn không chịu gọi điện thoại cho anh, đến một cái tin nhắn cũng chẳng có.
Lục Hi Cảnh lại gọi điện thoại chất vấn Phương Tứ.
Anh cố gắng kìm xuống giọng điệu cáu kỉnh, giả bộ hỏi một cách nhẹ nhàng bâng quơ: “Sao hôm nay em chưa chịu gọi điện thoại cho tôi?”
“Em sợ ngài đang bận, nên không dám làm phiền ngài ạ.” Lý do của Phương Tứ cũng vô cùng hợp lý.
Nhưng Lục Hi Cảnh lại không muốn nghe những lời đó, hờn dỗi trong lòng đều hóa thành tiếng thở dài, anh bất đắc dĩ nói: “Tôi không phiền, em muốn gọi điện thoại cho tôi lúc nào cũng được.”
Ngày thứ ba, Phương Tứ vẫn chưa gọi điện thoại cho anh.
Nguyên nhân là Phương Tứ có nhắn tin cho anh hỏi là bây giờ có rảnh không để cậu còn gọi điện đến, nhưng do Lục Hi Cảnh quá bận, nên chờ tới khi anh nhìn thấy tin nhắn thì Phương Tứ đã ngủ rồi.
Thôi, tốt xấu gì thì cũng coi như là tiến bộ.
Lục Hi Cảnh tự an ủi chính mình, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Lục Hi Cảnh vẫn luôn không hiểu nổi thứ tình cảm Phương Tứ dành cho anh là gì? Ngoại trừ biết ơn ra thì rốt cuộc trong cậu có chút nào thích anh hay không? Nếu thích anh vì sao lại có thể nhẫn nại tới mức đó, chưa nói tới việc thổ lộ, thậm chí một chút ám hiệu cũng không có? Nếu không thích anh thì sao lại còn ôm áo khoác của anh đi ngủ, thỉnh thoảng còn đỏ mặt khi nói chuyện……
Lịch sử tình trường trống trơn, trước giờ Lục Hi Cảnh chỉ chuyên tâm tạo dựng sự nghiệp, nên chẳng tài nào hiểu được tâm tư của các Omega.
Dù rằng hai người chỉ hơn kém nhau chín tuổi, nhưng cách suy nghĩ và địa vị xã hội lại cách xa nhau, thế nên anh luôn đặt mình vào vị trí trưởng bối, đồng thời cũng cảm thấy tình cảm của Phương Tứ dành cho mình chỉ là kính trọng với yêu quý.
Vừa bực tức lại vừa phiền muộn nhưng Lục Hi Cảnh chỉ biết oán hận vuốn ve mái tóc của Phương Tứ, ở trong mơ Phương Tứ cũng cảm nhận được sự hiện diện của tiên sinh nên đã nhẹ nhàng cọ cọ, cũng không biết là đang cọ vào tay anh hay chiếc áo khoác chết tiệt kia.
Lục Hi Cảnh khó chịu nhìn chiếc áo khoác đang bị Phương Tứ ôm chặt.
Anh nhẹ nhàng xé miếng dán ức chế trên cổ, phóng ra mùi hương Phermone dịu dàng.
Bị hương thơm gỗ cháy vây quanh, Omega quả nhiên thả lỏng thân thể, Lục Hi Cảnh nhẹ nhàng di chuyển cái tay đang giữ chặt lấy chiếc áo khoác kia của Phương Tứ ra ngoài, sau đó dùng sức kéo áo khoác.
Được rút ra theo cùng lúc không chỉ có một mình chiếc áo khoác, còn có một chiếc khăn tay và một cuốn sổ nhỏ.
Có lẽ, Omega có cảm giác không an toàn nên đã tự xây một cái tổ nho nhỏ cho chính mình.
Khăn tay thì Lục Hi Cảnh có thể nhận ra, là của anh đưa cho Phương Tứ, nhưng cuốn sổ nhỏ này thì anh chưa thấy qua.
Là đồ của tên đàn ông vô học nào đây?!
Vừa hay lúc cuốn sổ nhỏ rơi trên mặt đất, thật tình cờ là nó lại bị mở ra, trên đó còn có vài dòng chữ và dấu gạch màu hồng….
Không phải là do tôi muốn đọc trộm đâu, cái này đều là ý trời.
Lục Hi Cảnh ngang nhiên nhặt cuốn sổ nhỏ lên, bắt đầu mở ra đọc từ trang đầu tiên ——【Hằng ngày, mình đều phải báo cáo những chuyện xảy ra với Lục tiên sinh ( gạch bỏ, đặc trợ tiên sinh) 】” Lục Hi Cảnh nhận ra đó là chữ viết tay của Phương Tứ.
Nói cách khác, đây chắc là nhật ký của cậu.
Lục Hi Cảnh nhìn bị chữ “Lục tiên sinh” bị gạch bỏ, cảm xúc trong lòng vô cùng lẫn lộn.
Anh rất bận, không có thời gian để nghe điện thoại của Phương Tứ, cho nên thường xuyên vứt điện thoại của mình cho đặc trợ, rồi bảo cậu gọi điện thoại báo cáo luôn cho anh ta.
Người không nghe máy là anh, chẳng trách Phương Tứ lại ngày càng trở nên thân thiết với đặc trợ.
Lục Hi Cảnh ngồi ở mép giường, dựa vào ánh trăng bên ngoài cửa sổ và bóng đèn ngủ mờ ảo nghiêm túc đọc tiếp.
Anh lại mở sang một trang khác ——
Ngày 30 tháng 12 năm 20XX
Hôm nay nhận giấy đăng ký kết hôn cùng tiên sinh.
Tiên sinh cười.
Thật là đẹp trai!
Ngày 5 tháng 1 năm 20XX
Tiên sinh nói cháo mình nấu ăn rất ngon!
May mắn là đã từng học qua ở trường.
Ngày 9 tháng 1 năm 20XX
Vì phần thưởng, mình sẽ phải thật nỗ lực.
Cố lên!
Mong tiên sinh đừng gọi điện thoại cho chủ nhiệm nữa, thật sự đáng sợ quá mà!
Ngày 15 tháng 1 năm 20XX
Hôm nay ngày thi cuối kỳ, tiên sinh gọi điện thoại cố vũ mình cố lên.
Hí Hí!
Mình lập tức không còn cảm thấy hồi hộp nữa, tiên sinh thật lợi hại!
……
Nỗi niềm mong nhớ của cậu được gửi gắm vào từng trang sổ nhỏ, tuy rằng thỉnh thoảng chỉ viết đôi ba dòng, cũng không thể kể hết, nhưng mỗi một câu anh thuận miệng nói ra cậu đều nhớ kỹ.
Nếu hôm nào anh không trở về nhà cũng chẳng nói với cậu câu nào, vậy thì ngày đó sẽ không xuất hiện trong nhật ký
Theo ghi chép của chủ nhân cuốn nhật ký này, “Tiên sinh” là một người hoàn mỹ.
Anh cao lớn, đẹp trai, dịu dàng, tốt bụng.
Thậm chí còn là một người toàn năng…… Như thể là có bao nhiêu phẩm chất tốt đẹp nhất trên đời đều xuất hiện trên người này.
Cho đến một ngày, trong cuốn sổ xuất hiện thêm một danh xưng khác, và còn dùng dấu chấm than để biểu đạt niềm vui sướng mà bản thân hiếm khi thể hiện ra ngoài ——
Ngày 16 tháng 10 năm 20XX
Hôm nay, tiên sinh đưa về một Omega.
Ngài ấy nói, Omega này sẽ ở đây vài ngày.
Mình thấy hơi sợ, bởi vì…… Bởi vì mình chỉ chuẩn bị phần ăn dành cho hai người.
Buổi tối không ăn cơm nên cảm thấy hơi đói, nhưng không sao, mình vãn có thể chịu đựng được.
Ngày 17 tháng 10 năm 20XX
Omega kia tên là Liên Hạo, tên của cậu ta nghe thật là hay.
Cậu ta nói là được tiên sinh cứu.
Chính vì vậy nên cậu ta rất biết ơn tiên sinh……
Cậu ta còn hỏi mình là gì của tiên sinh? Mình không biết nên trả lời như thế nào, cũng không dám nói mình là bạn đời hợp pháp của tiên sinh, đồng thời mình cũng được tiên sinh cứu về…… Vậy mà mình lại chọn câu trả lời vừa bình thường lại vừa hoang đường nhất: Tôi là bạn của tiên sinh.
Nhưng dường như, cậu ta có vẻ không tin.
Cũng đúng, tiên sinh sao có khả năng có loại bạn bè như mình chứ!
Ngày 26 tháng 10 năm 20XX
Omega kia trông thật là xinh đẹp.
Hầu hết các Alpha đều sẽ thích mẫu người như vậy; kiểu hoạt bát, vui vẻ, dí dỏm, đáng yêu……
Nếu mình là tiên sinh, mình cũng nguyện ý đưa cậu ta về nhà.
Ngày 9 tháng 11 năm 20XX
Tiên sinh bảo mình xuống tầng dưới ngủ.
Tầng 3 là địa bàn của tiên sinh, hóa ra mình đã chiếm chỗ của tiên sinh lâu như thế rồi……
Nhưng mình đã quen ngủ trên chiếc giường nhỏ cạnh giường của tiên sinh.
Tuy rằng, giường ở phòng cho khách vừa lớn lại vừa mềm hơn, ấy thế mà mình vẫn mất ngủ.
Mình đã có tình cảm với chiếc giường nhỏ mất rồi.
Đêm nay Omega kia sẽ ngủ ở trên chiếc giường nhỏ của mình, hay là ngử ở trên giường của tiên sinh?
Ngày 25 tháng 11 năm 20XX
Hôm nay, cha gọi điện thoại bảo mình quay trở về biệt thự.
Ông ấy đánh mình, còn nói mình là phế vật, ở bên cạnh tiên sinh cả năm trời vẫn chưa thể khiến tiên sinh yêu mình.
Hôm nay, tiên sinh cũng nói chuyện với mình! Ngài ấy hỏi mặt mình đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mình thật là ngốc, ngơ ngác mãi nên chẳng kịp trả lời.
Thế là tiên sinh liền bỏ đi.
Chắc là tiên sinh đã cảm thấy mất kiên nhẫn rồi.
Nhưng mình vẫn rất hạnh phúc.
Ngày 3 tháng 12 năm 20XX
Hôm nay là tới kỳ động dục của mình.
Trước kia, những lúc như thế này, mình mới có thể to gan hơn một chút, cầu xin tiên sinh ở bên cạnh mình.
Hôm nay.
mình thực sự không dám.
Thế mà, tiên sinh lại quay về.
Nhưng hóa ra nguyên nhân là do Omega kia mắc bệnh.
Tiêm thuốc ức chế thật là đau.
Ngày 14 tháng 12 năm 20XX
Hoa hướng dương của mình biến thành hoa hồng rồi.
Mình cũng không biết tại sao loại người như mình lại thích một loài hoa tươi sáng và ấm áp như vậy.
Nhưng nơi này là do mình cầu xin từ tiên sinh mà có được, là thứ duy nhất thuộc về mình.
Nhưng giờ thì không còn nữa.
Không biết những khóm hoa hồng đó, là Omega kia hay là tiên sinh đang bày tỏ tình yêu?
Ngày 29 tháng 12 năm 20XX
Mình cảm thấy hôm nay là ngày mình thức thời nhất.
Mình đã đề nghị ly hôn với tiên sinh.
Chắc là tiên sinh không cảm thấy kinh ngạc đâu.
Không biết hình tượng mình trong lòng tiên sinh có thay đổi chút nào không nhỉ?
Nhưng câu trả lời của tiên sinh lại là không.
Mình không hiểu.
Vì sao chứ?
Ngày 31 tháng 12 năm 20XX
Hôm nay là ngày đầu tiên mình rời khỏi biệt thự.
Mình không dám về nhà chính.
Mình sợ cha sẽ đánh, rồi sau đó nhốt mình lại.
Mình có hỏi qua bạn học ngành Pháp Luật học.
Cậu ấy nói với mình, chỉ cần Alpha và Omega ly thân và ở riêng một năm, liền sẽ bị tòa án tự động phán ly hôn.
Vậy thì sau một năm nữa, mình đem tư liệu gửi cho Cục Dân Chính.
Như vậy, mình với tiên sinh sẽ không còn quan hệ.
Chúc tiên sinh về sau, mỗi ngày đều vui vẻ.
Chúc ngài, trăm năm hạnh phúc.
Mà ở mặt sau trang giấy này, có hai hàng chữ rất nhỏ —— “Hoa hướng dương vĩnh viễn ngẩng đầu dõi theo mặt trời.
Còn mặt trời sao có thể cúi xuống mặt đất hôn lên hoa hướng dương.”.