Reng……..chuông reo báop hiệu giờ ra chơi, hoàng tử hậm hực bỏ ra ngoài thì Mai đứng chặn trước mặt:
-Anh cứ làm thứ mà anh thik, nhưng rồi cũng sẽ phải về bên em thôi, đó là điều tự nhiên, anh hỉu hok hoàng Tử -nói rồi Mai nở một nụ cười nửa miệng, phẩy tay bước đi
Có ai biét Hoàng tử sẽ đi đâu hok, chính là lớp nhỏ , bất ngờ chưa, đây là lần đầu tiên Hoàng tử sang tìm nhỏ.Dư luận được một phen xôn xao.Hoàng Tử chạy vào kéo nhỏ đi một chách hết sức bất ngờ làm nhỏ và Hoàng Thiên gnhêạch mặt ra
“cuộc vui đi được ¼ rồi, có lẽ ngày đó đến cũng là ngày trò chơi kết thúc”nhỏ khẽ mỉm cười
[nhor đâu còn là nhỏ, nụ cười nửa miẹng đó từ bao giờ xuất hiện trên môi nhỏ, sự nhí nhảnh của nhỏ đâu ròi] Hoàng Thiên nghĩ
Im lặng, hoàn toàn im lặng.Hoàng Tử hok nói chỉ lảng lặng ngồi dựa vào gốc cây, mắt nhắm hờ còn nhỏ nhâm nhi những điệu nhạc hok lời cùng gió .Không gian có vẻ ngột ngạt nhưng có lẽ là rất vui đối cả hai.Cuối cùng thì Hoàng tử mở lời trước
-Sao cô hok hỏi tại sao tôi đưa cô đến đây
-Vì tôi biết nguyên do
-Cô biết?-Hoàng Tử ngạc nhiên quay qua nhìn nhỏ
-ÙH thì…..hok biết nhưng nói đại thế thôi
-Giỡn nè-hoàng Tử kí vào đâuf nhỏ, ngay lập tức trò đua tốc độ diễn ra
nhỏ kéo Hoàng Tử ngồi xuống một gốc cây to.
-Cảm ơn cô-Hoàng Tử
-Tại sao lại cảm ơn tôi
-Ở bên cô tôi thấy rất vui
-Đau có gì, trên đà này tôi sẽ nhanh chóng chinh phục anh thôi -nhỏ lém lỉnh