Khi Hàn Anh tới phủ tướng quân, hắn ta vẫn hơi mơ hồ, có điều, nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, hắn ta vẫn cảm thấy như đã từng quen biết. Vì vậy, hắn ta nghĩ, có thể hắn ta thực sự là “Hàn Anh” mà bọn họ nói.
Hắn ta mất ký ức đã lâu lắm rồi, không nhớ rõ gì cả, được một thợ săn ở chân núi Phượng Hoàng cứu rồi luôn ở lại đó. Hắn ta cứ nghĩ thời gian trôi qua, trí nhớ của hắn ta có thể từ từ khôi phục, nhưng chờ đến khi thân thể hắn ta khôi phục hoàn toàn, trí nhớ của hắn ta vẫn chỉ là một khối mơ hồ như cũ.
Lúc này, có vài người bước từ trong nhà chính ra, đi đầu là một người phụ nữ dáng vẻ khoan thai đoan trang, trên tay nàng là một bé trai rất xinh xắn.
Bé trai khoảng bốn năm tuổi, mặc áo bào màu xanh nhạt, mặt trắng nõn, mắt trong veo, miệng nhỏ xinh hơi mím lại, nhìn có vẻ căng thẳng và mừng rỡ.
Hàn Anh nhìn cậu bé chằm chằm, không biết vì sao, trong lòng hắn ta bỗng xuất hiện cảm xúc rất dịu dàng, hắn ta muốn xoa xoa đầu cậu bé, muốn xoa xoa mặt cậu bé, rồi muốn ôm cậu bé vào lòng, kiệu cậu bé lên vai.
Nhìn người đàn ông ăn mặc đơn giản cũng không giấu được vẻ nho nhã, nét mặt lại lộ ra tình cảm dịu dàng, Tô Đường khẽ nhéo tay Tuyên Tử một cái.
Tuyên Tử ngẩng đầu nhìn Tô Đường, thấy ánh mắt ra hiệu của nàng, cậu nhóc mím môi, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt người đàn ông tuy xa lạ nhưng lại cảm thấy rất thân quen kia, quỳ xuống, chân thành dập đầu một cái, gọi: “Cha!”
Hàn Anh rất ngạc nhiên, tay chân luống cuống.
Tống Thế An ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Hàn huynh, đây là Hàn Tuyên, là con trai của huynh và Uyển Uyển!”
Uyển Uyển à?! Nghe cái tên này, tim Hàn Anh đau nhói, một chút ký ức như bay qua trong đầu, nhưng chỉ thoáng qua, khó nắm bắt được. Có điều, chỉ như vậy thôi cũng đủ để hắn ta tin tưởng lời nói của Tống Thế An, đứa bé này, thật sự có mối quan hệ mật thiết với hắn ta.
Đây là m.á.u mủ tình thâm, đây là cốt nhục tương liên!!!
Hàn Anh ngồi xổm xuống, đỡ cậu bé dậy, quan sát kỹ lưỡng, khuôn mặt này, sắc thái này, không khác gì mình! Hắn ta càng nhìn càng vui mừng, càng nhìn càng kích động, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế xúc động muốn ôm cậu bé vào lòng, chỉ run rẩy xoa đầu, xoa mặt cậu bé.
Tuyên Tử cũng quan sát hắn ta, kể từ khi biết mình không phải con trai ruột của Tống Thế An, cậu bé vẫn luôn tưởng tượng hình dạng của cha ruột mình thế nào. Chắc là rất cao, chắc là rất mạnh mẽ, chắc người sẽ có cánh tay cường tráng khỏe mạnh, mà bây giờ, cậu bé cũng không thất vọng. Cha cậu bé giống y như cậu bé tưởng tượng, mà thậm chí còn tốt hơn, vì cha cậu bé bình dị, gần gũi hơn trong tưởng tượng, càng khiến người ta muốn thân thiết hơn.
Tuyên Tử cảm nhận được khát vọng của Hàn Anh, thế nên, cậu bé hơi do dự một chút, rồi đưa tay ra vòng lấy cổ hắn ta, sau đó rúc cả người vào lòng hắn ta.
“Cha, cha của Tuyên Tử.” Cậu bé nói, giọng hơi nghẹn ngào.
Người Hàn Anh cứng lại, thân thể bé xíu mềm mại này khiến hắn ta cảm nhận được sự ấm áp, sau đó, tim như bị sét đánh, hắn ta cũng không thể kìm nén được nữa, liền ôm lấy cậu bé, ôm rất chặt, rất chặt vào lòng.
“Con trai của ta! Con trai của ta!” Hắn ta vui sướng nghẹn ngào gọi.
Nhìn hình ảnh này, trên mặt Tô Đường nở nụ cười, nhưng trong mắt lại lấp lánh nước. Tống Thế An đi tới, nhẹ nhàng ôm vai nàng.
“Cứ tưởng hai cha con họ gặp nhau lần đầu sẽ xa cách không quen, không ngờ…” Nhìn Tuyên Tử kéo Hàn Anh đi qua viện của mình, Tô Đường lau khóe mắt ướt át, nói.
“Phụ tử liên tâm mà!” Tống Thế An trả lời, cũng thận trọng đỡ Tô Đường ngồi xuống bên chiếc bàn bên cạnh.
Nhìn bộ dạng cẩn thận của hắn, Tô Đường dở khóc dở cười, vuốt nhẹ tay hắn nói: “Bây giờ mới hai tháng, ta cũng đâu yếu ớt như vậy!”
Tống Thế An không nói gì, chỉ cười “ha ha”, sau đó lại bắt đầu bóc vỏ trái cây cho nàng.
Gần đây nàng thích ăn chua, chua trai cay gái, chua trai cay gái, có lẽ trong bụng nàng là một bé trai, vì thế, Tống Thế Anơi bất mãn, thật ra hắn rất muốn có một bé gái.
Tô Đường nhìn ra ngoài cửa, nghĩ tới gì đó lại thở dài thườn thượt: “Sao ta cứ cảm thấy chua chua nhỉ, nhìn Tuyên Tử nồng nhiệt với cha ruột của nó như thế, ta cứ cảm thấy sau này sẽ mất con trai ấy!”
“Không sao, chúng ta sẽ có con của mình mà.” Tống Thế An đặt quả đã bóc sạch vỏ vào đĩa rồi đưa cho nàng.
Tô Đường liếc nhìn hắn, bĩu môi: “Sao nghe mấy lời này cứ thấy gượng gạo thế nhỉ, không phải người nào đó lúc trước coi Tuyên Tử như bảo bối chỉ sợ người khác ức h.i.ế.p hay sao? Bây giờ có con của mình rồi, lại gạt Tuyên Tử nhà người ta sang một bên à? Người nào vậy?”
“Không phải!” Tống Thế An vội phủ định, hắn chỉ muốn trấn an nàng một chút thôi mà, người ta luôn nói phụ nữ có thai không thể tức giận không thể buồn bã, vừa rồi nàng cũng thở dài đấy mà, không phải là buồn bã sao.
Tô Đường lại nghĩ sang chuyện khác: “Hơn nữa, Tuyên Tử xinh xắn như vậy, đáng yêu như vậy, chàng nghĩ con trai chàng có thể so với thằng bé sao?”
“…” Bộ dạng của ta cũng đâu có xấu hơn Hàn Anh chứ?! Mặt Tống Thế An đầy vẻ tủi thân.
Tô Đường nói tiếp: “Hừ hừ, chàng nhìn Hàn Anh người ta mà xem, nho nhã lịch sự biết chừng nào, thế nên mới sinh ra một Tuyên Tử ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, còn chàng ấy, suốt ngày ôm cái bản mặt lạnh băng như người ta thiếu nợ chàng ấy, sau này mà cũng sinh ra một cái mặt lạnh nhỏ nữa, bà đây nhất định sẽ xử lý chàng!!!”
“…” Một từ ‘oan’ đã không còn đủ để biểu đạt nội tâm của Tống Thế An lúc này, có trời biết đã từ lâu lắm rồi hắn không còn mang vẻ mặt lạnh băng nữa mà!
Tuy hắn chỉ đối với Tô Đường như thế, nhưng cũng không trách hắn được, chẳng lẽ bắt hắn cứ phải cười tươi như hoa với cả những người bên dưới sao? Dù hắn có làm được, thì những người kia cũng chẳng tiếp nhận nổi!
Một Diêm La mặt lạnh biến thành một vị Phật tươi cười, nhìn thế nào cũng thấy sụp đổ hết!!!
Tống Thế An vô cùng tủi thân, không khỏi nhỏ giọng lầm bầm: “Mặt lạnh nhỏ cũng có gì không tốt đâu.”
“Tốt ở chỗ nào?” Tô Đường trợn mắt.
Tống Thế An nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Ít ra cũng tốt hơn tính cách của Hoàng thượng mà.”
“À…” Tô Đường không nói được gì nữa, một lúc lâu sau, nàng nói: “Nếu thật sự sinh ra một đứa bé có tính cách như vậy, chúng ta bóp c.h.ế.t nó luôn đi, bóp c.h.ế.t nó luôn ấy!!!”
Cơ thể Tống Thế An cứng lại trong chớp mắt, nhìn Tô Đường đầy vẻ cảnh giác.
Một lát sau, suy nghĩ của Tô Đường lại chuyển sang hướng khác: “Mặt lạnh này, chàng nghĩ chuyện cha Tuyên Tử mất ký ức phải làm thế nào?”
Tống Thế An nhíu mày một cái nói: “Hoàng thượng đã sai các thái y tới khám và chẩn đoán, không biết có thể điều trị hết hay không.”
“Nhưng chàng nghĩ huynh ấy hồi phục ký ức có phải là chuyện tốt không? Không phải mẹ ruột của Tuyên Tử vì nghĩ huynh ấy hy sinh nơi sa trường nên mới phát điên, nên mới… Việc này quá tàn nhẫn, ta thấy huynh ấy đừng nhớ lại còn tốt hơn.” Tô Đường nhỏ giọng nói.
Tống Thế An trầm mặc. Đúng thế, chuyện này đúng là trời cao trêu chọc lòng người, thực sự rất khó chấp nhận. Hơn nữa, trước đây tình cảm của họ sâu đậm như vậy…
Trầm ngâm một lúc lâu, Tống Thế An thở dài, trầm giọng nói: “Chuyện này chúng ta không quyết định được, mấu chốt vẫn phải để huynh ấy tự lựa chọn!”
Sự lựa chọn của Hàn Anh, đương nhiên là muốn nhớ lại tất cả. Mất ký ức thực sự quá đau khổ, nếu cứ ở trong núi hắn ta cứ ngây ngốc qua ngày cũng được, nhưng giờ hắn ta đã có thân phận, có con trai, có gia đình, thì hắn ta không thể mơ mơ hồ hồ qua ngày được nữa. Vì thế, dù Tống Thế An đã cảnh báo, nhưng hắn ta vẫn cố tình muốn khôi phục ký ức!
Trong ánh chiều ta, hắn ta nhìn Tống Thế An với ánh mắt lo âu: “Đệ vẫn biết ta đã từng là một người như thế nào, tuy hiện giờ ta mất trí nhớ, nhưng từ trong sâu thẳm, con người ta vẫn như cũ, dù đã có chuyện gì xảy ra, nhất định ta cũng sẽ đón nhận hết!”
Nhìn thấy sáng vẻ ung dung nhưng kiên định của hắn ta, Tống Thế An nghiêm túc gật đầu.
Vì vậy, Trịnh thái y đang mải mê chế xuân dược, lại có nhiệm vụ mới.
“Tiểu Trịnh này, giao tiểu Hàn cho ngươi đấy, ngươi nhất định đừng để trẫm thất vọng!” Tiểu Hoàng đế nhún chân lên, vỗ vỗ vai Trịnh Lương, mặt đầy vẻ nghiêm trọng!
Trịnh Lương vội cung kính nói: “Thần nhất định sẽ không phụ sự phó thác của Hoàng thượng.”
“Ngươi nghĩ sao tiểu Hàn lại mất trí nhớ?” Tiểu Hoàng đế lại bắt đầu thắc mắc.
“Chuyện này… có thể do lúc Hàn tướng quân ngã xuống vực, não bộ bị va đập mạnh ạ!” Trịnh Lương trả lời.
“Não bộ bị va đập mạnh à?!” Tiểu Hoàng đế chợt nhớ tới gì đó, càng nhíu mày chặt hơn: “Bị táng đá đập vào đầu có tính là bị va đập mạnh không?”
“À, nếu lực mạnh thì cũng coi như vậy ạ.”
Tiểu Hoàng đế xoa cằm, tập trung suy nghĩ, sau đó quay lại nói với Tống Thế An: “Lão Bùi bị đập đi đập lại nhiều lần như vậy, sau không thấy y mất trí nhớ nhỉ?”
“À…” Vấn đề này quá cao siêu, Tống Thế An không giải thích được.
“Tiểu Trịnh, ngươi thử nói xem vì sao?” Tiểu Hoàng đế ra vẻ rất muốn nghiên cứu vấn đề này.
Trịnh thái y suy nghĩ một chút, nói: “Có thể là do lực chưa đủ ạ.”
Tiểu Hoàng đế dựng thẳng long mày, trợn tròn mắt giận dữ nói: “Ý ngươi nói là trẫm yếu ớt vô dụng sao?”
“Thần không dám!” Trịnh thái y vội tạ lỗi, trong lòng muốn tứa m.á.u — Hoàng thượng à, ngài rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao mà cứ luẩn quẩn mấy vấn đề này mãi thế!
“Tiểu Toàn tử, ngươi thử nói xem vì sao?” Tiểu Hoàng đế vẫn chưa chịu thôi.
Tiểu Toàn tử thấy long nhan giận dữ, vội suy nghĩ rồi nói: “Có thể là do đầu tiểu vương khá cứng ạ.”
“Ờ…” tiểu Hoàng đế nhìn lên trời, cân nhắc: “Cũng có thể là vậy, đầu y khá to mà. À, được rồi, tiểu Tống, ngươi có biết hiện giờ lão Bùi thế nào không?”
“Hồi Hoàng thượng, theo tin tình báo, hiện giờ cơ thể y có vẻ không thoải mái lắm, luôn ở lì trong vương phủ đóng cửa không ra ngoài.”
“Vậy à, nếu vậy thì đáng thương quá, có lẽ tuy không bị đập mất trí nhớ nhưng cũng bị thương rồi. Ừ, trẫm phải hỏi thăm an ủi y một chút.” Tiểu Hoàng đế nói.
Tống Thế An nghe xong lại sốt ruột: “Hoàng thượng định an ủi y thế nào?” Đừng có giày vò người ta rồi lại gây ra chuyện gì nữa đấy!
Nhìn bộ dạng khẩn trương của hắn, tiểu Hoàng đế nhếch môi cười, “ Tiểu Tống, ngươi đừng lo lắng, trẫm chỉ viết thư cho y thôi! Viết thư, viết thư ấy mà!”
Nghe vậy, Tống Thế An thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Hoàng đế nói xong lại quay sang nói với Trịnh Lương: “Đột nhiên trẫm cảm thấy lời ngươi vừa nói cũng có lý!”
“Dạ?” Trịnh Lượng có cảm giác tới lúc này đầu óc mình vẫn không chuyển biến theo kịp vị chủ nhân này.
“Ngươi nói ta yếu ớt ấy!” Tiểu Hoàng đế nhắc.
“…” Thần thật sự không nói câu này mà!
Tiểu Hoàng đế không để ý phản ứng của họ, nhảy xuống khỏi long ỷ đi ra ngoài, “Mọi người về hết đi, trẫm phải đi ăn cơm! Không ăn cơm, thì không cao lên được, không thể trở nên mạnh mẽ cường tráng!”
Ừ, cũng không thể để Hồng Hạnh xem thường mãi được!
Có điều, khi hắn đi tới trước mặt Trịnh Lương, hắn lại dừng lại, nhìn nhìn ông rồi nói: “Tiểu Trịnh này, ngươi cũng về nhà ăn nhiều cơm một chút đi, ngươi cũng lùn quá đấy.”
“… Thần tuân chỉ!” Trịnh Lương nhắm mắt nói.
Ông đã sáu mươi mấy tuổi rồi, làm sao cao được nữa?
Lại nói, sau khi cơm nước xong xuôi, tiểu Hoàng đế quả thực bắt đầu tập trung viết thư cho Bùi Thụy Hòa. Chỉ là nghĩ ngợi một lúc lâu, hắn cũng thực sự không biết viết gì cho ổn, vì vậy, chỉ có thể viết vài câu đơn giản.
Sau đó, phong thư mật này bắt đầu vượt núi băng sông, đi từ hoàng cung nước Tụng tới tận vương phủ nước Diên.
Khi Bùi Thụy Hòa nhận được phong thư này, y đang nằm trên giường, sắc mặt bi thương, hai mắt thất thần. Bị đập vào đầu hết lần này đến lần khác khiến thần chí của y thỉnh thoảng lại không tỉnh táo, thường sinh ra ảo giác, có lúc lẩm bẩm một mình, có lúc điên điên khùng khùng, nói chung, đã không còn có thể gọi là người bình thường được nữa. Có điều, vào khoảnh khắc tỉnh táo hiếm hoi, y đã hạ lệnh — nghiêm cấm tiết lộ tin tức này ra ngoài! Vì y tin rằng, y sẽ hồi phục!!!
Hôm nay, thần chí của y lại có phút tỉnh táo ngắn ngủi! Nhìn phong thư dán kín trong tay, y hơi mơ hồ, run run tay mở ra, trên giấy chỉ có vài chữ ít ỏi, có điều, khi đọc xong, đột nhiên y như nhìn thấy quỷ, run tay một cái, thân thể cứng đờ, phun ra một ngụm máu.
Sau đó, cơ thể y lảo đảo, lăn từ trên giường xuống dưới, đầu lại một lần nữa bị đập xuống đất.
Sau đó… không còn sau đó nữa…
Chỉ là, ánh mắt y vẫn nhìn chằm chằm vào tờ giấy viết thư rơi trên mặt đất, trên đó viết —
Lão Bùi,
Ngươi có còn nhớ Lục Thúy Hoa ở núi Phượng Hoàng không? Trẫm muốn bày tỏ rằng mình rất nhớ ngươi thôi!
——HẾT——