Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17


Kể từ ngày mang thai, sinh lý cơ thể tôi thay đổi hẳn ra. Ăn không được nhưng ngủ suốt ngày thì tôi làm được. Nhưng hôm nay bằng mọi giá tôi phải tỉnh táo, phải thật sự tỉnh táo. Vì sao à? Vì hôm nay tôi phải thi học kì.
Môn đầu tiên là Tiếng Anh. Ơn giời, sao không để môn này cho lớp chuyên Anh thi thôi, sao lại “thải” đề ra toàn khối vậy. Nghĩ sao mà lớp chuyên Toán, Văn ngồi thi Anh. Ta nói nó mù chất. Ráng hết sức, trợn tròng trợn trắng hai con mắt tôi cũng chẳng tài nào thức nổi, nhìn thấy chữ là muốn ngủ. Thôi thì “quánh” đại A, B, C. Hên thì trúng xui thì thôi.
Kết thúc sáu chục phút căng thẳng đầu óc, tôi ra ngoài mà đầu óc lâng lâng, môn sau là Hóa. Tui ngu mấy cái cân bằng phương trình và dung dịch này nọ lắm. Nản đời. Nghe cái bọn chuyên Anh nói đề thi khó, làm không được lum la. Rồi kiểu này tôi dưới trung bình quá, tụi đó không làm được sao mình làm được cơ chứ.
Một ngày thi đã qua, hai ngày thi nữa sắp đến. “Chắc tui chớt”. Tôi than trời trách đất, đã bầu bì mà còn phải đi thi. Ác liệt hơn là đi thi vào giai đoạn ốm nghén nữa chứ. Lắc đầu ngao ngán cái sự đợi.

Ngày thi Toán đã tới, ngày cuối cùng và cũng là ngày thi môn “tủ” của tôi. Đề cũng khá dễ, chỉ có câu cuối hình học là hơi khó, làm hên xui. Luật trường là thi xong được nghỉ nửa tháng, thôi vậy cũng khỏe. Khỏi bận tâm giờ giấc, tha hồ ngủ.
Đang lang thang đi bộ trên vỉa hè về nhà. Cái sự tình là không nói giờ mình về cho chú tài xế nên cái kết đắng lòng là phải đi bộ. Vừa đi vừa đá mấy hòn sỏi dưới đường để bớt chán và làm đường về nhà ngắn hơn. Ai nói tôi sao không biết gọi điện thoại thì tôi xin thú thật là tôi quên mang điện thoại, ta nói hậu đậu vậy đó, quên trước quên sau.
“Phương Anh, Phương Anh!” Ai kêu tôi thế nhở? Quay người theo tiếng gọi, ôi là chàng hot boy chuyên Anh đây mà. Theo tôi làm gì?
“Ờ, có gì không Long?” đợi cậu ta đi tới tôi hỏi.

“Không có gì, chỉ hỏi sao hôm nay cậu đi bộ thôi.” Cậu ta vừa thở vừa nói, không lẽ hot boy này đẹp mà bị khùng trời. Chạy cả quãng đường từ trường đến đây để hỏi duy nhất có một câu sao? Thật là… Không phải dạng vừa đâu!
“Tại thích thôi!”
“Vậy mình đi chung nha?”
“Ừm!”
Cả hai cùng nhau đi trên con vỉa hè, gió chiều nhè nhẹ lùa vào mái tóc dài của tôi. Cả hai cứ như vậy, im lặng suốt quảng đường về. Ánh nắng nhảy nhót tung tăng đầy phố. Rải đều lên mọi vật, kể cả tôi và cậu ta. Chỉ cần được đi cùng cậu ta, thì tôi cảm thấy an toàn biết bao. Ước gì, chúng ta có thể như vậy mãi, Minh Long ha? Hình như tôi đã thích Minh Long rồi, từ hâm mộ chuyển sang thích, hay thật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận