Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17


“Tối nay mình đi chơi thâu đêm đi!” Đang ăn thì Minh Thùy đề nghị.
“Thôi!” Tôi từ chối ngay, tôi không muốn quá khứ lại lập lại một lần nữa đâu.
“Sao vậy?”
“Không muốn đi!”
“Có Minh Long đấy, dù sao đi ở chỗ của mình mà, an toàn lắm, yên tâm đi!” Tôi im lặng do dự hồi lâu, nửa muốn đi, nửa không muốn. Con tôi mới vừa ra viện, tôi muốn dành nhiều thời gian ở bên cho nó hơn. “Bồ ình mượn điện thoại!” Tự nhiên con Thùy xin mượn điện thoại, tôi ngờ vực lắm nhưng cũng đưa.
Tôi thấy nó bấm bấm gì gì đó, nó đang gọi cho ai đó.
“Alo, dì ơi, con là bạn của Phương Anh, con muốn rủ Phương Anh đi dự tiêc thâu đêm của con tổ chức mà bạn ấy không đi, dì nói xem có buồn không?” Thiên địa, tiên sư con bạn, nó bấm vào số một là số dì tôi hiện lên, số ba mẹ tôi đã xóa rồi.
Nó đưa điện thoại cho tôi, con này, cưng sẽ chết với chế.
“Con nghe đây dì!”
“Con cứ đi đi!” Dì tôi lên tiếng. Sao, sao dì đứng về phe con Thùy?
“Nhưng còn…”
“Con yên tâm, dì sẽ chăm sóc Minh Phong cho con, con cứ đi đi. Con muốn chăm sóc Minh Phong thì con còn cả đời để làm việc đó. Nhưng đi chơi với bạn bè thì khác,bây giờ là năm cuối rồi đấy. Con phải biết việc nào nên làm trước, việc nào nên làm sau. Vậy đi, chiều nay ra cổng dì sẽ cho người đem quần áo cho con!” Dì làm ột tràn mà tôi không chen lời vào được.
“Dạ” Tôi cuối cùng phải nghe lời dì. Con Thùy thì đắc ý lắm, thắng được tôi rồi mà. Nể nó là bạn đó giờ nên bỏ qua.
Tôi ăn thật lẹ hết phần thức ăn còn lại trong khay rồi bỏ đi lên lớp, mặc xác con Thùy ngồi nhơi. Tôi lên lớp nhưng không vào, tôi đứng ngay lang can nhìn ra vườn trường.
“Sao em đứng đây!” Giọng nói của cậu ta vang lên sau lưng tôi, chỉ có cậu ta mới có tư cách đứng ôm tôi từ phía sau.
“Không có gì, buông em ra đi anh, đây là trường học, lỡ ai thấy thì làm sao?” Đúng vậy, lỡ ai thấy thì sao.
“Kệ họ!” Cậu ta cứ vậy, ngang ngược đến tột đỉnh.
“Á, tôi không thấy gì hết!” Giọng con Minh Thùy hét lên, tôi nói rồi mà, lỡ ai thấy thì sao? Tôi đẩy Minh Long ra, cậu ta cũng buông tôi ra. Con Thùy thì chạy cái vèo vào lớp. Tôi đi theo nó vào lớp. “Bồ không thể làm như vậy được!” Con này sản rồi.
“Làm gì? Mình có làm gì đâu!”
” Bồ không thể để Minh Long ôm được!”
“Tại sao?”
“Bồ làm vậy mình sẽ ganh tị mà chết, đã lâu lắm rồi, Viễn Kiệt nhà mình không ôm mình như Minh Long ôm cậu! Huhu, mình ganh tị quá!” Tạ ơn trời đất, may mắn là Việt Nam cấm giết người chứ không là tôi giết nó rồi. Khùng hết thuốc chữa.
***
Đến chiều tan học, tôi đi ra ngoài là thấy ngay chiếc xe của dì tôi đậu cách đó không xa. Tôi đi đến lấy quần áo, nhìn xung quanh cũng có nhiều người lấy quần áo giống tôi lắm nha. Không lẽ đi chung.
Sau khi lấy quần áo xong thì…xe ai nấy đi đến địa điểm. Con Thùy đưa địa điểm, từng chiếc xe hơi bắt đầu lăn bánh tới đó.
Ngồi xe hơn một tiếng là đến nơi. Không ngờ giữa thành phố sầm uất mà còn có một nơi yên tĩnh thế này. Đây là một hội quán hạng sang, tôi cũng đã từng đến đây mấy lần rồi, cũng có thẻ hội viên.
Tôi đứng đó nhìn nhìn đợi con Thùy đến thì một người đàn ông khoảng chừng hai mươi mấy vận vest đen đi ra.
“Phương Anh, nay ngọn gió nào đưa em đến đây?” Đây là anh Bạch, chủ của hội quán. Tôi và Minh Thùy từng là khách quen của ảnh.
“Tụi em đi họp đêm!” Tôi cười trả lời.
“Vậy trong đi!”
“Em đợi Minh Thùy nữa, còn mấy bạn này chưa có thẻ hội viên.” Tôi chỉ tay về phía mấy bạn đứng gần đó. Bỗng điện thoại tôi rung lên, Minh Thùy, sao nó lại gọi nhỉ.
“Alo, có gì không bồ?” Tôi hỏi.
“Bồ dẫn mấy người kia vào làm thẻ hội viên dùm mình nha, xe của mình với Minh Long bị kẹt lại rồi!” Chèn ơi, sao giờ mới gọi. Tôi đồng ý ngay.
Sau cuộc gọi đó, tôi dẫn mọi người vào làm thẻ hội viên và bắt đầu quẩy tới bến. Tiếng nhạc sập sình, tiếng va chạm của thủy tinh, tiếng hò reo, tiếng cười, tiếng nói, những âm thanh đó là tôi nhớ lại một năm trước. Vì không muốn có sự cố xảy ra, lần này quyết định tỉnh táo đến tàn cuộc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui