Hơn một tiếng kể từ khi bắt đầu buổi tiệc thì tôi mới thấy Minh Thùy và Minh Long đến, hai người bọn họ chết dầm ở đâu giờ mới xuất hiện. Tôi hậm hực bước lại.
“Hay quá ha, chết ở đâu giờ mời có mặt!” Tôi hỏi con Minh Thùy.
“Trước tiên mình xin trao trả Minh Long cho bồ!” Nó đẩy Minh Long qua phía tôi, tay nó khoác vào tay Viễn Kiệt. “Xe mình và xe Minh Long bị kẹt lại ở cái vòng xoay do có tai nạn liên hoàng xảy ra nên đến trễ, giờ thì mình cũng đến, thôi để tụi mình vào trong thay đồ đã!” Nói rồi nó bỏ đi một mạch.
“Em giận anh à?” Minh Long cúi người xuống thì thầm vào tai tôi.
“Không, anh vào thay đồ đi! Em đợi anh ở ngoài!” Tôi đẩy cậu ta đi, sau đó thì quay lại bàn ngồi đợi. Tiếng nhạc sập sình cùng ánh đèn mờ ảo làm cho con người ta cứ như bị cuống vào một thế giới khác. Cái hội này gọi là hội “ăn chơi”, tất cả mọi người ở đây đều là tiểu thư công tử, ăn chơi trát tán.
“Chào em!” Kế bên tôi có người vừa ngồi xuống, ánh sáng mờ ảo nhưng tôi nhận ra đó là Lộc Vũ, cái tên chuốc thuốc tôi năm ngoái. Theo lịch sự, tôi mỉm cười chào lấy lệ. “Anh có thể mời em ly rượu được không?” Cậu ta hỏi.
“Không!” Có tiếng người nữa vang lên, tôi dám thề là tôi chưa mở miệng luôn đấy. Quay lại nhìn xem ai thì ra là Minh Long. Cậu ta ngồi xuống cạnh tôi, cánh tay cậu ta tự nhiên đến nổi tùy tiện ôm tôi vào lòng. Kiểu cách gì đây? “Không thể, bàn này thiếu chỗ rồi, cậu đi chỗ khác dùm cho, đừng để tôi tiễn cậu đi “Chợ” nữa đấy.”
Lộc Vũ đứng lên rời đi, tôi biết, trong ly rượu của cậu ta sẽ có thuốc, năm ngoái cậu ta không đạt được mục đích nên năm nay sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Sao em không từ chối?” Minh Long nghịch vài sợi tóc ở mép tai của tôi.
“Chưa kịp từ chối thì anh đến!” Tôi trả lời, sau đó thì cả hai cùng im lặng. Con Minh Thùy đã lên sàn nhảy, nó lôi tôi theo. Lâu lắm rồi mới nhảy lại nên chừng chút xíu là tôi bỏ cuộc. Mệt quá xá mệt.
***
Mọi người quẩy một cách rất nhiệt tình, đến mười giờ đêm thì ai cũng thấm mệt. Tất cả đều trở về chỗ ngồi.
“Mọi người, chúng ta hãy cùng chơi gì đi! Chúng ta chơi hát truyền không?” Con Minh Thùy cầm micro hỏi. Nó đã ngà ngà say.
“Được, được!” Mọi người ở dưới vỗ tay rần rần.
“Thể lệ, ai hát không được sẽ bị phạt, sẽ bị người rồi kế bên đút rượu bằng môi, chịu không?”
“Chịu, chịu!” Tất cả lại hò reo, con này nó điên thiệt rồi.
“Thùy hát trước nhé!” Nó ngồi vào vòng tròn và bắt đầu hát. “Mình tạm chia tay nhau nhé anh để ta biết được có yêu nhau không. Chữ k nhé! Hát đi!”
Giờ thì đến Viễn Kiệt, cậu ấy ngồi gãi đầu một hơi rồi mới hát.
“Không, không, tôi không còn tôi không còn yêu em nữa. Chữ n!”
“Nắm tay anh thật chặc, giữ tay anh thật lâu, hứa với anh một câu rằng ta sẽ mãi đi đến cuối con đường. Chữ đ.”
“Đường dài đường dài không ngại bước chân. Chữ c”
“Con cò bé bé, nó đậu cành tre, đi không hỏi mẹ biết đi đường nào. Chữ n.” Bài hát thiếu nhi đó là do Minh Long hát, nguyên một đám ngồi cười ha hả lên. Điều ghê sợ là giờ tới tôi hát, tôi thì chẳng nghe nhạc Việt, mà có nghe tôi cũng chẳng thuộc.
Tôi suy nghĩ trong sự âm thầm của thời gian. “Năm, bốn, ba, hai, một! Hết giờ rồi, Minh Long, cậu phạt Phương Anh đi!” Minh Thùy rót một ly rượu đầy đưa cho Minh Long.
“Anh phạt em nhé!” Cậu ta nhìn tôi hỏi ý kiến. Hỏi gì không biết, chơi với tụi này thì không có vụ miễn giảm rồi.
“Minh Long, phạt nửa ly thôi, để xem phạt xong Phương Anh biết hát không thì mới làm nốt nửa ly còn lại!” Con Minh Thùy đưa ra sáng kiến, chắc tôi giết nó mất.
Minh Long cầm ly rượu đó lên, uống vào một nửa sau đó cuối xuống hôn tôi. Nụ hôn này không giống trong bệnh viện, không nhẹ nhàng, không ngọt ngào như vậy. Nụ hôn này mạnh bạo, chua chát, cay nồng của rượu. Cậu ta rất khéo léo, truyền rượu từ miệng cậu ta sang miệng tôi mà không rơi giọt nào.
Sau khi xong thì mọi người vỗ tay rầm rầm.
“Rất lãng mạn, sao Phương Anh, bồ đã biết hát chưa? Nếu chưa thì nửa ly cuối!” Con Minh Thùy cười cười, Minh Long thì đã cầm ly rượu lên rồi.
“Biết rồi, biết rồi!” Tôi bỗng nhớ ra bài hát này, tôi đã thuộc từ rất lâu. “Ngoài trời gió thét từng hạt nắng tắt hàng cây tán lá xác xơ!”
“Giỏi! Chữ X!” Con Minh Thùy khen tôi, Minh Long thì cười và uống hết nửa ly cuối. Màn âm nhạc đó kéo dài hơn hai tiếng, tất cả đã say hết rồi, con Minh Thùy đã gục rồi.
“Thôi, mọi người về phòng nghĩ đi! Hơn mười hai giờ rồi!” Sau khi tôi nói xong thì mọi người đứng lên tạm biệt nhau về phòng. Viễn Kiệt thì bế Minh Thùy về phòng, còn Minh Long…tôi dẫn cậu ta về phòng. Cậu ta đã say như Minh Thùy luôn rồi.
Hên là phòng của cậu ta không xa, đi vài bước là tới. Tôi đặt cậu ta lên giường rồi quay ra. Cánh tay tôi bị kéo lại. Mất thăng bằng tôi ngã nhào xuống giường. Cậu ta vòng tay ôm lấy tôi.
“Ở lại đây với anh!” Chất giọng nhề nhệ nghe mà buồn nôn.
“Không được, buông em ra đi, em về phòng!” Tôi đẩy tay cậu ta ra thì cậu ta lại dùng chân gác lên người tôi.
“Anh hứa, anh sẽ không đụng vào em!” Không đụng? Trong từ điển của cậu ta không đụng là có ý nghĩa như thế nào. Ôm như vậy gọi là không đụng, vậy đụng là sao, lột sạch sanh quần áo gọi mới gọi là đụng à?
Tôi cố thoát thì càng bị siết chặc, sau một hồi vùng vẫy như cá ngộp nước thì tôi ngủ lúc nào chẳng hay.