“You’re always on my mind, All day that all the time, You’re every thing to me, brightest start to let me see…”
“Alo, Phương Anh nghe!” Tôi chụp cái điện thoại đang hò hét phá vỡ giấc ngủ của tôi. Trở mình qua, sao người nặng dữ vậy trời.
“Phương Anh, bồ chết bầm ở đâu rồi, cả Minh Long nữa, hai người chết rồi giấu xác ở đâu hả?” Tôi chết rồi giấu xác ở đâu nhỉ? Tôi vẫn còn mơ màng lắm cho đến khi…
“Ai gọi sớm quá vậy?” Một giọng nói trầm ấm vang lên kế bên, một vòng tay siết chặt tôi lại. Tôi quay đầu qua, một bộ mặt bảnh trai ngái ngủ đang nằm kế bên, ở cự ly gần. Cậu ta ở trần, để lộ nguyên hình xăm chất lừ trên ngực. Mặt tôi nóng lên rồi đấy.
“Ai nói vậy?” Con Minh Thùy hỏi tôi.
“À, bồ nghe nhầm rồi đấy, mình đang ở phòng mình mà, làm sao có ai được! Đợi mình chút, mình ra ngay!” Tôi nhanh chóng cúp máy trước khi tên kế bên lại nói thêm lời gì nữa.
Cậu ta ở trần, tôi nhìn lại người tôi, may quá, vẫn còn mặc quần áo đàng hoàng. Tôi lay lay Minh Long:
“Dậy đi anh, mọi người tìm chúng ta đi ăn sáng kìa!” Tôi thỏ thẻ vào lỗ tai cậu ta.
“Hôn anh đi anh dậy!” Còn đòi hôn. Mắt cậu ta vẫn nhắm nghiền, miệng thì cứ cười chờ đợi.
“Em không hôn!” Tôi cự tuyệt.
“Hôn không?” Cậu ta hỏi lại.
“Không hôn!”
“Vậy anh hôn!” Cậu ta giơ một tay lên nắm ngay ót tôi mà kéo xuống, đầu cậu ta hơi ngẩng lên một chút. Mặc dù không mở mắt nhưng cậu ta vẫn hôn một cách chính xác vào môi tôi. Do nụ hôn kéo dài quá lâu cộng thêm việc tôi hắt hơi trong khi hôn nên lỡ cắn vào môi cậu ta.
Máu từ khóe môi của cậu ta chảy ra, tanh tưởi, mặn mặn. Không biết cậu ta có bị mắc bệnh truyền nhiễm hay không nữa. Cậu ta thì tỉnh hẳn, ngồi bật dậy nhìn tôi bằng ánh mắt uất hận.
“Em không thích thì nói, làm gì phải cắn anh như vậy chứ!” Cậu ta nói với tôi, tung mền, cậu ta đứng lên bỏ vào phòng vệ sinh đóng cửa cái rầm. Nhưng lúc đó là do tôi hắt hơi mà, đâu phải tôi cố ý đâu.
“Anh à, em không cố ý đâu!” Tôi lại đứng ngay cửa nói vọng vào.
“Em không cố ý thì ai cố ý, em cắn vào môi anh thế này, cắn trong lúc hôn thì không cố ý gọi là gì?” Cậu ta từ trong phòng nói vọng ra, kèm theo tiếng xả nước.
“Sự cố!”
“Em nói nghe hay thật! Với em lúc nào cũng là sự cố!” Tôi vặn tay cửa đẩy cửa đi vào phòng vệ sinh luôn. Cậu ta vừa thấy tôi thì tay với ngay cái khăn tắm quấn lại nửa thân dưới. Tôi nhìn trên kệ để đồ, một đóng giấy dính máu. “Em vào đây làm gì?” Cậu ta hỏi tôi nhưng gương mặt rất bực bội.
“Trị thương!” Tôi nhón chân lên hôn vào ngay môi cậu ta, tôi hút sạch máu chảy ra từ vết thương trên miệng đấy. Khi tôi định buông ra thì cậu ta bất ngờ cắn vào khóe môi tôi, đau rát. Tôi quay qua tấm kính nhìn môi mình rồi đá cậu ta ra khỏi phòng tắm, đồ chết tiệt.
Tôi đóng cửa một cách thô bạo nhất có thể, lần này tôi thông minh hơn cậu ta, khóa trái cửa, đừng hòng mà xông vào lúc bổn cô nương đây thay y phục.
“Anh xin lỗi nhé!” Cậu ta ở ngoài nói vọng vào.
“Anh cố ý đấy nhé, do lúc nãy em hắt hơi nên mới cắn vào miệng anh, còn giờ anh vô duyên vô cớ cắn vào miệng em!” Tôi trả lời.
“Vậy anh sai rồi, anh xin lỗi!” Trong giọng nói còn pha chút tiếng cười.
Năm phút sau tôi bước ra trong bộ đầm xanh nước biển trong năng động. Cậu ta cũng đã y phục chỉnh tề rồi. Quần áo này là do hội quán cung cấp cho những ai ở qua đêm, ở mé kia của hội quán là trung tâm thương mại. Đêm qua tôi đã đi chọn đồ ọi người nên giờ tất cả mới có đồ mặc.
Tôi và Minh Long ngồi vào bàn ăn sáng trễ nhất, những người kia đã ăn gần xong và họ đang chụp ảnh kỉ niệm.
“Chết đâu giờ này mới ra?” Con Thùy hỏi.
“Ở trỏng!” Tôi chỉ chỉ vào phòng.
“Đêm qua hai cậu đã làm gì?” Viễn Kiệt hỏi, tên này làm gì điều tra dữ vậy.
“Ngủ” Minh Long trả lời.
“Chắc không?”
“Minh Long đây thề không làm chuyện bậy bạ như cậu với Minh Thùy đâu!” Minh Long trả lời hình như trúng tim đen của hai người bọn họ nên cả hai im bặt. Tôi ngồi vừa ăn vừa cười.
Sau khi xong bữa ăn thì chúng tôi tạm biệt và hẹn hai tuần sau gặp lại. Tôi lên xe đi về nhà, đường hôm nay trống nên xe chạy rất nhanh, một lúc là về đến nhà. Vừa quay lưng vào thì chuông cửa lại vang lên. Cô giúp việc chạy ra mở cổng, là Minh Long. Sao cậu ta biết tôi ở đây nhỉ?
“Sao anh lại đến đây?” Tôi hỏi.
“Thăm con” cậu ta trả lời rồi đi thẳng vào nhà như đây là nhà cậu ta. Tôi đi theo vào, dì tôi thấy Minh Long thì cười suốt, hai người nói chuyện rất ăn ý. Hùa nhau chọc tôi.
“Long, con mới đến à? Ăn gì chưa? Để dì kêu người ta làm!” Dì tôi niềm nở chào đón.
“Dạ rồi! Tụi con ăn ở hội quán rồi!” Cậu ta lễ phép trả lời. “Con lên lầu thăm Minh Phong nhé dì!” Cậu ta chỉ lên lầu. Dì tôi gật đầu. Khi cậu ta khuất bóng ở ngã rẽ thì dì tôi lên tiếng:
“Phương Anh! Ngồi xuống đây ăn bánh với dì!” Dì ngoắt tôi lại ngồi kế.
“Dạ thôi, con lên trển xem sao, mắc công anh ta lại gây ra thảm họa thế giới nữa!” Tôi từ chối rồi chạy nhanh lên trên đó. Cậu ta đang tắm cho Minh Phong, dì tôi kiếm đâu ra cô bảo mẫu sexy dữ vậy? Mặc đồ bó cứng, cổ áo thì trễ xuống để lộ cả vòng một, nhìn thật chướng mắt. Tôi đi vào nhìn cô ta đang cố quyến rũ Minh Long khi cứ liên tục sửa đi sửa lại dáng ngồi.
“Lưu Ly! Cô ra ngoài đi!” Tôi ra lệnh, cô ta lớn hơn tôi tận bốn tuổi, tên Lưu Ly, lí do tôi biết tên cô ta là do hôm cho cô kia nghỉ việc thì dì tôi nói cô ả này sẽ đến thay thế.
Đợi cô ta ra ngoài thì tôi mới lên tiếng hỏi Minh Long.
“Anh không thấy khó chịu khi cô ả đó cứ ẹo qua ẹo lại như con lươn hả?”
“Không!” Cậu ta trả lời tỉnh hơn tôi nghĩ.
“Em thì khó chịu đấy!”
“Tại sao?”
“Ghen” Tôi nói thật cảm xúc trong lòng tôi ra. Ghen thì tôi nói ghen, mắc gì che giấu.
“Cô ta không hấp dẫn bằng bà xã của anh!” Cậu ta nở một nụ cười ma mãnh. “Phải không con trai?” Thằng bé thì đang ngồi trong thau chơi với mấy con vịt mủ, chẳng thèm quan tâm đến chính sự. Cậu ta thì cứ thoa xà bông rồi xả bằng nước.
Tắm xong thì cậu ta ẵm thằng bé lên, đặt nó xuống giường rồi lau khô người nó. Tôi chỉ được làm “cu li” cho cậu ta. Chạy vòng lấy quần áo, phấn thơm cho cậu ta.
Mười phút loay hoay thì cậu ta đã cho “ra lò” một Minh Phong cực kì đáng yêu. Cậu ta đưa nó cho tôi ẵm, bế nó trong vòng tay lòng tôi ấm áp thấy lạ.
“Công nhận Minh Phong giống ba đẹp trai dễ sợ!” Cậu ta nhìn Minh Phong rồi tự khen. Thế mà thằng bé cười thích thú. Bó tay thiệt.
Tôi với cậu ta bế Minh Phong xuống nhà, Lưu Ly đang ngồi nói chuyện với dì tôi. Vừa thấy Minh Long thì ả ta lại kéo kéo áo, chỉnh sửa lại cổ áo. Nhìn mà tôi muốn đổ nước sôi vào vòng một cô ta ghê nơi, cho chảy hết mủ ra luôn. Nhìn là biết hàng giả rồi.
“Dì, con có chuyện muốn nói!” Minh Long lên tiếng, cô ta như hiểu ý nên đứng lên đi.
“Chuyện gì nói đi con!” Dì tôi hỏi.
“Dạ, con định Tết này đưa Phương Anh cùng Minh Phong sang Thái Lan du lịch! Được không dì?” Cậu ta hỏi ý dì tôi.
“Được, mà con bé Phương Anh đồng ý không?” Dì nhìn tôi.
“Dạ, cô ấy đồng ý rồi!” Tôi thề với chúa tôi nói láo là ăn cháo suốt đời đấy, tôi chưa hề mở miệng và việc này cậu ta chưa hề bàn với tôi. Tên này lại cho tôi vào hoàn cảnh việc đã rồi.
“Vậy hai đứa định chừng nào đi?”
“Cuối tuần này! Con xin phép dì được rồi nên giờ con xin phép dì con về để chuẩn bị.” Cậu ta lễ phép chào tạm biệt dì tôi. “Anh về nhé, ba về nhé con trai!” Cậu ta hôn lên trán tôi, hôn lên trán Minh Phong rồi rời đi. Tôi cứ ngẫng người ra, sao không hỏi xem tôi có muốn đi hay không chứ! Tên ôn dịch.