Nhật Ký Làm Ruộng Của Pháo Hôi


Minh Châu nhìn vào, không khỏi đánh giá cao đối phương thêm một phần, chẳng lẽ không chỉ thư sinh cổ đại lợi hại, thôn cô từng làm nha hoàn cũng vô cùng có tài?
"Phỉ Thúy, thế này sẽ tốn bao nhiêu bạc?" Cái Tần Lai Phúc quan tâm đến đầu tiên chính là vấn đề bạc, năm cái sân, khẳng định tốn không ít tiền, "Nhà của chúng ta hiện tại tuy rằng rách, nhưng còn có thể ở, đừng lãng phí.

"
Tôn thị ở một bên gật đầu.

Phỉ Thúy vừa cười vừa nói: "Gia gia, nãi nãi, các ngươi bây giờ tuổi cũng không nhỏ, ta làm tôn nữ, đã có bạc, muốn cho các ngươi ở phòng mới.

Nhóm người cha nương ta cùng đại bá, đều là ta nhân tiện xây, sao các ngươi còn cự tuyệt như vậy!"
"Không phải.

"
Tần Lai Phúc lắc đầu, bạc kia là Phỉ Thúy dùng mạng đổi lại, hắn không nỡ dùng.

Phỉ Thúy tiếp tục mở miệng, "Còn nữa, gia gia, ta chuẩn bị mua đỉnh núi phía đông thôn, đợi sau khi thu dọn xong, ta còn muốn xây một cái sân trên đỉnh núi, gia gia, ngươi nghĩ xem, nếu ta dùng tiền mua đỉnh núi, nhờ người hỗ trợ sửa sang lại, sau đó lại xây nhà mới, lại làm như không thấy căn nhà rách nát của chúng ta, ngươi nói xem, người trong thôn sẽ nhìn ta thế nào?"
Tần Lai Phúc nghe vậy, không lắc đầu nữa.

"Bọn họ sẽ cảm thấy, nha đầu Phỉ Thúy này, khi còn bé nhìn rất hiếu thuận, không nghĩ tới lớn lên lại bất hiếu như thế.

Tất cả trưởng bối đều ở phòng rách nát, nàng lại một mình chạy đến thôn đông hưởng phúc, lòng dạ đen tối, xấu xa, phải bị trời đánh.

"
Câu sau còn chưa nói đã bị Tôn thị che miệng lại, "Phi! Phi! Bây giờ vẫn là tháng giêng, nào có ai nguyền rủa mình như vậy, không đúng, dù là ngày thường cũng không thể nói như vậy.

Phỉ Thúy, ngươi nhớ kỹ, ngẩng đầu ba thước có thần linh, có những lời không thể nói lung tung.

"
Tần Lai Phúc ở một bên nghiêm túc gật đầu.

Minh Châu nhìn lão nhân lão thái thái liên tục nhổ nước miếng, tựa hồ đang bồi tội với thần linh trên đỉnh đầu, để cho thần linh chớ chê trách, ngàn vạn lần đừng cho lời của tiểu hài tử là thật.

Nhưng nàng lại biết dụng ý của Phỉ Thúy khi lôi kéo nàng tới đây.

Chữ "Hiếu" ở đây rất quan trọng.

Tần Lai Phúc và Tôn thị xưng tội xong mới nghiêm túc nghĩ đến lời của nàng, thật sự rất có khả năng xảy ra.

"Vậy cũng không cần xây lớn như vậy chứ?" Tần Lai Phúc nói, hắn vẫn đau lòng vì tiền.

"Gia gia, ta vốn muốn cho các ngươi hưởng phúc, hiện nay nhi tử của đại đường ca cũng sắp được sinh ra, cả gia đình ở cùng một chỗ, có đôi khi thì náo nhiệt, nhưng về lâu về dài sẽ trở nên ồn ào, vậy thì làm thế nào hưởng phúc chứ.

"
Phỉ Thúy tiếp tục thuyết phục, "Sau khi xây xong phòng, ta cảm thấy nên định ra quy củ, những chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi của các phòng, cứ để bọn họ tự đóng cửa giải quyết, nếu gặp phải chuyện không giải quyết được thì mới cùng nhau thương lượng.

"
"Phỉ Thúy, đây là phân gia sao?" Tôn thị tuy rằng có đôi khi thấy rất phiền, nhưng đối với phân gia nàng vẫn rất mâu thuẫn.

"Nãi nãi, không ở riêng.

" Phỉ Thúy mở miệng nói: "Chỉ là sống tách ra mà thôi, nói là sống tách ra, kỳ thật cũng vẫn ở trong cùng một đại viện, những thứ khác, đều giống như trước kia.

"
Tần Lai Phúc suy nghĩ một chút, cảm thấy rất tốt: "Phỉ Thúy, bạc của ngươi có đủ không?"
"Đủ.

"
Phỉ Thúy gật đầu.

"Ngươi thật sự quyết định rồi sao?" Tần Lai Phúc lại hỏi.

"Vâng.

"
Phỉ Thúy lại gật đầu lần nữa.

"Được rồi, cứ làm theo lời ngươi.

" Tần Lai Phúc nói.

"Gia gia, việc này cần ngươi ra mặt, còn có cả chuyện ta mua đỉnh núi, cũng phải làm phiền ngươi.

"
"Yên tâm, gia gia nhất định sẽ làm tốt cho ngươi.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui