Hoắc Tuyết Oánh không ăn cơm nữa, đi tới muốn khuyên Tống Đàn đừng xúc động.
Hiện giờ hoàn cảnh chung không tốt, đi xin việc ở công ty khác cũng không dễ dàng.
Kết quả đột nhiên nhìn thấy tóc ở một bên đầu của Tống Đàn bị cắt trọc, còn có dán băng gạc, giờ phút này không biết vì sao cũng cảm thấy ấm ức:“Đi thì đi! Đàn Đàn, để tôi thu dọn đồ đạc giúp cô! Cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, tan tầm tôi lại đi tìm cô!”“Không cần, tôi nói thật, tí nữa tôi sẽ đóng gói lại đồ đạc rồi trực tiếp về quê luôn!”Lúc này, Hoắc Tuyết Oánh cũng dại ra.
……Tốc độ đóng gói của Tống Đàn cực kỳ nhanh.
Hai đời gian khổ phấn đấu còn không phải là vì có thể có một cuộc sống tốt hơn sao?Hiện giờ chính mình mang theo một thân bản lĩnh, về nhà tự cung tự cấp không thoải mái hơn à?Đi tới đồn công an lấy giấy chứng nhận tạm thời, sau đó Tống Đàn ôm cái rương bắt xe quay về phòng cho thuê.
Xử lý xong đồ đạc, chỉ mang theo một số đồ dùng cơ bản, cái nào không mang theo được thì bỏ đi, trả lại phòng cho thuê.
Sau đó liền về quê!……Trực tiếp bắt xe taxi, đi bốn tiếng đồng hồ liền về tới quê quán.
Tống Đàn nhìn dòng suối chảy róc rách bên cạnh đường lớn, hít thở không khí khác với thành thị, cả người cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái lắc lư.
Trên đười núi nơi xa, có một chiếc xe máy nổ vang lái tới, đi xuống sườn núi, xuyên qua hai đồng ruộng gieo trồng cây trà ở sườn núi, cuối cùng dừng lại ở trước mặt Tống Đàn.
Người đàn ông có dáng người thấp bé, làn da ngăm đen nhìn cô, trên gương mặt giản dị lộ ra một nụ cười:“Đàn Đàn, sao tự dưng lại được nghỉ?”Người đàn ông trung niên bước xuống xe, nhấc rương hành lý lớn đặt ra phía sau càng xe, lấy dây buộc mấy vòng thật chắc chắn rồi mới mở miệng:“Lên xe, ba chở con về, ở nhà mẹ con đang nướng khoai lang đỏ, ngày hôm qua ba câu mấy con cá trích để hầm cho con—— đầu con bị làm sao vậy?”Đây là ba của cô, Tống Tam Thành.
Trong mắt Tống Đàn mang nước mắt, nhìn người đàn ông bình phàm đang nhìn cô đầy lo lắng trước mặt, cố gắng nở nụ cười, rồi sau đó làm bộ như không chút để ý sờ lên đầu: “Không sao, lúc con tan tầm bị đập một chút, nhưng mà gần đây công ty cứ bắt tăng ca, vậy nên con liền trở về nghỉ ngơi mấy ngày”.
“Đúng là cần phải nghỉ ngơi, nếu không tuổi còn trẻ mà đã có mầm bệnh thì phải làm sao bây giờ?”Xe máy vang lên tiếng gầm gầm rú, Tống Đàn theo bản năng nắm chặt lấy yên xen, cảm nhận gió thổi qua gương mặt.
Lên núi, ngoằn sang phải, cây cối càng ngày càng rậm rạp, chẳng sợ ở trong trời đông giá rét thì cũng có thể nhìn thấy núi trà xanh mượt, rừng thông……Đây là quê quán của cô, thôn Vân Kiều, trấn Thanh Khê, Vân Thành.
Một nơi có núi có nước, bốn mùa rõ ràng.
Đây là cuộc đời mới của cô.
Xe máy trèo đèo lội suối hơn mười phút, rốt cuộc sau khi đi xuống một cái sườn núi thật dài liền đi tới thôn.
.