13.
Edit: Tê Tê Team
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng hai người vẫn chung giường chung gối, tuy nhiên không hề phát sinh chuyện gì cả.
Cố Tây An hầu như không chớp mắt cả đêm, hừng đông mới ngủ, còn Lâm Lương thần kinh thô lại ngủ say sưa.
Khi Lâm Lương tỉnh lại, nhìn Cố Tây An còn đang ngủ, rón rén kéo tay cậu ra để xuống giường, cầm điện thoại của cậu ra phòng khách.
Tôi hôm qua cô hỏi mật khẩu điện thoại của cậu, chính là ngày bọn họ hôn môi thời cấp 3.
Mở điện thoại ra, Lâm Lương chuẩn bị xóa tấm ảnh kia, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, cô cũng không nhớ lúc đó ai chụp ảnh họ hôn nhau nữa.
Nhưng khi mở album ra, Lâm Lương sửng sốt, trong điện thoại Cố Tây An không chỉ có một tấm này.
“Anh nói rồi, em xóa cũng vô dụng.”
Cố Tây An đột nhiên lên tiếng dọa Lâm Lương giật nảy, cô quay đầu nhìn cậu đang nghiêng người dựa vào khung cửa.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sao… Sao cậu lại có nhiều ảnh của tôi như vậy?” Lâm Lương hỏi.
Hóa ra album ảnh trong điện thoại của Cố Tây An sắp xếp theo thời gian, một năm từ lúc Lâm Lương học lớp 12 đến khi họ gặp nhau.
“Em nói xem?” Cố Tây An đi tới, hỏi ngược lại.
“Chu Đình gửi cho cậu.” Lâm Lương dùng câu khẳng định, bởi vì có vài tấm ảnh cô selfie gửi cho Chu Đình, muốn xấu bao nhiêu thì xấu bấy nhiêu.
Cố Tây An “Ừ” một tiếng, đến gần hai bước, ôm Lâm Lương vào trong ngực.
“Lâm Lương, bây giờ em đừng hòng lại rụt vào trong mai rùa của em nữa, anh cũng vậy.”
Lâm Lương không có cách nào để diễn tả tâm trạng mình hiện giờ, cô nghĩ cuộc gặp gỡ của họ chỉ do cậu đùa dai, nhưng hóa ra lại là thành quả thâm tình của cậu.
Nhưng cô không biết nên làm gì với tình cảm này, cô không biết.
“Cố Tây An, cậu thật sự hiểu rõ tôi sao? Tôi không giống như cậu nghĩ…”
"Lâm Lương, chúng ta là người cùng một con đường."