9.
Editor: Tê Tê Team
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng Cố Tây An vẫn được ở lại.
Cũng may ban ngày cậu đều đi làm, Lâm Lương vẫn viết bản thảo như cũ, không có gì khác trước.
Nhưng cái tính rùa lông* của cậu thật sự làm người ta khó chịu, cậu soi mói một lượt trang trí trong phòng cô, lại đặt đầy đồ của cậu vào làm không gian cá nhân của Lâm Lương từ từ thu nhỏ lại.
(*) Rùa lông chỉ những người hay bắt lỗi, chú ý quá nhiều đến các chi tiết và quá đặc biệt trong cuộc sống hàng ngày như các mẹ già.
Nhưng được cái mỗi khi cậu tan làm đều nhớ mang đồ ăn về cho cô. Có lúc hai người cùng đi dạo siêu thị, cô chơi xấu để cậu mua đồ ăn vặt mình thích, nhưng lúc trả tiền cậu rất thoải mái.
“Kim chủ Tạ, tiểu nhân nguyện vào sinh ra tử, làm trâu làm ngựa vì kim chủ đại nhân.” Sau một lần được thỏa mãn ước nguyện, Lâm Lương đột nhiên nhập vai nhân vật.
Sau lần Lâm Lương nhập vai nhân vật nói chuyện với Cố Tây An, phát hiện cậu có thể phụ họa vài câu thì như phát hiện ra đại lục mới, thỉnh thoảng đến muốn chơi trò nhập vai nhân vật với cậu.
Nghe cô lại bắt đầu ăn nói linh tinh, Cố Tây An đoán gần đây cô đang miêu tả tiểu nhân bợ mông, liền hết sức phối hợp nói: “Dù sao gia cũng thật sự có một việc xấu phải giao cho ngươi.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Kim chủ có gì dặn dò?” Lâm Lương tiếp tục diễn.
Cố Tây An nhìn dáng vẻ vâng lời của cô, cong khóe môi, đưa tay nâng cằm cô, giả vờ ngả ngớn nói: "Gia thiếu một người làm ấm giường.”
"Ta bán nghệ không bán thân!" Lâm Lương nói lời chính nghĩa.
“Ngươi có nghệ gì? Ăn uống ngủ?” Cố Tây An tỏ rõ vẻ ghét bỏ.
Lâm Lương nở nụ cười, "Ta có tài nghệ gia truyền —— đánh Cố Tây An!"
Cái bộ đôi pha trò kia chính là bọn họ.
Thỉnh thoảng Lâm Lương cũng thấy thương tiếc cho cái dáng vẻ thiếu niên cao ngạo kiệm lời, nhưng Cố Tây An đổ hết trách nhiệm cho cô, nói: “Một khi đã vào cửa nhà Lâm Lương, liêm sỉ chỉ là người qua đường.”