Bàn tay nhỏ bé của Mộ Minh Nguyệt bị anh nắm lấy, cô cố gắng giãy ra, lực tay mạnh mẽ của anh lại không để cô được như nguyện, cô nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Tôi thấy tiện tay thôi.
”
Chiến Vân Khai trầm giọng, cười.
Anh đã đợi chiếc nhẫn của cô, đợi sáu năm.
Năm đó anh đưa cô đi mua nhẫn cưới, cô lại nói, anh mua cho cô một chiếc nhẫn, đợi đến khi cô kiếm được tiền rồi cũng mua cho anh một chiếc, tiền nhẫn cưới không thể cứ để anh bỏ ra được.
Lúc ấy, trên người cô không có đồng nào, ngay cả một cái nhẫn kim cương cũng không mua nổi.
Anh mua cho cô một chiếc nhẫn kim cương trị giá liên thành.
Tuy kiểu dáng bình thường nhưng lại là chiếc nhẫn duy nhất trên toàn cầu.
Chiến Vân khai biết rõ, chiếc nhẫn mà Mộ Minh Nguyệt đưa cho anh chính là chiếc nhẫn kết hôn muộn của bọn họ.
Cô không nói, anh cũng biết được ý nghĩa trong đó, anh cẩn thận từng chút từng chút một mà nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô trong tay.
Trở lại biệt thự lúc trước hai người kết hôn.
Chiến Vân Khai bảo quản gia Trình chuẩn bị canh giải rượu cho Mộ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt uống say mèm, đúng là không hợp để đưa về nhà họ Mộ.
Anh lại cho người chuẩn bị đi chăm sóc Mộ Nhạc Nhạc.
Lần uống say này khiến cho Mộ Minh Nguyệt rất nghe lời, vừa nằm trên giường đã ngủ mất.
Chiến Vân Khai nhìn cơ thể đầy mùi rượu của cô, chẳng những không chê bai mà trái lại còn thương yêu cô hơn.
Đang êm đẹp lại uống rượu như vậy.
Công việc vẫn chưa làm xong, Chiến Vân khai đem hẳn máy tính và văn bản tài liệu đến phòng của Mộ Minh Nguyệt, vừa làm vừa trông coi cô.
Mộ Minh Nguyệt ngủ một hồi, không biết là mơ cái gì, cô mơ màng tỉnh lại, đã thấy Chiến Vân Khai nhồi trước bàn làm việc văn phòng.
Ánh đèn dịu dàng chiếu lên người anh, hiện ra vẻ đẹp trai và khí chất lạnh lùng của anh.
Cô hơi cử động là Chiến Vân Khai đã biết.
“Em tỉnh rồi?” Chiến Vân khai cảm giác được đồng hồ có trí tuệ nhân tạo đang run lên, anh giương mắt nhìn, cô đã tỉnh.
Mộ Minh Nguyệt nhìn người đàn ông đứng dậy khỏi bàn làm việc.
anh hoàn mỹ như một vị thần.
Chiến Vân Khai bỏ công việc trong tay xuống, đứng trước bàn làm việc, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô không hề chớp mắt.
Mộ Minh Nguyệt nhìn anh: “Chiến Vân Khai, sao anh lại yêu nghiệt như vậy…” Đẹp trai như vậy! Quyến rũ nữa!
Trên thế giới này, có mấy người đàn ông hoàn mỹ được như vậy?
Khuôn mặt Chiến Vân Khai bình thản, nhìn cô.
Mộ Minh Nguyệt ở trên giường bị anh nhìn như vậy thì có hơi không được tự nhiên, vừa muốn vén chăn đi xuống giường, ai biết là lại bị hụt chân, cả người ngã rầm xuống giường.
“Á!”
Mộ Minh Nguyệt hoảng hốt hét lên.
Trái tim của cô đập nhanh, âm thanh đồ đạc rơi xuống đất trùng trùng điệp điệp vọt vào tai cô.
Vốn dĩ cô nghĩ mình đã ngã trên mặt đất rồi nhưng cô lại không có một cảm giác đau đớn nào.
Ngược lại là đụng phải một lồng ngực vừa nóng vừa rắn chắc, được một luồng nhiệt độ bao bọc lấy, cô mơ màng mở to mắt, nhận ra bản thân đang bị Chiến Vân Khai ôm.
Cô vẫn chưa hồi thần: “Chiến Vân Khai, anh…a…a…”
Mộ Minh Nguyệt tính hỏi anh có thuật di chuyển trong chớp mắt ư, sao lại có thể ôm lấy cô trong thời gian ngắn như thế.
“Sao anh có thể để người phụ nữ của anh có thể chịu ấm ức được chứ?” Con ngươi ác liệt của Chiến Vân Khai híp lại, trong âm thanh lạnh lùng chứa đầy đau lòng.
Nỗi lòng của Mộ Minh Nguyệt bị câu hỏi của anh làm cho khó chịu, nhanh chóng cảm thấy uất ức muốn khóc.
Ngay cả tủi thân mà cô cũng không có quyền hay sao?
Ngón tay thon dài của Chiến Vân Khai nắm lấy cằm của cô, trầm giọng nói: “Người phụ nữ của anh, bị người khác bắt nạt như vậy, nên em mới đi ra ngoài uống say sưa với bạn bè sao? Anh nói rồi, ở nước Z này, em muốn đi đâu cũng được.
”
Đừng nói là nước Z, ngay cả những nơi khác trên trái đất này, cô muốn đi đâu cũng được!
Đầu óc của Mộ Minh Nguyệt choáng váng, chóng mặt nhìn người đàn ông trước mắt.
…
Dưới lầu.
Cô hầu gái bưng canh giải rượu đã được nấu xong, vừa muốn đem lên đã bị quản gia Trình cản lại.
“Lát sau lại bưng canh giải rượu vào.
” Quản gia Trình hơi thẹn thùng nói.
Mộ Minh Nguyệt nằm trên giường, cô thò tay nắm lấy ống tay áo của anh, nhìn khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của anh hỏi: “Chiến Vân Khai, rõ ràng anh cách tôi tận ba bốn mét mà, sao lại có thể đỡ được tôi vậy hử?”
“Em uống say không thấy rõ, khi em tỉnh lại thì tôi đã đi về phía em rồi.
” Chiến Vân Khai dùng một tay xoa nắn lọn tóc của cô rồi nói.
“Vậy sao? Nhưng mà rõ ràng là tôi thấy anh đứng ở đó mà.
” Mộ Minh Nguyệt khó hiểu nói.
Chiến Vân Khai gật đầu: “Ừm.
”
“Minh Nguyệt, tôi biết, những năm này em đã chịu uất ức nhiều, em đã vất vả rồi.
Em ngoan ngoãn trở về bên cạnh anh được không nào?”
Mộ Minh Nguyệt: “…”
Cô nhìn khuôn mặt điển trai không thể bắt bẻ được của anh, một lúc lâu mới nói: “Chiến Vân Khai, sáu năm trước khi tôi mang thai anh lại chuyển ra ngoài, lòng tôi đã nguội lạnh với anh từ lúc đó rồi…”
Tình cảm thay đổi, đã buông tay, thì có thể tiếp tục được nữa sao?
“Chiến Vân Khai, tôi rất cảm kích anh vì lúc trước đã giúp đỡ tôi, cũng để tôi ở lại chăm sóc anh.
Nhưng bây giờ tôi đã trưởng thành, đã có suy nghĩ của chính mình, có lẽ trước kia tình cảm của tôi với anh không phải là yêu, mà là cảm kích.
”
Ngay cả cô cũng không tin được lời này, Chiến Vân Khai sẽ tin sao?.