Chiến Vân Khai cảm thấy không thể để cô lại phải chịu tổn thương như vậy nữa, chỉ có đưa cô về nhà, không để cho bất kỳ người nào tiếp xúc với cô nữa.
Mộ Minh Nguyệt hít một hơi thật sâu và nhìn vào đôi mắt phức tạp của anh: “Chiến Vân Khai, nếu anh không yêu Thẩm Tư Viện, tại sao lại giúp đỡ cô ta đủ đường, nhiều lần tha cho cô ta?”
“Anh nói tôi là người phụ nữ anh dùng cả tính mạng để yêu cả đời này, nhưng tôi lại không thấy như vậy.
Tình yêu của anh dành cho Thẩm Tư Viện, cho dù anh không yêu cô ta, nhưng cách làm việc, hành vi của anh lại đang bảo vệ cô ta.
”
Nói đến đây, Mộ Minh Nguyệt tự giễu nói: “Hoặc là nói… anh giúp cô ta tổn thương tôi hết lần này đến lần khác.
Khi tôi bị Thẩm Tư Viện đạp đến mức sảy thai, suýt chút nữa chết trên bàn mổ, liều mạng sinh con, nhưng mà cho dù là sau khi anh biết được chân tướng, không chỉ không xử lý Thẩm Tư Viện, khiến cho cô ta gặp báo ứng mà ngược lại còn giúp cô ta trở thành ngôi sao nổi tiếng được mọi người chú ý đến, còn chăm sóc cho cả nhà cô ta.
”
“Chiến Vân Khai, những điều này là sự bảo vệ và tình yêu của anh dành cho tôi sao? Hờ hờ…”
Chiến Vân Khai nghe giọng nói nhàn nhạt cùng ánh mắt thất vọng của cô, trái tim run lên!
Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc giúp những người phụ nữ khác bắt nạt cô và làm tổn thương cô.
Anh muốn xé xác Thẩm Tư Viện hơn bất kỳ ai khác.
Chỉ là bây giờ chưa phải lúc mà thôi!
“Minh Nguyệt, ấm ức cho em rồi.
”
Giọng Chiến Vân Khai khàn khàn, một lúc lâu sau mới dùng giọng điệu ra lệnh: “Tôi mặc kệ em có đồng ý hay không, từ giờ trở đi, trong vòng hai mươi tư giờ không được rời khỏi tầm mắt của tôi.
”
“Anh muốn giám sát tôi!” Mộ Minh Nguyệt rất bài xích cách làm của anh.
Đây có khác gì thẩm vấn tội phạm đâu!
Huống hồ, cô cũng không phải là tội phạm!
“Thông minh.
” Chiến Vân Khai đã không cho phép cô phản kháng nữa rồi.
Anh nhất định phải giữ cô bên mình.
“Con trai tôi sẽ không đồng ý!” Mộ Minh Nguyệt dùng con trai mình làm bia đỡ đạn.
Mà nói đến cái gì là đến cái đó.
Lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện truyền đến.
Đó là giọng nói của trẻ con.
Là giọng của Chiến Cảnh Hi và Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Minh Nguyệt lập tức đẩy Chiến Vân Khai ra và đứng dậy khỏi người anh, nếu để con trai cô phát hiện ra cô ngủ cùng với Chiến Vân Khai thì cô sẽ giải thích như thế nào đây?
Mộ Minh Nguyệt cố gắng chịu đựng cơ thể mình đau nhức, vừa chỉnh lại quần áo vừa ném từng cục giấy ăn dưới đất vào gầm giường.
Không trở tay không kịp như Mộ Minh Nguyệt, Chiến Vân Khai vẻ mặt bình tĩnh, anh lại coi như không có chuyện gì xảy ra vậy, còn ôm cô vào lòng lần nữa, lại cúi đầu hôn lên môi cô, tỉ mỉ cọ lên.
“Đừng lo lắng, chúng không vào được phòng này đâu.
” Chiến Vân Khai có lòng tốt xoa dịu cô đang hoảng sợ.
Mộ Minh Nguyệt: “…”
Ngoài cửa là cuộc đối thoại giữa hai bánh bao nhỏ.
“Không phải ông Trình nói là bố tớ đã đưa mẹ cậu về biệt thự rồi sao, sao lại không tìm thấy vậy?" Chiến Cảnh Hi nói, còn mang theo một chút oán trách.
“Có lẽ bố cậu đã bắt cóc mẹ tớ rồi, họ sẽ không đang phát triển tình yêu ngầm đấy chứ? Hi Hi thối, bố cậu có phải là tên đàn ông cặn bã không đấy? Nếu mà khiến mẹ tớ làm sao rồi lại bỏ rơi thì phải làm sao đây?” Mộ Nhạc Nhạc ôm đồ ăn vặt, vừa nói vừa suy nghĩ viển vông, nói đến cuối cùng còn nhăn mặt khổ não.
“Không sao đâu, tớ sẽ trộm thẻ đen của bố tớ, đưa cậu và mẹ cậu bỏ trốn.
" Chiến Cảnh Hi an ủi Mộ Nhạc Nhạc nói.
“Đúng, đá ông bố xấu xa kia đi! Khiến chú ấy hối hận không kịp, nếu như chú ấy muốn sửa sai thì nhất định phải khiến chú ấy nếm thử cảm giác ngược vợ một lúc, theo đuổi vợ đến chết!” Mộ Nhạc Nhạc nghe xong rất tán thành, giọng nói trong trẻo cũng kích động nói.
“Ừ, tốt nhất là khiến ông ấy không lấy được vợ, cô đơn đến già.
” Chiến Cảnh Hi nghiến răng, hung tợn nói.
“Đúng vậy, ông bố xấu xa mau run rẩy đi!”
“Chúng ta có thời gian này để tìm ông bố xấu xa, không bằng đi chơi một ván điện tử chẳng phải còn sướng hơn sao?”
“…”
Tiếng nói chuyện và tiếng bước chân xa dần…
Mộ Minh Nguyệt liền thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy tiếng xe rời đi, Mộ Minh Nguyệt mới hoàn hồn lại, đẩy Chiến Vân Khai ra, nói: “Anh tránh ra, tôi muốn về nhà.
”
Nói xong cô nhặt quần áo lên rồi mặc vào.
Nhưng thắt lưng lại đau đến mức không thể duỗi thẳng được, chết tiệt, Chiến Vân Khai này là người sao?
Đúng là không phải người!
Anh đây là muốn trả thù cô vì đã bỏ đi năm năm sao?
Chiến Vân Khai biết tính tình của cô, phải chiều theo ý cô, vì vậy anh cũng không ép buộc cô ở lại.
Nhưng sau ngày hôm nay, anh không thể theo ý cô được nữa.
Sau khi Chiến Vân Khai đưa Mộ Minh Nguyệt về nhà, anh ra lệnh: “Mang Thẩm Tư Viện tới đây.
”
Không lâu sau, Thẩm Tư Viện đã được đưa đến trước mặt Chiến Vân Khai.
Thẩm Tư Viện vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy Chiến Vân Khai, nghĩ rằng cuối cùng anh cũng nhìn thấy tấm lòng và tình yêu của cô ta rồi, nên cô ta liền đi giày cao gót lắc hông bước tới, vẻ mặt nịnh bợ nói: “Anh Chiến, cuối cùng anh cũng tìm em rồi.
”
Khi Thẩm Tư Viện đi tới và đưa tay ra để chạm vào anh, Chiến Vân Khai cầm lấy tập tài liệu bên cạnh bàn và ném nó về phía Thẩm Tư Viện.
Mảnh giấy sắc sượt qua khuôn mặt mềm mịn của Thẩm Tư Viện và cắt thành một vết máu dài, đau đến mức Thẩm Tư Viện giật mình, cô ta vội vàng ôm mặt, sợ hãi cả người run rẩy, không đứng vững nên ngã ra đất.
Cô ta kinh hãi nhìn người đàn ông đang lửa giận ngập trời, vô tội hỏi: “Anh Chiến, anh sao vậy?”
“Thẩm Tư Viện, cô lại dám hãm hại Mộ Minh Nguyệt!” Chiến Vân Khai bước tới, giơ tay bóp cổ Thẩm Tư Viện, gần như chỉ cần hơi dùng sức một chút thì Thẩm Tư Viện sẽ đầu một nơi thân một nơi!
Thẩm Nghiên bị bóp cổ, sợ hãi nhìn người đàn ông trong mắt đang ngập tràn lửa giận, không thể thở nổi.
Cô ta vươn tay vỗ vỗ vào cánh tay của Chiến Vân Khai: “Anh Chiến, em không, không hãm hại Mộ Minh Nguyệt… Con bé là em gái của em, sao em có thể hại con bé được…”
“Tôi đã cảnh cáo cô rằng cấm không được phép dùng thân phận của tôi, cấm không được ràng buộc với tôi, nhưng cô lại lớn tiếng ở thương hội nói là người phụ nữ của tôi? Từ khi nào mà Chiến Vân Khai tôi lại có một người phụ nữ bẩn thỉu xấu xí như vậy rồi?” Giọng nói lạnh lùng của Chiến Vân Khai giống như Diêm Vương đòi mạng vậy.
Thẩm Tư Viện bị bóp cổ đến mức không thở nổi, cô ta đau đớn nói: “Cậu, cậu Chiến, thực xin lỗi… cầu xin anh hãy tha cho em…”
“Tha cho cô? Vậy thì ai sẽ tha cho Mộ Minh Nguyệt?” Chiến Vân Khai nheo lại đôi mắt lạnh lùng: “Chỉ khi cô biến mất, Mộ Minh Nguyệt mới có thể được an toàn.
”
Thẩm Tư Viện nhìn sát khí lóe lên trong mắt anh, sợ hãi đến mức tim run lên, vội vàng nói: “Anh, anh Chiến, năm đó anh bị tai nạn giao thông, là em hiến một quả thân cho anh, nên anh mới có thể sống được…”
Đây là cọng rơm cứu mạng của cô ta.
Cả nhà bọn họ đều biết rằng Mộ Minh Nguyệt là người lương thiện, nhưng trong mắt họ cô là một kẻ ngốc.
Khi Mộ Minh Nguyệt đang cùng bố đến bệnh viện để gặp bác sĩ thì gặp phải người cần ghép thận, mà Mộ Minh Nguyệt đã qua kiểm tra, khi biết mình phù hợp với bệnh nhân sắp chết, cô không hề do dự hiến tặng một quả thận.
Không lâu sau, có người tìm tới cửa, nói rằng đó là quà cảm tạ ơn cứu mạng của người hiến thận.
Khi đó Mộ Minh Nguyệt đang dưỡng bệnh, cô ta và bố mẹ tham lam của mình giả làm Mộ Minh Nguyệt và thành công trở thành đối tượng cảm tạ của đối phương.
Nhưng không lâu sau, đối phương lại yêu cầu họ gả con gái cho cậu chủ nhà họ để xung hỉ, đối với Thẩm Tư Viện và bố mẹ cô ta mà nói, tuyệt đối không muốn gả cho một kẻ vô dụng.
Cho dù đối phương có quyền thế lớn cỡ nào đi chăng nữa.
Tuy nhiên, quyền thế thông thiên của đối phương khiến cho nhà họ thẩm sợ hãi, họ chỉ có thể đưa Mộ Minh Nguyệt qua.
Dù sao cũng là Mộ Minh Nguyệt hiến thận, họ muốn tìm cô gái đã hiến thận xung hỉ, vậy thì tìm Mộ Minh Nguyệt là được rồi!
Nhưng mà Chiến Vân Khai không biết là quả thận trong người anh là của Mộ Minh Nguyệt! Anh luôn nghĩ đó là của cô ta!
Dựa vào việc cô ta cho anh một ‘mạng sống’, cho nên cô ta có thể làm xằng làm bậy với điều kiện là không chạm vào giới hạn của anh.
Nếu có vấn đề gì xảy ra liền dùng thận để làm kim bài miễn tử!
“Cô là cái thá gì mà cũng dám uy hiếp tôi?” Chiến Vân Khai híp mắt.
Thẩm Tư Viện toàn thân run lên, cô ta có thể cảm nhận được hơi thở của cái chết đang bao trùm xung quanh mình.
.