Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo


Mộ Minh Nguyệt đưa Mộ Nhạc Nhạc tới trường học, sau đó quay về công ty.

Là Chiến Vân Khai đưa cô đến.

Dọc trên đường đi, cô cũng không lên tiếng,
Chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh này.

Chiến Vân Khai vốn không muốn nói chuyện, anh cũng không ép cô.

Đột nhiên bị điện thoại quấy rầy, mày của anh hơi nhăn lại, vô cùng khó chịu.

Nhất là lúc Mộ Minh Nguyệt nghe điện thoại gọi tên của đối phương, khiến anh siết chặt tay lái.

“Cậu Lục? Tôi đang trên đường đi làm, tối nay bác trai, bác gái muốn mời tôi ăn cơm sao? Ừ… tôi không có chuyện gì, có thể, vậy bốn giờ anh tới đón tôi.


Mộ Minh Nguyệt nhận được điện thoại của Lục Chiếu Thiên giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng vậy.

Trong điện thoại, Lục Chiếu Thiên mời cô tối nay đến nhà họ Lục dung cơm.

Nếu đổi lại là quá khứ, cô sẽ không đồng ý thỉnh cầu của Lục Chiếu Thiên.

Thế nhưng Chiến Vân Khai đang ở bên cạnh, cô lại không muốn có liên quan gì với Chiến Vân Khai nữa, liền kéo Lục Chiến Thiên ra làm bia đỡ đạn.

Mặc dù cô lợi dụng Lục Chiếu Thiên như thế rất không có đạo đức, thế nhưng cô tạm thời không còn cách nào khác.

Xem như cô đến thăm bác trai, bác gái đi.

Mộ Minh Nguyệt còn chưa nói xong, điện thoại di động liền bị một bàn tay ở phía trước đoạt lấy, sau đó trực tiếp ngắt máy.

Mộ Minh Nguyệt thấy điện thoại bị anh thô lỗ cướp đi, cô nhíu mày: “Chiến Vân Khai, anh cướp điện thoại của tôi!”
Sắc mặt Chiến Vân Khai u ám: “Ngay trước mặt chồng em, lại đến nhà người đàn ông khác dùng cơm? Mộ Minh Nguyệt, rốt cuộc em có trái tim hay không!”
Anh cũng cảm nhận được trên đầu mình có một bãi cỏ xanh.

Mộ Minh Nguyệt thở dốc đứng dậy, cướp lại điện thoại: “Chiến Vân Khai, anh không quản được nhiều như thế! Hơn nữa, anh chỉ là chồng trước của tôi! Chồng trước! Huống chi chúng ta chỉ lĩnh giấy đăng ký kết hôn thôi! Coi là vợ chồng cái chó gì!”
Là vợ chồng, anh sẽ nghi ngờ con trai của cô là con của người đàn ông khác sao?
Là vợ chồng, anh sẽ để người phụ nữ khác có bầu con của anh sao?
A a…
Ban đầu ngọt ngào bao nhiêu, lúc chai tay lại thương tâm bấy nhiêu!
Người đàn ông chó này, cuộc sống lãng mạn, ngây thơ là anh mang tới, cuồng phong gió lớn cũng là anh mang tới.

“Mộ Minh Nguyệt, chúng ta ngủ bao lâu? Không phải vợ chồng cái gì? Một ngày làm vợ chồng, cả đời là vợ chồng!” Sắc mặt Chiến Vân Khai lạnh lùng, ánh mắt trầm xuống.

Trái tim Mộ Minh Nguyệt run lên, sững sờ sợ run lên, chậm chạp quay sang nói với anh: “Cái gì một ngày làm vợ chồng, cả đời làm vợ chồng? Tôi thấy anh và Thầm Tư Viện mới tính là một ngày làm vợ chồng, cả đời làm vợ chồng! Tôi được xem là cái gì chứ? Đặt ở cổ đại, cùng lắm cũng chỉ xem như một con nhóc thông phòng.


Cái kiểu chỉ phục trách cuộc sống thường ngày, ăn uống của cậu chủ, thuận tiện làm ấm giường lúc cậu chủ có nhu cầu.

Mà giữa cô và Chiến Vân Khai không phải là như thế sao?
Ánh mắt hung ác của Chiến Vân Khai, tiếng nói trầm trầm: “Nếu như đặt ở thời cổ đại, em chính là hoàng hậu của tôi!”
“Ý anh là, anh cưng chiều hậu cung ba nghìn giai lệ?” Mộ Minh Nguyệt già mồm át lẽ phải: “Chiến Vân Khai, anh là một tên cặn bã!”
Chiến Vân Khai còn đang giận cô đi tới nhà người đàn ông khác, gặp bố mẹ dùng cơm, bây giờ cô lại còn mắng anh là một tên cặn bã?
“Minh Nguyệt, em biết rõ tôi không thích Thẩm Tư Viện, hơn nữa năm đó chỉ là bất ngờ.

Tôi sai để cô ta khiến em…”
Chiến Vân Khai còn chưa nói hết, Mộ Minh Nguyệt đã cắt ngang lời anh: “Đủ rồi, tôi không muốn nghe câu chuyện anh vẽ ra! Cái gì bất ngờ? Tôi thấy các người tɦôиɠ ɖâʍ thì có!”

Chiến Cảnh Hi tới trường từ sáng sớm, lập tức tìm một chỗ có thể thấy mẹ thật rõ.

“Ha, nhóc ngây thơ, anh còn đang nhìn cái gì đấy, mẹ em đã đi rồi!” Mộ Nhạc Nhạc liếc mắt đã phát hiện Chiến Cảnh Hi.

Cậu bé đi tới, chặn tầm mắt của Chiến Cảnh Hi, nhắc nhở.

Ánh mắt nhìn mẹ cậu bé của Chiến Cảnh Hi cũng nhìn thẳng!
Chiến Cảnh Hi thu hồi tầm mắt, vô cùng thèm thuồng nhìn Mộ Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc, sao hôm nay em lại tới trường trễ như thế?”
Làm hại cậu bé chờ mẹ đến dài cổ!
Kiểu lén lén lút lút thế này được xem là một đầu từ lúc nào?
Cậu bé rất muốn quang minh chính đại nắm tay mẹ!
“Cũng không phải bởi vì bố anh kéo dài thời gian sao?” Mộ Nhạc Nhạc kéo kéo cặp sách.

Chiến Cảnh Hi nghe thế, có hơi sửng sốt: “Bố làm gì?”
Sẽ không làm khó mẹ cậu bé đó chứ?
Mộ Nhạc Nhạc than thở: “Em không ngờ bố cặn bã tiền muôn bạc biển như thế!”
Chiến Cảnh Hi: “…” Không phải bố cặn bả vẫn luôn tiền muôn bạc biển sao?
Mộ Nhạc Nhạc thấy dáng vẻ ngây ngô của Chiến Cảnh Hi, lập tức giải thích cặn kẽ: “Khu biệt thự mà bố cặn bã mua chính là khu biệt thự mà bây giờ em và mẹ đang ở, em chỉ thuận miệng nói một chút, bố cặn bã lập tức mua lại toàn bộ khu biệt thự.


Chiến Cảnh Hi cảm thấy dường như mình đã bỏ lỡ điều gì đó, nhướng mày hỏi: “Bố mua khu biệt thự làm gì?”
“Theo đuổi mẹ, gần quan được ban lộc.

” Mộ Nhạc Nhạc nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chiến Cảnh Hi tối sầm lại: “Nhạc Nhạc, em có biết em làm vậy, sẽ bẫy chết anh không?”
“Sao em lại bẫy anh?” Mộ Nhạc Nhạc nghe thấy, trong lòng run lên, ngồi chờ Chiến Cảnh Hi phê bình.

Chiến Cảnh Hi tức giận nói: “Nếu như bố dời qua biệt thự ở thế anh phải làm sao?” Từ trước đến giờ bố không quản anh, cũng không thích anh, bố đến biệt thự ở chắc chắn sẽ không đưa anh theo.


“Không có bố mẹ nào không thích con mình, bố sẽ không bỏ anh đâu.

” Mộ Nhạc Nhạc trấn an Chiến Cảnh Hi.

Chiếc Cảnh Hi liếc nhìn Mộ Nhạc Nhạc, nói: “Em cũng không suy nghĩ một chút, em ở bên cạnh bố nói hồ đồ cái gì…”
Chiến Cảnh Hi và Mộ Nhạc Nhạc tráo đổi thân phận, sau khi về nhà cậu bị bố hung hăng đánh cho một trận, còn cảnh cáo cậu bé không được phép cướp Mộ Minh Nguyệt.

Cậu bị đánh, mặt mũi đờ đẫn, cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Việc cậu bé thích Mộ Minh Nguyệt chỉ có Mộ Nhạc Nhạc biết, Chiến Vân Khai cũng không biết.

Cho nên, chắc chắn Mộ Nhạc Nhạc đã nói gì đó với Chiến Vân Khai ở biệt thự.

Mộ Nhạc Nhạc gật đầu một cái: “Em nói rất nhiều, anh chỉ có một câu như thế?”
Chiến Cảnh Hi cảm thấy chuyện đã thành kết cục, không có cách này thay đổi được, chỉ có thể tùy ý Mộ Nhạc Nhạc.

Huống chi Mộ Nhạc Nhạc đáng yêu như thế, cậu bé cũng không thể đánh Mộ Nhạc Nhạc.

Cục cưng đáng yêu như thế, đương nhiên phải che chở và cưng chiều thật tốt.

“Xem như.

” Chiến Cảnh Hi khoát khoát tay: “Đi học trước đi.


“Bây giờ làm gì có tâm trạng đi học? Chẳng lẽ em không lo lắng sao? Chiến Vân Khai cũng chuyển biệt thự rồi, sau này sao còn hoán đổi thân phận?” Mộ Nhạc Nhạc kéo cặp của Chiến Cảnh Hi: “Em trai thối, chuyện này có thể liên quan đến việc anh còn có thể sống với mẹ không đấy!”
Chiến Cảnh Hi vừa nghe, báo động nhỏ lập tức vang lên, cậu bé dậm chân, quay đầu nhìn Mộ Nhạc Nhạc: “Em có cách? Anh không muốn tách mẹ lâu đâu, kiểu cách ngày được ở cạnh mẹ đều khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

Nếu để anh luôn không gặp mẹ, anh sẽ phát điên.


Cũng có thể khóc!
Thế nhưng kiêu ngạo như cậu bé sẽ không khóc bên cạnh em trai!
“Hôm nay em gặp bố cặn bã sẽ nghĩ cách.

” Mộ Nhạc Nhạc vừa nói vừa rơi vào trầm tư.

Phải biết rằng, nếu bố cặn bã ở ngay bên cạnh, cậu bé cũng vô cùng nguy hiểm!
Rõ ràng cậu bé đẹp trai, đáng yêu như thế, nếu không phải cải trang xấu xí, sẽ không dẫn đến sự chú ý của Chiến Vân Khai!
Tim Chiến Cảnh Hi đập rất nhanh, cậu bé thật sự lo là sau này mình sẽ không thể tráo đổi thân phận với Mộ Nhạc Nhạc.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui