“Chiến Gia, về đề nghị của tôi…”
Chiến Cẩm Quốc nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng nơm nớp lo sợ, thấp giọng mà dò hỏi.
Còn chưa nói hết câu, nhất là khi ông ta dè dặt ngước mắt lên nhìn Chiến Vân Khai đã lập tức cả kinh.
Ông ta đã lăn lộn với đời mấy chục năm rồi, đã trông thấy đủ thể loại người.
Nhưng lại chưa từng gặp người đàn ông nào quyết đoán và đáng kinh hãi như người ở trước mặt cả.
Người đàn ông trẻ tuổi cao to đẹp trai, biết nhìn xa trông rộng lại vô cùng sắc sảo, cả người anh toát ra một loại cảm giác dù không nổi giận nhưng vẫn khiến người khác cảm nhận được khí thế oai nghiêm của mình.
“Chiến Cẩm Quốc, ông cho rằng Chiến Vân Khai tôi đây cần dựa vào nhà họ Chiến sao?” Ánh mắt của Chiến Vân Khai lạnh lẽo, bắn ra từng tia lạnh thấu xương.
Cơ thể Chiến Cẩm Quốc run lên, còn chưa kịp hoàn hồn thì Chiến Vân Khai đã lên xe rời đi.
Để lại một mình Chiến Cẩm Quốc đang run bần bật, mồ hôi nhễ nhại ở đây.
Lúc này, điện thoại di động của ông ta reo lên, là thằng con chẳng ra gì của ông ta gọi tới.
Chiến Cẩm Quốc vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng gào thét: “Bố, con muốn gϊếŧ chết tên khốn đó! Con muốn báo thù! Sau này con cũng không thể chơi đùa cùng phụ nữ được nữa rồi…”
“Mày câm miệng cho tao! Chiến Gia giữ lại cái mạng chó này của mày, vốn dĩ mày phải cảm tạ ơn đức, vậy mà mày còn dám rêu rao muốn báo thù? Mày chán sống rồi phải không, muốn chết à?” Chiến Cẩm Quốc căm phẫn thằng con trai này vô cùng.
Đắc tội với ai không đắc tội, lại dám đắc tội với Chiến Gia!
Lại còn dám trêu chọc vợ của Chiến Gia!
Có lấy cái chân thứ ba của anh ta cũng chẳng quá đáng!
Chỉ tiếc là đứa con riêng khác của ông ta - Chiến Vân Khai đã chết yểu.
Nếu không với năng lực của Chiến Vân Khai, nhất định sẽ là một người đầu đội trời chân đạp đất.
Tai nạn ngoài ý muốn kia đã kết thúc cuộc đời của Chiến Vân Khai…
Sau khi Chiến Vân Khai lái xe rời đi đã lập tức đi tới văn phòng làm việc của tập đoàn, lại nói với quản gia Trình: “Tới giờ thì nhớ nhắc tôi đón Mộ Minh Nguyệt tan làm.”
“Vâng, cậu chủ.” Quản gia Trình cúi người xuống, cung kính nói.
“Thông báo Long Vương lệnh, bảo vệ Mộ Minh Nguyệt.
Nếu kẻ nào dám vô lễ với cô ấy, gϊếŧ không thương tiếc.” Những ngón tay dài mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng của Chiến Vân Khai gõ lên mặt bàn, miệng nói với giọng điệu ra lệnh.
“Vâng, cậu chủ!” Quản gia Trình hiểu rõ hơn ai hết tầm quan trọng của mợ chủ đối với cậu chủ là như thế nào!
Đối với cậu chủ mà nói, mợ chủ chính là tia sáng trong cuộc đời của cậu chủ.
Không một ai có thể thay thế vị trí này!
…
Tập đoàn Mộ thị.
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, còn chờ đợi gì mà không quay đi?”
Mộ Minh Nguyệt vừa đến khu công nghiệp đã trông thấy nhân viên đang lười biếng.
Người phụ trách quay quảng cáo lần này trông thấy Mộ Minh Nguyệt đã lập tức đứng lên đi tới trước mặt cô, vẻ mặt bối rối nói: “Chủ tịch, chúng tôi đang đợi cô Thẩm tới ghi hình, cô ấy đang trên đường tới.”
Không biết là ai ở đó nói đã đang đi trên đường ba tiếng đồng hồ rồi, câu nói đó lại tình cờ bị Mộ Minh Nguyệt nghe được.
Mộ Minh Nguyệt trầm giọng nói: “Cái gì mà cô Thẩm? Cầm tiền rồi mà không làm việc sao? Ngôi sao như vậy thì cần làm gì?”
“Chủ tịch, đó là thiên kim tiểu thư Thẩm Tư Viện của tập đoàn.”
“Cô ta đã không muốn làm rồi, cứ thay thế đi.” Mộ Minh Nguyệt nói.
“Nhưng thưa chủ tịch, Thẩm Tư Viện vẫn luôn là người đại diện cho sản phẩm của công ty, thay đổi đột ngột như vậy có ổn không?”
Mộ Minh Nguyệt lại không đồng ý, hàng lông mày xinh đẹp nhíu lại nói: “Sao vậy, thay đổi người đại diện phiền phức như thế sao? Tôi nói đổi là đổi!”
“Vâng…” Người phụ trách không dám nói lời nào, dù sao thì Mộ Minh Nguyệt mới là người nắm quyền.
Mộ Minh Nguyệt trong lúc nhất thời cũng không biết có thể mời người nổi tiếng nào bèn hỏi: “Hiện giờ có ngôi sao nữ nào có năng lực quay quảng cáo tuyên truyền không?”
“Hiện nay nữ hoàng quảng cáo chính là Chu Hy Á, nhưng chi phí thuê cô ấy khá đắt, hơn nữa tính tình cũng rất kiêu ngạo, e rằng…”
“Thôi được rồi, tôi sẽ đến công ty quản lý của cô ta để hẹn gặp cô ta một chút.”
Mộ Minh Nguyệt là người nói được làm được.
Sau khi thay thế Thẩm Tư Viện đã lập tức đến công ty quản lý của Chu Hy Á hẹn cô ta nói chuyện hợp tác.
Mộ Minh Nguyệt đi xe thương mại của công ty đến công ty giải trí Hoa Thiên, nhưng đi được nửa đường thì xe đột nhiên bị hỏng máy.
Lúc này gọi xe kéo cũng không kịp, hơn nữa bây giờ còn là giờ cao điểm, vốn dĩ không thể gọi taxi.
Chiến Vân Khai thay một bộ trang phục đi xe mô tô, thử lái chiếc xe chiến mới đi một vòng quanh tập đoàn.
Lái được nửa tiếng đồng hồ đã trông thấy Mộ Minh Nguyệt đứng ở lề đường bên kia, đang cúi đầu nhìn xuống điện thoại.
Anh lái mô tô đi qua rồi dừng lại, kinh ngạc hỏi: “Vợ à, em không đi làm mà ở đây làm gì?”
Mộ Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, trông thấy Chiến Vân Khai thì có chút ngạc nhiên: “Tại sao lại là anh?”
“Xe mới của tôi vừa tới, tôi mới lái được hai vòng.” Chiến Vân Khai thấy Mộ Minh Nguyệt trông có vẻ như có chuyện muốn đi ra ngoài lại hỏi: “Tại sao em lại ở đây?”
Mộ Minh Nguyệt biết trước đây Chiến Vân Khai là một tay đua xe, còn là một tay lái lụa.
Bất kể loại xe đua nào anh cũng đều chơi rất giỏi, nhưng thích nhất vẫn là lái mô tô.
Hơn nữa còn mua rất nhiều mô tô phiên bản giới hạn, mỗi chiếc đều có giá mấy chục triệu trở lên.
Người chồng tiêu tiền như nước này!
“Tôi muốn đến công ty giải trí Hoa Thiên một chuyến, mời Chu Hy Á làm người đại diện cho công ty chúng ta.” Mộ Minh Nguyệt nói: “Tôi gọi taxi mãi mà không được.”
“Tôi đưa em đi.” Chiến Vân Khai đưa mũ bảo hiểm cho Mộ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt nhận lấy, cũng không quan tâm nhiều làm gì, cứ thế mà để Chiến Vân Khai đưa cô đến công ty giải trí Hoa Thiên.
Mộ Minh Nguyệt vừa định vào đã bị nhân viên bảo vệ chặn lại nói: “Chỗ này không được tùy ý ra vào, phải có hẹn trước mới được vào trong.”
“Tôi có hẹn với cô Chu Hy Á, làm phiền anh giúp tôi thông báo một tiếng.” Mộ Minh Nguyệt nói với bảo vệ.
Thực ra cô không có hẹn, chỉ là muốn thử vận may.
“Vậy cô gọi điện cho quản lý của cô ấy đi.” Bảo vệ nói, anh ta đã gặp rất nhiều người như thế này rồi.
Nếu thực sự có hẹn thì sẽ ra ngoài dùng cơm chứ không đến công ty.
Đúng vào lúc này, nhân viên bảo vệ trông thấy một cô gái ăn mặc thời thượng đi ra, vội vàng cúi đầu nói: “Cô Chu!”
Trên dưới trong công ty đều biết tính cáu kỉnh của Chu Hy Á, ai trông thấy cô ta cũng đều kính cẩn lễ phép, vì phía sau cô ta có người bố là kim chủ chống lưng.
Chu Hy Á nghe thấy có người muốn gặp cô ta liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Cô Chu, bọn họ đến tìm cô bàn bạc chuyện hợp đồng làm người đại diện gì đó.” Nhân viên bảo vệ nói.
Chy Hy Á thu tầm mắt nhìn Mộ Minh Nguyệt và người đàn ông lái mô tô đang đứng bên cạnh mình, cau mày nói: “Dáng vẻ tồi tàn của các người như này, vừa nhìn đã biết chỉ là một phân xưởng hay một công ty nhỏ, sản phẩm chắc cũng là hàng loại ba! Vậy mà cũng muốn mời tôi làm người đại diện sao? Mấy người có khả năng trả chi phí đại diện không?”
Chiến Vân Khai nhìn một lượt đánh giá Chy Hy Á.
Người phụ nữ này quả thực rất xinh đẹp, mông nở eo thon, thân hình và gương mặt đều là kiểu mà đàn ông yêu thích.
Nhưng sỉ nhục người khác như thế này, là đang lăng mạ ai chứ?
Vợ của anh không trả được chi phí đại diện sao?
Người phụ nữ đáng ghét này lấy đâu ra dũng khí đó?
“Cái tên săm soi nhà anh, nhìn cái gì mà nhìn! Chưa từng thấy ngôi sao lớn sao!” Gương mặt của Chu Hy Á có chút tức giận, để ý thấy Chiến Vân Khai đang dò xét nhìn mình lại khiến cô ta rất khó chịu, như thể bị tên săm soi này lột sạch quần áo đứng trước đám đông vậy.
Chính vào lúc này, một người đàn ông cường tráng đi tới trước mặt Chu Hy Á, nói: “Cô Chu, người này là ai vậy? Tại sao lại giống như kẻ ngốc thế, công ty của bọn họ như thế nào mà lại để loại bần hàn này đến đây?”
“Anh Lý, tôi cũng không biết nữa.
Giọng điệu của bọn họ lớn lắm, nói muốn mời tôi làm người đại diện, còn không xem mình có đủ khả năng trả chi phí đại diện không!”
Chu Hy Á trông thấy người quản lý đến, cô ta lạnh lùng liếc nhìn Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt, nói: “ Có biết người này là ai không? Quản lý của tôi đó! Mấy người còn không đi, chốc nữa sẽ bị kéo ra ngoài đó!”.