Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo


Mộ Nhạc Nhạc nấu cơm xong bèn cởi tạp dề nhỏ, hấp tấp chạy ra bên ngoài.

Mộ Minh Nguyệt vừa định ngồi xuống trước bàn ăn đã thấy con trai ra ngoài, cô tò mò hỏi: “Cục cưng, con định đi đâu vậy?”
“Gặp bố kim chủ á! Mới vừa hẹn chú ấy tới ăn cơm xong.

” Mộ Nhạc Nhạc vừa thay giày vừa xem thường nhìn Mộ Minh Nguyệt, tiện tay đóng cửa lại: “Mẹ, mẹ múc trước cho bố kim chủ một chén canh đi, con đi một lát về liền.


Mộ Minh Nguyệt: “…”
Mời Chiến Vân Khai tới ăn cơm ?
Con trai, con nói xem thích hợp sao.

Thế nhưng, Mộ Minh Nguyệt còn chưa kịp ngăn cản.

Một giây sau, Chiến Vân Khai đã được Mộ Nhạc Nhạc dẫn vào cửa rồi.

“Mẹ, nhanh lên, múc cơm múc canh cho bố kim chủ của con đi.

” Bàn tay nhỏ Mộ Nhạc Nhạc kéo bàn tay lớn của Chiến Vân Khai đi tới, còn ân cần thay cho anh một đôi dép bông!
Chiến Vân Khai nhìn Mộ Nhạc Nhạc hoạt bát dễ thương mời anh đến ăn cơm, còn đối xử với anh ân cần như thế, trong lòng đột nhiên vui vẻ
Thế nhưng, Mộ Minh Nguyệt lại trố mắt đứng yên tại chỗ.

Không múc cơm, cũng không múc canh.

Cuối cùng vẫn là Mộ Nhạc Nhạc tự mình làm, dịu dàng ân cần hỏi: “Chú Chiến, chú uống canh trước hay là ăn cơm trước?”
“Sao cũng được.

” Chiến Vân Khai gật đầu cười nói.

“Được rồi! Có ngay!” Mộ Nhạc Nhạc múc một chén canh, sau đó nhảy xuống ghế kéo Chiến Vân Khai ngồi xuống: “Chú Chiến, mau chóng uống canh! Kỹ năng nấu nướng của cục cưng là đỉnh của đỉnh đó! Không nói xạo đâu, chú cũng thử qua rồi đó!”
Chiến Vân Khai từ tốn ngồi xuống, ánh mắt sâu thẳm vẫn luôn đặt trên người Mộ Minh Nguyệt, lười biếng chào hỏi cô: “Minh Nguyệt.


Chân mày Mộ Minh Nguyệt nhíu lại, thấp giọng nói: “Anh tới nhà tôi làm gì?”
“Cái gì mà làm gì! Không thấy tới ăn cơm sao?” Mộ Nhạc Nhạc đòi Chiến Vân Khai ôm cậu lên, cậu dựa vào Chiến Vân Khai, không ngừng gắp đồ ăn vào chén Chiến Vân Khai: “Chú Chiến, chú ăn nhiều một chút, đàn ông phải ăn nhiều thịt mới có sức, đừng ăn chay hoài.


Chiến Vân Khai cũng gắp cho Mộ Nhạc Nhạc một miếng thịt: “Ừ, Nhạc Nhạc đang tuổi ăn tuổi lớn, cũng phải ăn nhiều thịt.


“Chú Chiến, chú không gắp đồ ăn cho mẹ con sao?” Mộ Nhạc Nhạc mở mắt trưng trưng nhìn Chiến Vân Khai hỏi.

Chiến Vân Khai cầm đũa chung lên, gắp thức ăn cho Mộ Minh Nguyệt.

“Con trai, khi không con dắt anh ta đến đây làm gì?” Mộ Minh Nguyệt trừng mắt với Mộ Nhạc Nhạc một cái.

Mộ Nhạc Nhạc lại dùng đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn Mộ Minh Nguyệt đáp: “Mẹ, con nấu thức ăn xong đi ra ngoài hít thở không khí tươi mát một chút, ai mà biết lại gặp được chú Chiến gọi đồ ăn ngoài ở cửa chứ.

Mẹ nói xem chú ấy một mình cô đơn ăn đồ ăn ngoài đáng thương biết bao nhiêu á.


Mộ Minh Nguyệt một câu cũng không phản bác lại được.

Đứa con trai này rõ ràng là cố ý gọi Chiến Vân Khai đến nhà mà!
“Được rồi, ăn cơm.

” Mộ Minh Nguyệt thấy người tới rồi cũng không thể đuổi người ta đi, bèn để Chiến Vân Khai ngồi lại ăn cơm với họ.

Mộ Nhạc Nhạc nhìn sang Chiến Vân Khai, lại nhìn sang Mộ Minh Nguyệt, vui vẻ cúi đầu lùa cơm.

Mẹ ơi, chú lại được nếm trải sự ấm áp và hạnh phúc của gia đình rồi!
Chỉ tiếc thiếu mất Hi Hi nhỉ.

Không được, cậu muốn tìm một cơ hội để một nhà bốn người cùng nhau ăn cơm!
Mộ Nhạc Nhạc đảo mắt, sau đó nói: “Mẹ, ngày mai cục cưng được nghỉ, bằng không chúng ta đến khu vui chơi chơi đi!”
Mộ Minh Nguyệt ngước mắt nhìn con trai, hỏi: “Không phải mẹ đăng ký lớp phụ đạo và lớp năng khiếu cho con rồi sao? Con còn có thời gian chơi?”
Mộ Nhạc Nhạc nghe thế, trừng mắt thật to: “Mẹ! Mẹ không thể để cục cưng vui vẻ một chút sao? Mẹ ép thế này con trai không thể thành tài đâu!”
Mộ Nhạc Nhạc ăn một miếng thịt cá tươi mềm ngon ngọt, vô cùng uất ức nhìn Mộ Minh Nguyệt: “Mẹ, mẹ ngược đãi con của mình thế này, lương tâm không cắn rứt sao? Dục tốc bất đạt vốn không thực hiện được đâu…”
Chân mày Mộ Minh Nguyệt khẽ chau lại: “Con còn không chịu học hành đàng hoàng nữa sẽ không theo kịp những bạn khác đó!”
Mộ Minh Nguyệt nghĩ tới bài kiểm tra tháng của con trai, gương mặt rầu rĩ.

Rõ ràng cô thông minh như vậy, còn là một học sinh giỏi, sao con trai của cô lại học ngu như vậy?
Còn là hạng nhất từ dưới đếm lên nữa.

“Không phải còn có một bạn lót sau lưng con sao…” Mộ Nhạc Nhạc cãi cùn nói.

“Con là hạng nhất từ dưới đếm lên, nó là hạng nhì từ dưới đếm lên, phải là con lót sau lưng người ta mới đúng.

” Mộ Minh Nguyệt sửa lời Mộ Nhạc Nhạc.

“Mẹ, cục cưng của mẹ làm được một việc tốt, mẹ không nên khen cục cưng của mẹ một tiếng sao?” Gương mặt Mộ Nhạc Nhạc nhìn Mộ Minh Nguyệt đầy mong đợi.

Mộ Minh Nguyệt nhíu mày: “Con làm được chuyện tốt gì? Khen con cái gì?”
“Cục cưng vừa đến trường, đã làm được một việc tốt á, giúp bạn học hạng nhất từ dưới đếm lên của cả lớp trực tiếp tiến lên được một hạng, đây là một sự tiến bộ vĩ đại đó!” Mộ Nhạc Nhạc nói một cách trịnh trọng.

Mộ Minh Nguyệt nhìn Mộ Nhạc Nhạc mà cạn lời, nghiêm túc nói: “Thành tích này của con, phải đi học thêm đàng hoàng.


Nếu như bị mời phụ huynh, cô thật sự không có mặt mũi đến!
Thành tích này của con trai, cô chưa từng nghĩ là muốn đi.

“Cho nên, con trai em sắp nhịn đến điên rồi… Em còn không tranh thủ cuối tuần đưa con trai em đến khu vui chơi đổi gió sao? Còn không hít thở chút không khí tươi mới bên ngoài, tôi thật sự lo đầu óc của con trai em sẽ ngốc mất.


“Con nói đến cùng cũng là muốn đi chơi thôi!” Mộ Minh Nguyệt tổng kết lại.

Mộ Nhạc Nhạc thè lưỡi: “Mẹ, vẫn là mẹ hiểu con! Cho nên mẹ đã đồng ý dẫn con đến khu vui chơi rồi đúng không? Con cứ nghe các bạn khác nói thường xuyên cùng bố và mẹ đến khu vui chơi, con cũng vô cùng ngưỡng mộ họ.


Trong lòng Mộ Nhạc Nhạc vô cùng vui vẻ.

Nếu thế này, cậu có thể gọi Chiến Cảnh Huy cùng ra ngoài chơi rồi.

Mộ Minh Nguyệt thấy dáng vẻ này của con trai, lặng lẽ hạ tầm mắt xuống, là sự áy náy đối với Mộ Nhạc Nhạc.

Dường như cô thật sự rất ít khi đưa Mộ Nhạc Nhạc đến khu vui chơi chơi.

Cô chợt nhớ ra lúc cô dắt con trai ra ngoài, có một lần con trai đi ngang qua một nhà trẻ đã đứng ở ngoài trường, chỉ vào những bạn nhỏ đang cùng bố mẹ tham gia hoạt động gia đình bên trong, quay đầu ngước mắt nhìn Mộ Minh Nguyệt nói với cô: “Mẹ, con cũng rất muốn có một người bố chơi với con giống như những bạn nhỏ khác…”
Cô thậm chí tưởng rằng, Mộ Nhạc Nhạc không nói thì sẽ không nhớ bố nữa.

Thế nhưng trong lòng Mộ Nhạc Nhạc thèm khát có bố.

Thế nên, mẹ Mộ không nhẫn tâm từ chối Mộ Nhạc Nhạc bèn gật đầu nói: “Ừ, ngày mai mẹ dắt con đi!”
“Vâng ạ!” Mộ Nhạc Nhạc vô cùng mừng rỡ, bàn tính nhỏ bắt đầu gõ lốc cốc, cậu bé cố ra vẻ bình tĩnh nói: “Chú Chiến, hay là chú cũng dắt bạn Chiến Cảnh Hi đến khu vui chơi đi! Con nghe Chiến Cảnh Hi nói cũng rất muốn đến khu vui chơi đó.


“Ngày mai sao?” Chiến Vân Khai hỏi.

Nhìn con trai đột nhiên trở nên thân thiết với Chiến Vân Khai, cô có chút hoảng hốt.

Một giọt máu đào dù sao vẫn hơn ao nước lã.

“Vâng! Chú Chiến có rảnh không?” Mộ Nhạc Nhạc nhìn Chiến Vân Khai hỏi một cách đầy mong đợi.

Chiến Vân Khai cười một cái: “Ừ, rảnh mà.


“Vậy chú nhớ phải dắt theo Chiến Cảnh Hi nhé!” Mộ Nhạc Nhạc kích động một cách bất thường!
Cậu muốn để tất cả mọi người đều nhìn thấy bố mẹ cậu đẹp cỡ nào, em trai ngầu cỡ nào!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui