Giữa mày của Chiến Vân Khai cau lại, lạnh lùng thoáng nhìn đứa con trai đang ấm ức, lúc sau mới lên tiếng: “Con như vậy sẽ không có ai thích đâu.
”
Mộ Nhạc Nhạc lại không nghĩ như vậy, hai tay ôm ngực, hừ một tiếng: “Con không quan tâm đến người khác, chị Minh Nguyệt thích con là được rồi!”
Mẹ của cậu chỉ có một đứa con trai bảo bối là cậu, sao mẹ cậu lại không thích cậu được chứ!
Thừa lúc Chiến Vân khai lấy khăn tắm trên giường, Mộ Nhạc Nhạc nhảy xuống giường, chạy ra ngoài, miệng cố ý hô hào: “Chị Minh Nguyệt, em đến đây!”
Cậu muốn chọc giận bố đến chết mà không đền mạng!
Quả nhiên, sau lưng vang lên giọng nói tức giận của Chiến Vân Khai: “Chiến Cảnh Hi, con đứng lại cho ông!”
Đứa nhỏ này, ba ngày không đánh đã nhảy lên đầu anh ngồi rồi!
Mà Chiến Cảnh Hi thật đang ở trong phòng, nghe được giọng của Chiến Vân Khai, phản xạ có điều kiện mà “ài”
Mộ Minh Nguyệt mặc quần áo cho con trai, nghe được tiếng của con, không khỏi nhíu mày, nhìn con trai hỏi: “Con ài chuyện gì?”
Chiến Cảnh Hi: “…”
Hỏng rồi, hỏng rồi, bị mẹ phát hiện rồi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chiến Cảnh Hi lập tức đỏ lên, cậu vội giải thích: “Chẳng phải Chiến Cảnh Hi đang gọi mẹ sao? Con trả lời thay cho mẹ thôi.
”
Hy vọng có thể vượt qua được lần này!
Vào lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, giọng nói trẻ thơ thở hồng hộc vang lên: “Chị Minh Nguyệt!”
Dứt lời, Mộ Nhạc Nhạc nhào vào trong lòng ngực của Mộ Minh Nguyệt, duỗi đôi tay béo míp ra ôm lấy Mộ Minh Nguyệt.
Cùng lúc đó, Chiến Vân Khai cầm khăn tắm trong tay tiến đến.
Mộ Minh Nguyệt thấy con trai của Chiến Vân Khai chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực cô, quan tâm hỏi thăm: “Hi Hi, chuyện gì vậy?”
Vốn dĩ muốn cáo trạng, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Chiến Vân Khai, cậu bị dọa lập tức im lặng, ấp ức ngậm miệng, co lại trong ngực của Mộ Minh Nguyệt.
Nhỏ giọng nói: “Bố em muốn đánh trẻ con rồi, mau cứu em!”
Chiến Vân Khai còn chưa kịp thu hồi ánh mắt đã ăn một cái tát của Mộ Minh Nguyệt.
Nhưng thấy lúc này Mộ Minh Nguyệt ôm lấy con minh, vẻ mặt giận dữ trừng mắt nhìn cậu, quát lớn: “Chiến Vân Khai, có người chăm con như anh sao, động một chút là đánh là chửi, nếu như năm đó bố mẹ anh hành hạ anh như vậy, anh sẽ khỏe mạnh lớn lên sao?”
Sau khi bị Mộ Minh Nguyệt dạy dỗ, Chiến Vân Khai không giận gì, ngược lại còn ôm lấy con trai trong ngực của cô.
Mộ Nhạc Nhạc thấy Chiến Vân Khai ôm lấy mình, cậu bị dọa đến mức ôm lấy cổ của Mộ Minh Nguyệt!
“Chị Minh Nguyệt!”
Mộ Minh cảm giác rằng cục cưng nhỏ rất chống đối Chiến Vân Khai, hơn nữa cục cưng gọi cô là chị Minh Nguyệt khiến trái tim cô mềm nhũn.
Cô ôm cục cưng nhỏ, nói với Chiến Vân Khai: “Chiến Vân Khai, có ai dọa trẻ con như anh không, anh nhìn xem con anh còn không thèm thân thiết với anh.
”
Dứt lời, trong lòng Mộ Minh Nguyệt dâng lên cảm xúc xót xa.
Cô nhớ cô từng hứa hẹn với anh, muốn sinh cho anh một đám oắt con, để anh có nhiều người thân bầu bạn, như vậy thì anh không cần phải trơ trọi một mình.
Lúc anh bắt đầu gặp chuyện không may, bên cạnh anh ngoại trừ quản gia Trình, cô chưa từng gặp được người thân nào của anh, cũng chưa từng nghe anh nhắc đến.
Anh nói cho đến giờ anh chỉ có một mình.
Biết vậy, cô rất đau lòng cho người đàn ông này bèn ôm lấy anh từ phía sau, khuôn mặt nhỏ chôn phía sau lưng anh, vừa khó chịu vừa đau lòng anh: “Chiến Chiến, em muốn sinh cho anh thật nhiều thằng **, để cho anh có thật nhiều, thật nhiều người thân.
Em muốn sinh cho Chiến Chiến ba đứa, không… em muốn sinh đến khi em không sinh được nữa mới thôi! Năm đứa! Sinh đến khi em bất động luôn!”
Chương 170: Gửi thư khiêu chiến cho Chiến Vân Khai
“Chị Minh Nguyệt, cục cưng trong nhà chị thiếu người chơi cùng sao? Chị thấy em thế nào? Có muốn suy xét đến em không?” Mộ Nhạc Nhạc mượn danh phận của Chiến Cảnh Hi, ôm cổ của Mộ Minh Nguyệt, dùng vẻ mặt đáng yêu làm nũng.
Mộ Nhạc Nhạc cảm thấy ở nhà chỉ có hai người là mẹ với cậy, nếu để Chiến Cảnh Hi gia nhập vào gia đình nhỏ của bọn họ, cuộc sống nhất định sẽ có nhiều màu sắc hơn nhiều!
Cậu cũng có thể để Chiến Cảnh Hi chia sẻ công việc nhà.
Cậu muốn nuôi Chiến Cảnh Hi thành một cậu nhóc yêu lao động lại cừ khôi!
Như cậu vậy đấy!
Mẹ cực khổ làm việc kiếm tiền như vậy, thuê một bảo mẫu phải mấy vạn, quá mắc thuê không nổi.
Thế nên mới bốc lột Chiến Cảnh Hi.
Mộ Minh Nguyệt nhìn cục cưng mềm mại, khẽ cười: “Nếu em đã thích chị, có thể đến nhà chị chơi.
”
Cô đã là mẹ rồi, rõ ràng phải gọi là dì mới đúng, ấy mà hết lần này đến lần khác Chiến Cảnh Hi lại gọi cô là chị Minh Nguyệt, chị Minh Nguyệt ngọt sớt.
Gọi đến mức trái tim cô mềm nhũn.
Con trai nói với cô Chiến Cảnh Hi mắc chứng tự kỷ hiếm gặp.
Nhưng bây giờ xem ra lại không giống như thế.
Hăng hái nhiệt tình, cực kỳ giống con của cô.
Mặt mày của hai đứa cũng giống nhau nữa.
Khuôn mặt của con cô giống cô, nhưng cô không ngờ Chiến Cảnh Hi cũng như vậy.
Ngay từ đầu, cô đã nghi ngờ rằng Chiến Cảnh Hi có phải con trai của cô hay không.
Sau khi nghĩ lại, nhớ đến Thẩm Tư Viện là chị em cùng bố khác mẹ với cô.
Chiến Cảnh Hi và Mộ Nhạc Nhạc giống nhau cũng là có nguyên nhân cả.
Cùng một người bố, mẹ lại là cùng bố khác mẹ với cô.
Mộ Nhạc Nhạc giả bộ vui vẻ, con ngươi đảo quanh một vòng, sau đó cẩn thận hỏi thăm: “Chị Minh Nguyệt, em có thể gọi chị là mẹ như Nhạc Nhạc không? Con muốn làm con trai cục cưng của mẹ.
”
Mộ Nhạc Nhạc nhất định phải thừa cơ cắt đứt suy nghĩ muốn làm bố dượng của cậu của Chiến Cảnh Hi.
Ranh con này muốn làm bố của cậu à!
Ngứa da rồi!
“Không được!” Chiến Cảnh Hi ở bên cạnh nghe được, mặt u ám.
Cậu còn muốn lớn lên để kết hôn với chị Minh Nguyệt đây này!
Nhạc Nhạc đang muốn làm cái gì?
Lấy thân phận của cậu giả đáng yêu, làm nũng thì thôi đi!
Vậy mà còn buộc chặt mối quan hệ của cậu và Mộ Minh Nguyệt!
“Nhạc Nhạc! Không được hung dữ với Chiến Cảnh Hi như vậy.
” Mộ Minh Nguyệt thấy Chiến Cảnh Hi phản bác, cô bèn nhìn Chiến Cảnh Hi nói.
Lúc này, Mộ Minh Nguyệt hoàn toàn không nghi ngờ hai đứa đã tráo đổi cho nhau.
Chiến Cảnh Hi bị Mộ Minh Nguyệt nói như vậy, lập tức không còn cách nào, ngoan ngoãn ngồi một chỗ.
Không dám phản bác cái gì nữa.
Mộ Nhạc Nhạc nghe vậy, đắc ý nhướng lông mày với Chiến Cảnh Hi, như đang gây hứng với cậu, nói: "Tớ muốn làm anh em với cậu, cậu lại muốn làm bố của tớ!
Vậy chẳng phải là cậu phải gọi Chiến Cảnh Hi là… ông sao?"
Trời!
Quan hệ gì vậy nè, loạn như vậy!
“Chị Minh Nguyệt, chị đồng ý để em làm con của chị sao?” Mộ Nhạc Nhạc chớp đôi mắt to, ôm cổ Mộ Minh Nguyệt, hỏi.
Mộ Minh Nguyệt nghe vậy, vô thức giương mắt lên nhìn Chiến Vân Khai đứng cách đó không xa.
Cô thật sự thích đứa bé này, thế nhưng dù sao cũng là con của Chiến Vân Khai và người phụ nữ khác.
Nếu Thẩm Tư Viện biết con của mình nhận cô làm mẹ, nhất định sẽ tức giận.
Tuy cô không thích nhà họ Thẩm, nhưng chuyện cướp con của người khác, cô không làm được.
“Chị nhận Hi Hi làm con nuôi nhé, được không?” Mộ Minh Nguyệt nhìn cục cưng trong ngực, hỏi.
“Mẹ nuôi?” Mộ Nhạc Nhạc gãi đầu, khó hiểu hỏi: “Vậy thì Nhạc Nhạc có cần gọi bố em là bố nuôi không?”
Mộ Nhạc Nhạc nói xong, như suy nghĩ điều gì mà gãi đầu: “Mẹ nuôi và bố nuôi có quan hệ như thế nào? Quan hệ vợ chồng sao?”
“Cái gì mà mẹ nuôi hay bố nuôi, Chiến Cảnh Hi, cậu đừng có bậy bạ!” Chiến Cảnh Hi lạnh lùng liếc Mộ Nhạc Nhạc, nói.
Đúng là đồ trời đánh, muốn phá hỏng chuyện lớn của cậu!
“Bỏ bỏ bỏ!” Mộ Nhạc Nhạc không cho là đúng mà nghịch ngợm lè lưỡi với Chiến Cảnh hi.
Chiến Vân Khai đứng bên cạnh nhìn hai cục cưng, có cảm giác sai sai.
Anh luôn có ảo giác rằng đứa bị Mộ Minh Nguyệt ôm không phải con mình, trái lại đứa lạnh lùng đang xù lông kia mới là con mình.
Chỉ là thằng nhóc được Mộ Minh Nguyệt kia đúng chính xác là con của anh…
Đến cùng là sai ở đâu, sao anh lại có cái cảm giác mãnh liệt này?
Anh nheo mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.
“Chiến Vân Khai, chú còn muốn tán tỉnh mẹ cháu không? Nếu còn muốn tán tỉnh thì bây giờ mau ôm con của chú về rồi khóa cửa lại, đừng để cậu ấy đi ra nữa!” Chiến Cảnh Hi đột nhiên gửi thư khiêu chiến cho Chiến Vân Khai.
.