Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo


Chiến Vân Khai ôm chặt lấy cô, giơ tay nuông chiều mà nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn cô thật sâu: “Anh chỉ lưu manh với em thôi.


Trong khi Chiến Vân Khai đang tận dụng thời cơ Mộ Minh Nguyệt sững sờ chuẩn bị hôn cô, bỗng một âm thanh không chút hài lòng nào vang lên
“Chiến Vân Khai, cháu coi chú như huynh đệ tốt, là người bạn chí cốt của mình, vậy mà chú lại muốn tấn công mẹ của cháu!” Chiến Cảnh Hi từ trên lầu đi xuống, không ngờ lại thấy cảnh tượng Chiến Vân Khai đang chuẩn bị làm gì đó mờ ám với mẹ mình!
Đáng giận!
Thật đáng giận!
Khi cậu bắt gặp Chiến Vân Khai ở phòng bếp, cậu rõ ràng đã lễ phép cúi đầu chào hỏi anh một cái.

Vậy mà giờ anh lại đang nhăm nhe mẹ của cậu sau lưng cậu!
Nghe vậy, Mộ Minh Nguyệt nhanh chóng đẩy Chiến Vân Khai ra, nhìn đứa con trai đang bước xuống lầu với khuôn mặt đỏ bừng, ngập ngừng nói: “Bé con, không phải như những gì con nhìn thấy đâu, mẹ không làm gì cả!”
Chiến Cảnh Hi đau lòng mà liếc nhìn Mộ Minh Nguyệt đang căng thẳng nói: “Mẹ, không phải lỗi của mẹ, là lỗi của người đàn ông đồi bại này, chú đã ly hôn với mẹ rồi, bây giờ chú cũng đã ăn uống xong rồi, bảo bối cảm thấy xấu hổ thay chú.



“Hơn nữa chú cũng đáp ứng việc xưng huynh gọi đệ với con, vậy mà chú còn dám ra tay với mẹ của huynh đệ mình! Mẹ nói xem, chẳng phải chú mới là người không biết xấu hổ sao?”
Chiến Cảnh Hi nói xong, bắt chước dáng vẻ hai tay chống hông, thở phì phì của Mộ Nhạc Nhạc khi tức giận, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Chiến Vân Khai một cách kiêu ngạo và hung hăng: “Chiến Vân Khai, nếu chú còn tái phạm chuyện này, cháu sẽ gọi cảnh sát!”
Lúc này tâm trạng của Chiến Cảnh Hi vô cùng không tốt.

Bây giờ lại nhìn thấy chú ấy có ý định cướp người phụ nữ của cậu, tâm tình cậu đương nhiên đã bị suy sụp hoàn toàn!
Nhất là khi nhìn thấy kết quả kiểm tra quan hệ cha con, cậu vừa vui vừa buồn.

Cậu không phải là đứa con bé bỏng của mẹ.

Nếu không có quan hệ huyết thống, thì cậu có thể theo đuổi mẹ, nhưng mẹ thật sự có thể đợi đến khi cậu lớn lên sao?
Mẹ cậu đẹp lắm, cũng phải là không thiếu người cầu hôn như cậu, chưa kể mẹ còn nói không thích tình chị em.

Thế này, vấn đề của cậu lại càng thêm rối rắm hơn.

Khi cậu chưa biết mối quan hệ của mình với Mộ Minh Nguyệt, mỗi lần nhìn thấy Chiến Vân Khai quyến rũ mẹ mình, thâm tâm cậu thực sự như núi lửa sắp phun trào.

Trên đời này, làm sao lại có một người đàn ông vô liêm sỉ như Chiến Vân Khai vậy hả trời?
Nhìn dáng vẻ giống một con sói trong hình hài con người, nhưng không ngờ lại là một lão quỷ háo sắc!
Nhìn bộ mặt bánh bao nhỏ hung tợn ấy, Chiến Vân Khai cúi xuống, ôm chặt bánh bao nhỏ, đặt xuống ghế: “Lúc trước chú yêu mẹ cháu, thì lúc ấy cháu ở nơi nào.



Chiến Cảnh Hi nhìn chằm chằm Chiến Vân Khai: “Thì sao! Cháu là đứa con bé bỏng của mẹ! Cháu có trách nhiệm bảo vệ mẹ!”
“Là một người đàn ông nhỏ bé, cháu thực sự có trách nhiệm bảo vệ mẹ, nhưng cháu không được đề phòng chú.

Bởi chú là người yêu của mẹ cháu.

” Chiến Vân Khái véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Chiến Cảnh Hi, cảm giác như thể anh đã chạm vào lớp mỏng mềm nhất của da?
Chiến Vân Khai ngạc nhiên nhìn khuôn mặt bánh bao nhỏ trước mặt, Chiến Cảnh Hi nhảy khỏi bàn, né tránh Chiến Vân Khai.

Trong lòng Chiến Cảnh Hi lúc này cũng vô cùng hoảng hốt!
Da và mặt của cậu dường như mềm nhũn ra, vừa nãy Chiến Vân Khai đã bóp má cậu quá mạnh rồi, mạnh đến mức kém chút nữa thì tưởng chừng đã coi cậu như túi da bóp nát qua lại.

“Chú không biết là mặt của con trai là không được bóp loạn xạ hả?” Chiến Cảnh Hi một lúc sau mới than thở nói thêm: “Chú chỉ là chồng cũ của mẹ, có rất nhiều người đàn ông yêu mẹ, đầy người còn tốt hơn nhiều so với đồ dùng rồi như chú nhé.

"
Đồ dùng rồi?
Chiến Vân Khai nghe xong, mặt mày co quắp lại, đứa nhỏ này không những không dừng lại mà còn ác miệng hơn nữa.


Có vẻ như nếu anh muốn theo đuổi Mộ Minh Nguyệt, thì anh phải chinh phục được cậu nhóc này.

“Đồ cũ cũng là đồ cũ của mẹ cháu.

Chú chỉ cho phép mẹ cháu dùng chú thôi.

” Chiến Vân Khai nói với giọng điệu nũng nịu như trẻ con.

Chiến Cảnh Hi nghe xong thì lông mày nhíu chặt, trong lòng thầm phỉ báng, càng lấy thân phận của người ngoài để ở cùng Chiến Vân Khai, Chiến Cảnh Hi lại càng nghi ngờ cái người tổng giám đốc hống hách đang đứng trước mặt kia là giả, chẳng lẽ cái tính kiêu ngạo, ngây thơ này mới là bản tính thật sự của Chiến Vân Khai?
Sự tương phản này cũng quá lớn à nha?
Lớn đến mức cậu là con trai của anh cũng không tiếp thu được!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận