Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo


Khi Sở Linh Dao đến nhà của Mộ Minh Nguyệt, cô ấy nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt ôm bánh bao nhỏ buồn bã ở trước cửa.

Cô ấy xuống xe đi đến, gọi một tiếng: “Minh Nguyệt, cậu không sao chứ?”
Mộ Minh Nguyệt đứng dậy, thấy Sở Linh Dao lôi thôi lếch thếch thì nhíu mày: “Dao Dao? Sao cậu lại ăn mặc thế này?”
Trên đầu còn đeo băng đô con thỏ, mặc quần áo ở nhà cùng dép bông.
Sở Linh Dao nhìn Mộ Minh Nguyệt từ trên xuống dưới: “Minh Nguyệt, cậu có sao không?”
“Tớ không sao, sao cậu lại căng thẳng đến vậy?” Mộ Minh Nguyệt hỏi vì không hiểu gì.
Sở Linh Dao là bạn tốt nhất của Mộ Minh Nguyệt, cho nên cô ấy không muốn giấu Mộ Minh Nguyệt, lập tức nói: “Là Chiến Vân Khai tìm tớ, bảo tớ đến với cậu.”
“Chiến Vân Khai?” Mộ Minh Nguyệt nhìn Sở Linh Dao bằng ánh mắt nghi hoặc.
Sở Linh Dao gật đầu: “Đúng vậy, anh ta lo lắng cậu sẽ làm việc ngốc nên bảo tớ đến với cậu.”
Nói rồi, Sở Linh Dao tạm dừng vài giây, sau đó nhìn Mộ Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, người giống sinh viên nam kia lại là Chiến Vân Khai? Sao anh ta lại ăn mặc như vậy? Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, tớ cũng không dám tin tưởng người đó là Chiến Vân Khai…”
“Trời ạ, người gì đâu mà đẹp trai quá đi! Thật là quá đẹp trai! Còn đẹp trai hơn bất cứ ngôi sao nam nào!”
Sở Linh Dao nhớ lại khuôn mặt vừa đẹp trai vừa thuần khiết vừa quyến rũ, lập tức bắt đầu dáng vẻ mê trai.
Nhìn dáng vẻ kia của Sở Linh Dao, khóe miệng của Mộ Minh Nguyệt hơi co giật.

Không thể phủ nhận, đúng là Chiến Vân Khai có cơ sở để làm người khác say đắm.
Không chỉ có gương mặt, mà khi chất của anh cũng đủ làm người ta chao đảo.
“Dao Dao, thật ra tớ ly hôn trong hòa bình với anh ta, với lại tớ còn có con, sẽ không làm việc ngốc.

Nếu như tớ làm chuyện dại dột, hoặc xảy ra chuyện gì xấu thì cậu muốn nuôi con của tớ sao?” Mộ Minh Nguyệt nói đùa với Sở Linh Dao.
Nhưng Sở Linh Dao còn chưa kịp trả lời, Chiến Cảnh Hi ở bên kia đã lập tức ôm hai chân của Mộ Minh Nguyệt khóc lớn: “Mẹ, con sẽ không ở với ai, con là cục cưng của mẹ, con chỉ cần mẹ! Ai cũng đừng nghĩ có được con!”
Nghe vậy, Sở Linh Dao cảm thấy dở khóc dở cười, cô ấy còn định nói muốn nuôi cục cưng của Mộ Minh Nguyệt, nhưng còn chưa nói thì bé con nhà người ta cũng đã lên tiếng cảnh báo rồi.
Thấy Mộ Minh Nguyệt với bánh bao nhỏ vui vẻ như vậy, cô ấy biết nỗi lo của Chiến Vân Khai là dư thừa.
Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, sao Mộ Minh Nguyệt có thể nỡ lòng nào mà làm việc ngốc cơ chứ?
Sở Linh Dao ngồi xổm xuống, duỗi tay sờ đầu cái đầu nhỏ của Chiến Cảnh Hi, nói: “Nhạc Nhạc đừng lo lắng! Dì Dao sẽ không giành cục cưng với mẹ cháu, cháu là cục cưng quý giá của mẹ cháu, sao dì Dao có thể cướp cháu khỏi tay cô ấy được?”
Chiến Cảnh Hi nhìn Sở Linh Dao, lần đầu tiên buông bỏ đề phòng với người phụ nữ khác ngoài mẹ mình.
Cậu có thể cảm nhận được người dì nghèo túng trước mắt chân thành với mẹ.
“Chúng ta cùng nhau bảo vệ mẹ cháu được không?” Sở Linh Dao cảm thấy chất tóc của Chiến Cảnh Hi rất tốt, cho nên cô ấy nhịn không được mà sờ thêm vài cái.
“Mẹ của tôi, để tôi bảo vệ.” Chiến Cảnh Hi bày ra vẻ mặt người đàn ông có trách nhiệm, rồi lấy bàn tay đang vuốt tóc cậu của Sở Linh Dao ra, nói bằng giọng điệu ghét bỏ: “Còn nữa, dì cứ sờ đầu tôi như vậy thì tôi sẽ hói đầu mất.”
Cậu không muốn mới còn nhỏ mà đã hói đầu.
Nghe vậy, Sở Linh Dao ngượng ngùng rụt tay lại, cũng cười gượng, đứng dậy nói với Mộ Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, cậu đói bụng không? Tớ nấu mì cho cậu ăn.”
Mộ Minh Nguyệt nhìn Sở Linh Dao, nói: “Dao Dao, cậu đi thay đồ trước đi, số đo quần áo của tớ cũng xấp xỉ cậu, cậu muốn ăn gì thì tớ nấu cho.”
Sở Linh Dao nhìn Mộ Minh Nguyệt bằng ánh mắt khiếp sợ: “Minh Nguyệt, cậu sẽ vào bếp?”
Ở trong trí nhớ của Sở Linh Dao, Mộ Minh Nguyệt sẽ không nấu cơm.
Bây giờ lại nói nhẹ nhàng như vậy, giống như một vị siêu đầu bếp vậy.
“Tớ học con trai của tớ, thằng bé đau tay nên tớ nấu thay.

Cậu muốn ăn gì? Tớ nấu.” Mộ Minh Nguyệt cười một cái.

Mấy năm nay, tuy cô không nấu cơm nhưng có cục cưng là siêu đầu bếp nên cô ăn nhiều, tai nghe mắt thấy nhiều nên tuy rằng khả năng làm bếp của cô không bằng con trai, nhưng món gì cô cũng nấu được.
Con trai cũng khen cô nấu ngon.
“Bò bít tết sốt tiêu đen!” Đôi mắt của Sở Linh Dao lập tức sáng lên, cô ấy thích bò bít tết sốt tiêu đen nhất, đặc biệt là do bố mẹ của cô ấy làm.

Nghĩ đến bố mẹ, gương mặt của Sở Linh Dao trở nên ảm đạm, cô ấy xua tay nói: “Thôi, Minh Nguyệt nấu gì thì tớ ăn cái đó.”
“Đúng vậy, mẹ của tôi chỉ khách sáo hỏi dì muốn ăn gì, thế mà dì lại xem mẹ tôi là đầu bếp mà sai bảo.

Ai cho dì lá gan đó? Mẹ của tôi xuống bếp nấu cho dù ăn là đã quá tốt rồi, vậy mà dì lại dám gọi món ăn!” Vừa nghe Sở Linh Dao chọn món, Chiến Cảnh Hi lập tức nổi điên.

‘Bà dì già này thật kỳ quái!’
‘Thật không xem mình là người ngoài sao!’
“Cục cưng, đây là dì Dao Dao, là người thân nhất ngoài bố mẹ cùng cục cưng, con không thể nói với dì Dao Dao như vậy, phải thích dì Dao giống như thích mẹ, biết không?” Mộ Minh Nguyệt chậm rãi ngồi xổm, giơ tay khẽ vuốt đầu tóc của Chiến Cảnh Hi, giống như vuốt ve bộ lông của chú chó nhỏ, vô cùng nhẹ nhàng.
Khi Chiến Cảnh Hi được mẹ vuốt tóc, cậu cảm thấy cả người lâng lâng, giống như là bay lên đám mây.

‘Được mẹ sờ đầu thật thoải mái!’
Cậu hy vọng có thể được mẹ vuốt ve cả đời.
“Vâng mẹ, con biết rồi!” Chiến Cảnh Hi gật đầu ngoan ngoãn, sau đó đặt chiếc đầu nhỏ dưới lòng bàn tay của Mộ Minh Nguyệt, cố gắng cọ cọ.
Sở Linh Dao thấy vậy thì suýt chút nữa phun máu!
‘Sao bảo sẽ trọc đầu?’
Vì sao Mộ Minh Nguyệt sờ đầu bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ không chỉ thoải mái mà còn hận không thể dính đầu của mình vào lòng bàn tay Mộ Minh Nguyệt?
Đứa nhỏ này thật là tiêu chuẩn kép!
Sở Linh Dao nhìn hai mẹ con đang âu yếm, cô ấy vô thức vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình, hơi cười khổ.
Nếu… nếu chuyện ngoài ý muốn kia không xảy ra, cô ấy nghĩ, cô ấy cũng có một cục cưng rất đáng yêu.
Tiếc là không có nếu.
Sở Linh Dao lắc đầu, cười nói: “Minh Nguyệt, tớ lên lầu chiếm phòng để quần áo của cậu đây! Tớ muốn mặc bộ đồ xinh đẹp nhất của cậu!”
“Ừ ừ, đi đi! Nhìn cậu ăn mặc kiểu gì thế này? Lôi thôi lếch thếch, mất hết cả hình tượng!” Mộ Minh Nguyệt cũng nhịn không được mà khinh bỉ hình ảnh lúc này của Sở Linh Dao.
Sở Linh Dao bất mãn cãi lại: “Còn không phải do người đàn ông của cậu hớt ha hớt hải đến tìm tớ, tớ còn chưa chuẩn bị chút nào! May là trong mắt anh ta, ngoại trừ cậu ta thì những người phụ nữ khác đều là một miếng thịt.

Tớ là con gái mà lại xuất hiện trước mặt trai đẹp một cách không hình tượng như vậy, tớ cũng cảm thấy mất mặt mà!”
Thật là!
Huống hồ người đó là người đàn ông của Mộ Minh Nguyệt!
‘Nếu Chiến Vân Khai thấy cô ấy lôi thôi lếch thếch, tự dưng phát điên đòi tách mình ra khỏi Mộ Minh Nguyệt thì làm sao bây giờ?’
‘Mình đợi Mộ Minh Nguyệt năm năm đấy!’
‘Năm năm, không có lúc nào mà mình không nhớ đến Mộ Minh Nguyệt!’
Mộ Minh Nguyệt tiến vào phòng bếp, bắt đầu nấu ăn.
Sở Linh Dao cũng mặc xong quần áo rồi đi xuống, bước vào phòng bếp phụ Mộ Minh Nguyệt.
Mấy năm nay Sở Linh Dao đều tự lực cánh sinh, cô ấy cũng học nấu ăn.

Vì chăm sóc người thân bị bệnh, cô ấy từ một thiên kim tiểu thư mười ngón tay không dính nước biến thành blogger ẩm thực có thể xuất bản sách, ngẫu nhiên cũng sẽ đăng một số món ăn dinh dưỡng trên một vài ứng dụng.
“Ôi Minh Nguyệt, tớ cho rằng tay nghề của tớ không tồi, nhưng ăn của cậu thì tớ cảm thấy hổ thẹn không bằng! Nhìn này, sắc hương vị đều đầy đủ! Thật là mỹ vị trần gian!” Sở Linh Dao nhìn một bàn đồ ăn cùng rượu vang đỏ thật lớn, cô ấy nhịn không được mà khen để tỏ vẻ tôn trọng.
“Còn một món nữa!” Mộ Minh Nguyệt nói, sau đó đi vào phòng bếp, lấy một phần bò bít tết ra đặt trước mặt Sở Linh Dao, nói; “Dao Dao, cậu xem thử có phải là hương vị này không? Có giống hương vị của chú làm không?”
Sở Linh Dao nhìn Mộ Minh Nguyệt mang bò bít tết sốt tiêu đen đến, ngây người ra vài giây rồi cầm lấy dao nĩa ăn một miếng.
Sau khi bò bít tết và miệng, Sở Linh Dao không thể khống chế được cảm xúc, nước mắt tuôn rơi, mũi cay xè, nghẹn ngào nói: “Minh Nguyệt, sao cậu sẽ…”
“Tớ từng ăn bò bít tết do chú làm rồi nên nhớ lại làm, có phải hương vị kia không?” Mộ Minh Nguyệt chờ mong hỏi.
Sở Linh Dao kích động buông dao nĩa, quay đầu đi, không thể kìm nén mà khóc ròng: “Minh Nguyệt, cám ơn cậu… cám ơn cậu…”
Nhìn Sở Linh Dao khóc, Mộ Minh Nguyệt cũng lập tức bối rối, cô vội tiến lên an ủi Sở Linh Dao: “Nếu cậu thích ăn thì sau này tớ sẽ làm cho cậu.”
Sở Linh Dao duỗi tay ôm Mộ Minh Nguyệt thật chặt, vùi mặt vào lòng cô: “Minh Nguyệt, cám ơn cậu, cám ơn cậu làm tớ nhớ tới bố lần nữa… Người khác nói nếu quên một người thì sẽ quên giọng nói của người đó… Mới có năm năm mà tớ đã quên bố của mình, cám ơn cậu đã làm tớ nhớ lại dáng vẻ của bố! Hu hu hu…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui