Chiến Vân Khai nghe Mộ Minh Nguyệt hỏi xong, thân thể anh cứng đờ.
Sau một lúc lâu, anh nhàn nhạt nói: “Không có gì, chỉ là đánh giá giữa đàn ông với nhau.”
Mộ Minh Nguyệt không ngốc, sự đánh giá giữa đàn ông và đàn ông là vì thích cùng một người con gái.
Thời còn đi học, cô nhìn thấy hành vi trẻ con này mỗi ngày.
Mộ Minh Nguyệt chỉ giả vờ bối rối, cô cười cười nói: “Được rồi, chúng ta tính tiền rồi về nhà thôi, hai đứa nhỏ cũng đói bụng rồi.”
Bởi vì lượng người đến trung tâm thương mại quá đông, Chiến Vân Khai đã vận dụng quan hệ cá nhân để mở một quầy thu ngân riêng.
Sau khi thanh toán xong, Chiến Vân Khai lái xe trở về nhà của Mộ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt muốn giúp xách đồ thì bị Chiến Vân Khai cản lai: “Em không cần phải làm những chuyện nặng nhọc này đâu.”
Nói xong, Chiến Vân Khai ra lệnh cho hai chân sai vặt miễn phí: “Mấy đứa đến giúp, mỗi đứa xách một túi.”
“Tuân lệnh!”
Mộ Nhạc Nhạc vô cùng vui lòng được giúp đỡ, cậu bé lôi kéo Chiến Cảnh Hi không tình nguyện chạy đến trước mặt Chiến Vân Khai, nói: “Bố Chiến, cục cưng đến giúp đây.”
Chiến Cảnh Hi khẽ nói: “Nhạc Nhạc, sao em lại giành cơ hội thể hiện của bố? Em để bố thể hiện cho tốt, nếu không thì sao mẹ có thể thích bố được?”
Chiến Cảnh Hi dùng dáng vẻ ông cụ non ngẩng đầu nhìn Chiến Vân Khai, nói: “Bố đừng lười như vậy, thể hiện đi bố.”
Chiến Vân Khai cảm thấy con trai nói đúng, anh nhìn hai đứa nhỏ mặt bẩn nói: “Đi vào rửa mặt, rửa trái cây để mẹ Minh Nguyệt ăn.”
“Cái này thì được.” Chiến Cảnh Hi gật đầu, cậu bé cầm một túi hoa quả, kéo Mộ Minh Nguyệt vào nhà.
Mộ Nhạc Nhạc cũng không cam lòng bị bỏ lại phía sau, cậu bé cũng cầm một túi hoa quả rồi đuổi theo.
Nhìn Chiến Cảnh Hi xum xoe như vậy, Mộ Nhạc Nhạc lo lắng mình sẽ mất đi tình thương của mẹ.
Thấy Chiến Cảnh Hi kéo mẹ của mình vào phòng, cậu bé gọi với theo: “Mẹ, đợi cục cưng.
Rốt cuộc con có phải con ruột của mẹ không? Mẹ chỉ biết chạy theo người đàn ông thối khác.”
Đúng vậy, Chiến Cảnh Hi là tên đàn ông xấu xa muốn chiếm mẹ của cậu bé.
Không những Chiến Vân Khai đến mà còn có Chiến Cảnh Hi.
Vốn dĩ mẹ là của mình cậu bé, hiện tại xem ra là không thể.
Có hai tên đàn ông rình mẹ cậu bé như hổ rình mồi.
Chiến Vân Khai nhìn bọn họ bước vào nhà, anh cong môi, anh vẫn luôn muốn cuộc sống ấm áp như thế này.
Anh không lớn lên ở một gia đình hoàn chỉnh, không cảm nhận được tình cảm gia đình, anh định cho vợ con của mình một mái nhà ấm áp.
Mộ Minh Nguyệt không từ chối anh vào nhà, có lẽ cô không bài xích anh, cũng không ghét anh.
Anh phải cố gắng bắt lấy trái tim của cô mới được.
Nếu không, anh sẽ bị mấy tên đàn ông ngoài kia thừa nước đục thả câu.
Anh không nên ngây thơ, ngu ngốc đồng ý yêu cầu ly hôn của cô.
Là anh quá mềm lòng!
Chiến Vân Khai bận rộn trong phòng bếp, Mộ Minh Nguyệt thì đắn đo, cô cảm thấy hai người đều ly hôn rồi mà cô còn lui tới với anh như vậy, giữa hai người cũng không có sự ràng buộc nào, cô càng cảm thấy xấu hổ.
Cô chạy đến cửa phòng bếp, nhìn anh, hỏi: “Chiến Vân Khai, không cần tôi giúp gì sao?”
“Em chờ ăn là được rồi.” Chiến Vân Khai đang xào rau, anh quay đầu lại nhìn Mộ Minh Nguyệt, nói: “Đừng tiến vào, phòng bếp nhiều khói dầu, không tốt cho làn da của phụ nữ.”
Chiến Vân Khai biết Mộ Nhạc Nhạc nấu cho Mộ Minh Nguyệt ăn thì mới yên tâm.
Nếu để công chúa nhỏ của anh nấu ba bữa trong phòng bếp thì anh sẽ đau lòng.
“Được thôi, vất vả cho anh rồi.” Mộ Minh Nguyệt đối mắt với anh, cô vội vàng dời mắt, nói mấy lời khách sáo với anh như một vị khách.
Mà lúc này Chiến Cảnh Hi ở phòng khách nhìn phòng bếp, lại nói nhỏ bên tai Mộ Nhạc Nhạc: “A Nhạc, em có thể bảo bố Chiến làm trà sữa không?”
Mộ Nhạc Nhạc lắc đầu: “Em không muốn uống trà sữa.”
Rất nhanh, dường như Mộ Nhạc Nhạc hiểu ra, cậu bé nhìn Chiến Cảnh Hi hỏi: “Anh thèm?”
Chiến Cảnh Hi bị Mộ Nhạc Nhạc phát hiện bí mật của mình, nên cậu bé gật đầu ngượng ngùng: “Ừ.
Thật ra mẹ cũng thích uống.”
Mộ Nhạc Nhạc khẽ nhíu mày: “Bố làm trà sữa ngon lắm sao?”
“Em có thể uống thử một ngụm.
Thật sự rất ngon!” Chiến Cảnh Hi gật đầu lia lịa.
Mộ Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, sau đó cậu bé nhảy xuống sô pha, tung ta tung tăng đi vào phòng bếp.
Chiến Vân Khai thấy Mộ Nhạc Nhạc tiến vào, có lẽ chính lời nói và sự lanh lẹ của Mộ Nhạc Nhạc đã làm anh thích.
Anh còn kiên nhẫn với đứa bé này hơn con của mình: “A Nhạc, có chuyện gì không con?”
“Bố Chiến, bố có thời gian làm trà sữa không? Có thể phiền bố nấu trà sữa cho bọn con không? Bố nấu bữa tối đã vất vả rồi, nếu bố làm trà sữa nữa thì có vất vả lắm không?” Mộ Nhạc Nhạc tỏ vẻ khó xử, nhưng nghĩ đến mẹ và Chiến Cảnh Hi đều muốn uống, cậu bé chỉ có thể để Chiến Vân Khai vất vả.
Chiến Vân Khai khẽ nhếch môi, ‘con trai của Minh Nguyệt lễ phép đến nhường nào.’
Mộ Nhạc Nhạc cho rằng Chiến Vân Khai không vui, cho nên cậu bé nói thêm: “Không phải vừa rồi mẹ đến tìm bố sao? Thật ra mẹ muốn uống nhưng ngại nói với bố, cho nên bảo con đến nói.”
“Làm.” Nghe Mộ Minh Nguyệt nói muốn uống, Chiến Vân Khai trả lời dứt khoát.
Mộ Nhạc Nhạc: “…” Đàn ông thật xấu xa.
“Vậy bố Chiến vất vả rồi.” Nói xong, Mộ Nhạc Nhạc rời khỏi phòng bếp.
Sau khi Chiến Vân Khai nấu xong, bốn người ngồi xuống bàn ăn.
Khi cùng ăn đến một nửa, Chiến Vân Khai thấy con trai kén ăn, anh nhíu mày nói: “Chiến Cảnh Hi, lễ nghi ăn cơm đâu rồi? Không phải bố bảo con không được kén ăn hay sao?”
Thật là mất mặt!
Nhìn Mộ Nhạc Nhạc xem, thằng bé ăn gì cũng ngon.
Nhưng hình như Mộ Nhạc Nhạc cũng không thích củ cải.
“Con đã nói với bố rất nhiều lần rồi, là con không thích cà chua, bố lại cứ làm canh thịt bò cà chua.” Chiến Cảnh Hi không thể nào ăn nổi đồ ăn mình không thích.
“Minh Nguyệt, sao em cũng không uống canh?” Chiến Vân Khai hỏi Mộ Minh Nguyệt.
“Tôi cũng không thích ăn cà chua, anh lại quên rồi.” Mộ Minh Nguyệt tức giận nói.
Mỗi lần thấy món không thích ăn thì cô sẽ buồn bực.
Tên đàn ông này muốn trị tật kén ăn của cô!
Nhưng mà anh đã trị lâu như vậy rồi nhưng không phải vẫn vô ích sao?
Sao bây giờ anh vẫn còn cố gắng như vậy?
Chiến Vân Khai nhìn Mộ Minh Nguyệt rồi nhìn Chiến Cảnh Hi, nhìn Mộ Nhạc Nhạc lặng lẽ lựa củ cải, ánh mắt của Chiến Vân Khai trở nên tối sầm.
Lúc này, điện thoại của Mộ Minh Nguyệt vang lên, là Sở Linh Dao gọi cho cô, bảo cô ra ngoài chơi.
Mộ Minh Nguyệt rất muốn thả lỏng với chị em nhưng cô còn có con phải chăm sóc.
Cô không ăn cơm mà đứng dậy nói với Chiến Vân Khai: “Tôi no rồi, tôi cần phải ra ngoài một chuyến, mọi người không cần chờ, tối tôi mới về.”
“Mẹ, nhớ uống ít rượu thôi, về sớm một chút.” Mộ Nhạc Nhạc liếc nhìn màn hình điện thoại của cô, nói.
“Được, mẹ không uống rượu.” Mộ Minh Nguyệt nói.
Chiến Vân Khai đứng dậy: “Em đi đâu? Anh đi với em.”
‘Là ai hẹn cô ấy ra ngoài, báo hại cô chưa được ăn cơm.”
“Không cần, anh ở nhà chăm sóc A Nhạc cùng con trai nhà anh là được.
Nếu anh muốn về cũng không sao, nhớ nói cho tôi biết, tôi sẽ về.” Mộ Minh Nguyệt nói.
“Vậy em đi đường cẩn thận, đừng uống rượu.” Chiến Vân Khai dặn dò.
Mộ Minh Nguyệt đổi giày cao gót: “Biết rồi.”
Mộ Minh Nguyệt mới ra khỏi cửa, lại vòng vào rồi đến bàn ăn, cầm hai ly trà sữa rồi đi, cô nhìn Chiến Vân Khai, nói: “Tôi lấy hai ly trà sữa.”
“Em đưa cho ai uống? Đàn ông hay phụ nữ?” Chiến Vân Khai thấy cô cầm trà sữa của anh để lấy lòng người khác, anh tỏ vẻ không vui.
“Sở Linh Dao!” Mộ Minh Nguyệt nói: “Ăn cơm với mấy tên đàn ông không vui, tôi đi ăn với Sở Linh Dao.” Mộ Minh Nguyệt không hề kiêng dè nói: “Cám ơn trà sữa của anh.”
Chiến Vân Khai đen mặt.
‘Người phụ nữ đáng ghét!’
‘Ăn cơm với mình không vui?’
‘Ăn với nữ thì thấy thú vị?’
‘Có biết bao nhiêu quan chức muốn mời mình ăn cũng không được.’
Anh đưa Mộ Minh Nguyệt ra ngoài, mãi cho đến khi cô lái xe rời đi, anh lấy điện thoại ra gọi cho quản gia Trình: “Điều tra thức ăn yêu thích cùng với mức độ dị ứng của Thẩm Tư Viện.”
Biết Mộ Minh Nguyệt ăn với phụ nữ nên anh yên tâm.
Bây giờ thứ khiến anh quan tâm là vì sao hai cục cưng lại kén ăn giống nhau như vậy.
Chiến Cảnh Hi và Mộ Minh Nguyệt không thích ăn cà chua.
Mà Mộ Nhạc Nhạc với anh thì không thích ăn củ cải.
Anh nên điều tra Thẩm Tư Viện thật kỹ!.