Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo


Mộ Minh Nguyệt hơi ngẩng cằm lên, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự lo âu, nhìn anh một cách thương cảm: “Chiến Vân Khai, có phải em rất vô dụng không? Em đã không còn mẹ nữa, thế mà đến khả năng để bà được chôn cất và yên nghỉ cũng không có… hu hu…”
“Không phải còn có anh sao? Đừng nghĩ nhiều quá, có anh ở đây.

” Chiến Vân Khai đưa tay sờ đầu cô, giọng điệu ấm áp, mang theo sự nuông chiều.

Chiến Vân Khai sờ tóc cô đến tay cũng ướt, anh không kìm được mà nhíu mày, nói: “Hứng gió đêm sẽ rất dễ đau đầu.


Huống chi cô còn uống rượu.

Ngày mai thức dậy, cô mà không đau đầu đến chết thì anh thua!
Chiến Vân Khai cảm thấy cô thật giống như một cô gái nhỏ, là một đứa nhỏ cần có người che chở.

Anh đứng dậy cầm khăn lông khô và máy sấy tóc, đứng sau lưng cô, chuẩn bị lau tóc cho cô.

Mộ Minh Nguyệt muốn từ chối, nhưng cả người đã bị anh kéo vào trong lòng.

Cô có thể ngửi thấy hơi thở thơm mát thoang thoảng trên người anh, mê hoặc như vậy, trêu chọc lòng người như vậy!
Không biết Chiến Vân Khai kéo ghế ngồi xuống từ lúc nào, anh thuận tay lôi cô vào trong ngực, để cô ngồi lên đùi mình, rất tự nhiên mà lau tóc cho cô.

Cả người Mộ Minh Nguyệt đều bị anh giữ lấy, đặc biệt là lúc anh dịu dàng lau tóc cho cô, cô có thể cảm nhận được cả người mình đều rơi vào trong giấc mộng dịu dàng.

“Chiến Vân Khai, rốt cuộc anh có biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân không? Anh ở nhà em lâu như vậy không chịu về là muốn làm gì?” Mộ Minh Nguyệt giãy giụa, muốn đứng dậy.

Nhưng Chiến Vân Khai đã ôm lấy cả người cô vào lòng, siết chặt lấy vòng eo thon thả của cô, giọng điệu ngang ngược nói: “Nếu em còn nhúc nhích lung tung, anh không đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.



Trong giọng nói trầm thấp từ tính mang theo sự đè nén.

Mộ Minh Nguyệt nghe thấy, cơ thể đột nhiên ngừng lại, thậm chí cô có thể cảm nhận được sự khác thường ở eo.

Đợi đến khi cô hoàn hoàn hiểu ra đó là gì, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên như con tôm đã luộc chín, cô đưa tay đánh lên gương mặt tuấn tú của anh: “Chiến Vân Khai, anh giở trò lưu manh!”
Chiến Vân Khai bị cô đánh đến nghiêng mặt qua một bên, nhưng anh không tức giận, sắc mặt thản nhiên nói: “Đây là phản ứng bình thường của đàn ông, nếu anh không có phản ứng, thì em phải nghi ngờ anh có phải là đàn ông hay không rồi.


Dừng một chút, Chiến Vân Khai nhìn Mộ Minh Nguyệt bằng đôi mắt sâu thẳm: “Minh Nguyệt, em có muốn đi du lịch không? Đi du lịch nước ngoài cho khuây khỏa, anh sẽ sắp xếp cả hành trình cho em.


“Tại sao em phải đi du lịch chứ? Không đi!” Mộ Minh Nguyệt từ chối.

Cô bận rộn như vậy, đi du lịch gì chứ?
Cô không rảnh!
Đôi mắt Chiến Vân Khai trầm xuống, khẽ thở dài một tiếng.

Mộ Minh Nguyệt tinh tế, phát hiện ra sự khác thường của Chiến Vân Khai, hỏi: “Tại sao anh lại muốn em đi du lịch? Có phải anh có chuyện gì giấu em không?”
Chiến Vân Khai vội vàng lắc đầu nói: “Không có.


Anh nên giải thích thế nào về lý do anh để cô đi du lịch đây?
Cô ở nhà, làm sao anh hành động được?
Trong một lúc, Mộ Minh Nguyệt không bắt bẻ anh được.


Đang lúc cô băn khoăn, bên ngoài vang lên một tràn tiếng bước chân và tiếng gõ cửa.

Đôi tay đang ôm lấy Mộ Minh Nguyệt của Chiến Vân Khai cũng vì vậy mà buông lỏng, cô giống như chạy trốn, nhân lúc anh buông lỏng mà vội giãy khỏi.

“Con trai em tìm em rồi!”
Mộ Minh Nguyệt nói rồi mau chóng đi mở cửa!
May mà con trai cô đến kịp lúc!
Khi Mộ Minh Nguyệt vừa mở cửa, Mộ Nhạc Nhạc ngẩng đầu đã nhìn thấy mặt cô ửng đỏ, Mộ Nhạc Nhạc thò đầu vào, nhìn xung quanh bốn phía.

“Mẹ, sao mẹ lại mặc đồ của chú?” Mộ Nhạc Nhạc thấy Mộ Minh Nguyệt chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, không nhịn được mà nhíu mày.

“Cục cưng, con nhàm chán quá đi, hỏi vấn đề này làm gì.

” Mộ Minh Nguyệt nói.

“Vậy là do cục cưng đến không đúng lúc, làm phiền chuyện tốt của mẹ và bố Chiến rồi sao?” Mộ Nhạc Nhạc làm động tác tay ân ái, không quên nâng mày một cách xấu xa với Mộ Minh Nguyệt, cười hỏi.

Mộ Minh Nguyệt: “…”
Lúc này, Chiến Vân Khai cũng đi ra, nhìn thấy cục cưng đứng ở trước cửa, nhíu mày hỏi: “Con làm xong bài tập rồi à?”
Trước khi Mộ Minh Nguyệt ra khỏi nhà đã dặn dò anh đốc thúc hai đứa nhỏ làm bài tập.

Mộ Nhạc Nhạc chu chu môi, vẻ mặt kiêu ngạo liếc Chiến Vân Khai một cái: “Bố xem thường ai đấy? Chút bài tập đó còn có thể làm khó con sao?”
“Vậy con đến đây làm gì?” Lúc nãy suýt nữa Chiến Vân Khai đã đem được Mộ Minh Nguyệt lên giường rồi.


Nhưng lại bị thằng nhóc này đột nhiên cắt ngang!
Mộ Nhạc Nhạc liếc hai người một cái, sau đó đưa tay thò vào trong túi, lấy một cái hộp nhỏ và một hộp thuốc ra.

Cậu buông tay để vào trong tay Chiến Vân Khai: “Còn không phải là con sợ hai người gây ra mạng người sao? Nên con mau chóng đến đây ngăn cản đây.


Mộ Minh Nguyệt cũng rất tò mò rốt cuộc con trai đã đưa gì cho Chiến Vân Khai, khi cô nhìn thấy cái hộp đó, mặt cô càng đỏ hơn, xấu hổ không thôi, hung hăng trừng con trai một cái.

Rốt cuộc đứa con trai này có phải là con ruột của cô không vậy?
Với lại con trai cô sao lại có được thứ này?
Chiến Vân Khai nhìn thấy hai hộp trong tay, khóe môi hơi cong, đứa nhỏ này còn tốt hơn con trai anh.

Anh nhìn Mộ Nhạc Nhạc vẫn còn đang đứng ở trước cửa: “Con đưa đồ xong rồi, còn muốn làm khán giả à?”
Mộ Nhạc Nhạc nghe thấy, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên, liếc Chiến Vân Khai một cái: “Không phù hợp với trẻ em! Bố thật là! Trước khi làm nhớ uống thuốc đấy!”
Nói xong, Mộ Nhạc Nhạc hừ khẽ một tiếng rồi xoay người rời đi.

Lúc này Mộ Minh Nguyệt không biết phải làm sao, tưởng rằng anh sẽ thật sự làm gì cô, cả người cô đều trở nên hoảng loạn.

Cô đã uống say rồi, tác dụng của rượu bắt đầu quấy phá, cô thật sự lo lắng nếu anh mạnh mẽ tấn công, cô sẽ không chịu được mà trầm luân.

Một giây sau, cô nhìn thấy Chiến Vân Khai cầm hai hộp đó, đi đến bên cạnh thùng rác, hơi cong người ném hai hộp vào đó, lúc này cô mới hơi thở phào một hơi.

Cùng lúc đó, cô cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.

Chiến Vân Khai quay lại, nhìn cô từ trên cao, hỏi: “Không đi vào sao?”
Mộ Minh Nguyệt nghe lời đi vào, sau đó nghe thấy sau lưng vang lên tiếng khoá trái cửa, cô quay đầu, cảnh giác nhìn anh: “Chiến Vân Khai, anh khóa trái cửa làm gì?”
“Không khoá trái để cho hai thằng nhóc nhìn lén?” Chiến Vân Khai hỏi.

“Rõ ràng anh…” Trong phút chốc Mộ Minh Nguyệt bị anh khiến cho mơ màng.


Rốt cuộc anh muốn làm gì?
“Yên tâm, nếu anh thật sự muốn ăn em, em sẽ không phản kháng được đâu.

” Chiến Vân Khai đi qua, vuốt tóc cô: “Anh sẽ không chạm vào em khi chưa được em đồng ý.


Anh không làm ra được chuyện như vậy.

Anh cảm thấy đây nên là một chuyện tốt đẹp, chứ không nên là chuyện bị ép buộc.

“Qua đây, anh sấy tóc cho em, rồi ngủ sớm chút.

” Chiến Vân Khai nắm lấy tay cô, đi ra ban công, sấy tóc cho cô.

Khi tóc cô đã gần như khô hết, Chiến Vân Khai cụp mắt, nhìn cần cổ trắng nõn và xương quai xanh gợi cảm của cô, hầu kết lăn lên lộn xuống, cổ họng khô nóng khác thường.

“Được rồi…” Mộ Minh Nguyệt ngồi đó để anh sấy tóc, cô vẫn luôn nín thở, càng không dám nhìn anh.

Nhưng cô còn chưa nói xong, đột nhiên đã bị nụ hôn ngang tàn của anh chặn lại!
Thậm chí Mộ Minh Nguyệt bị anh hôn đến không thở nổi, đôi mắt xinh đẹp trừng to.

Không phải lúc nãy anh vừa nói sẽ không chạm vào cô khi chưa được cô đồng ý sao!
Tại sao bây giờ lại như hận không thể nuốt cô vào trong bụng thế này?
Nụ hôn thế này, anh và cô đã từng hôn không biết bao nhiêu lần, nhưng bây giờ bị anh hôn như vậy, thế mà cô lại có cảm giác bị trêu chọc!
Thậm chí cô có thể cảm nhận được bầu không khí mập mờ!
Cô hơi tức giận, gọi thẳng tên anh: “Chiến Vân Khai!”
Cô đẩy anh ra theo bản năng, nhưng lại bị anh ôm lên, xoay người một cái, đặt cô ngồi lên lan can!
Mộ Minh Nguyệt nhìn ra đằng sau một cái, mặc dù đây chỉ là tầng hai, nhưng nếu ngã từ đây xuống, cô không chết cũng sẽ thành tàn phế!
“Chiến Vân Khai, anh thả em xuống! Anh muốn làm gì?” Tim của Mộ Minh Nguyệt đã nhảy lên đến cổ họng rồi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận