Con hoang?
Hai chữ đó, làm Chiến Vân Khai có chút nhức mắt!
Đột nhiên anh hơi nheo mắt lại, cấm lấy chiếc dùi cui điện trong tay của vệ sĩ bên cạnh, nhắm vào Chiến Dương Úy, vung xuống một cách vô cùng nhanh chóng chuẩn xác!
Chiến Vân Khai coi Chiến Dương Úy như một quả bóng mà chơi đùa kéo dài trong vài phút!
Tiếng hét thảm thiết vẫn còn tiếp tục!
“Ầm!”
Chiếc dùi cui điện bị ném xuống đất phát ra tiếng vang, quản gia Trình ra tay, rất nhanh có hai vệ sĩ mang ghế dành cho ông chủ đến, Chiến Vân Khai nhã nhặn ngồi xuống, bắt chéo hai chân, lười biếng dựa vào lưng ghế, một tay chống trán, lạnh lùng liếc nhìn mấy tên ma cà bông đang nằm rạp trên mặt đất, lạnh giỏi hỏi: “Ai dẫn đầu?”
Một đám ma cà bông này, là bị anh với Mộ Minh Nguyệt đánh cho ngã lăn ra đất không thể nhúc nhích được.
“Ông chủ! Không phải tôi!”
“Cũng không phải tôi! Cầu xin ông chủ buông tha cho chúng tôi!”
“Chúng tôi sai rồi! Tha mạng đi ông chủ!”
Nhưng đối với những lời van xin của đám người này, Chiến Vân Khai không rảnh để quan tâm, vẻ mặt âm trầm, mặt không chút biểu cảm, anh giơ tay lên, khẽ phẩy tay, quản gia Trình lập tức ra lệnh cho mấy tên vệ sĩ xách mấy cái vali lên, vừa mở ra, bên trong toàn là tiền mặt màu hồng!
“Ở đây có một ngàn vạn, ai nói ra sẽ nhận được số tiền này.
”
Chiến Vân Khai lãnh đạm nói, nhưng lại lộ ra vẻ uy nghiêm khó tả!
Vài tên ma cà bông đã sớm nếm thử sự khủng khiếp của Chiến Vân Khai, lúc này lại mở mắt ra nhìn tiền, từng tên đều hai mắt nhìn nhau, trợn mắt há mồm!
Cùng nhau giơ tay thẳng thắn nói ra sẽ được khoan hồng: “Tôi nói!”
“Là gã! Là Chiến Dương Úy dẫn đầu, gã dùng mười vạn đưa cho chúng tôi, nói cho chúng tôi biết thông tin và tung tích của ngài, để chúng tôi đến gϊếŧ ngài!”
Tất cả mọi người đều chỉ vào Chiến Dương Úy, Chiến Dương Úy bị Chiến Vân Khai đánh gục trên mặt đất tức giận đến mức cả người run lên.
Gã sợ hãi co người lại, dù sợ xanh mặt nhưng vẫn trừng mắt nhìn Chiến Vân Khai.
Sợ Chiến Vân Khai sẽ hoàn toàn hủy hoại gã!
Chiến Dương Úy muốn đứng dậy bỏ trốn, nhưng mà…
“Rầm!”
Còn chưa kịp đứng vững, cả người đã bị đá bay, trực tiếp ngã lên tường, gã đau đớn nằm sấp trên mặt đất, một ngụm máu tươi phun ra.
Chiến Vân Khai ngồi trên ghế ông chủ, lạnh lùng nói: “Quản gia Trình, tôi không muốn nhìn thấy gã ở Vân Thành nữa.
”
Loại người rác rưởi này, xuất hiện ở Vân Thành, quả thực làm ô nhiễm mắt anh!
Rõ ràng anh đã rời khỏi thủ đô rồi, tại sao nhà họ Chiến vẫn còn không buông tha cho anh?
Ngay khi giọng nói của Chiến Vân Khai vừa dừng lại, vài vệ sĩ cao to bước tới, trực tiếp nhấc bổng Chiến Dương Úy từ dưới đất lên lôi đi!
Lúc này Chiến Dương Úy bị dọa sợ đến mức phân với nướƈ ŧıểυ chảy ròng ròng, bộp một tiếng quỳ trên mặt đất liều mạng cầu xin tha thứ: “Chiến, Cậu Chiến, tôi sai rồi! Tôi thực sự sai rồi! Đáng lẽ ra tôi không nên khiêu chiến quyền hạn của anh, không nên đụng vào điểm mấu chốt của anh, cầu xin anh, hãy tha mạng cho tôi!”
Chiến Dương Úy vừa nói, vừa bò đến chân của Chiến Vân Khai như một con chó, vươn tay ôm lấy chân của Chiến Vân Khai!
Ngay lúc Chiến Dương Úy đang đến gần Chiến Vân Khai, gã lấy ra một ống kim tiêm từ trong túi quần của mình, ngay khi gã định đâm về phía Chiến Vân Khai, thì bị Chiến Vân Khai nhanh mắt dùng một chân đá bay!
Thật không may, Chiến Vân Khai một chân đá trúng phía dưới của Chiến Dương Úy, gây ra tổn thương thứ hai cho Chiến Dương Úy!
Một cú đá này của Chiến Vân Khai mang đến sự đau đớn từng cơn cho gã và cũng là đòn trí mạng!
“A! Trứng của tao!”
Trứng nhân tạo của gã!
Chiến Dương Úy hét lên, che phía dưới lại, sắc mặt tái nhợt, nhìn người đàn ông đang từng bước đi về phía mình, gã chịu đựng đau đớn, vội vàng cầu xin tha thứ: “Không, đừng gϊếŧ tôi, tôi chỉ lo lắng anh chính là người con hoang kia, tôi thử anh thôi… đúng thế.
”
“Con hoang? À…” Chiến Vân Khai từ trên cao nhìn xuống, vênh váo hung ác, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông đang cầu xin tha thứ trên mặt đất, lạnh lùng mở miệng nói: “Tao nói cho mày biết, ngay cả con hoang mày cũng không thể sinh ra được!”
Chiến Dương Úy nghe thấy vậy, sắc mặt trắng bệch hẳn ra! Không còn chút máu nào!
“Quản gia Trình, giải quyết gã đi.
” Chiến Vân Khai lạnh lùng nói.
"Vâng, cậu chủ.
" Quản gia Trình nhận lệnh, ngay lập tức thi hành!
“Cậu chủ của bọn tao, chỉ là một loại chó tạp chủng như mày mà có thể trêu chọc, đắc tội được sao?” Quản gia Trình ngồi xổm trước mặt Chiến Dương Úy, nở nụ cười nham hiểm: “Cẩu tặc, bây giờ tao sẽ tống mày vào địa ngục để mày sống không bằng chết! Để mày sống quãng đời còn lại trong sợ hãi!”
Cẩu, cẩu tặc?
Chiến Dương Úy nghe xong, toàn thân run lên!
Chỉ có con chó bên cạnh Chiến Vân Khai mới mắng gã như thế này!
Nhưng mà, không phải con chó kia đã chết trong biển lửa cùng lúc với Chiến Vân Khai rồi sao!
Mà con chó bên cạnh Chiến Vân Khai rõ ràng là cùng tuổi với Chiến Vân Khai, tại sao lại là một ông già ngoài năm mươi chứ?
Tại sao…
Chiến Dương Úy run giọng nói: “Mày, bọn mày…Là…”
Chiến Dương Úy hoàn toàn không thể nói tiếp được!
Gã sợ tới mức đầu lưỡi cứng cả lại, hoàn toàn bị chính suy nghĩ của mình dọa đến nỗi choáng váng!
Trước đây gã chỉ nghi ngờ thôi, nhưng bây giờ, gã càng thêm chắc chắn, người đàn ông trước mặt, chính là đứa con hoang vẫn chưa chết, Chiến Vân Khai!
Khi Chiến Dương Úy nhìn thấy cái tên Chiến Vân Khai này, thứ nhất là không chịu thừa nhận thất bại, thứ hai là không muốn thừa nhận đó là đứa con hoang mà gã đã từng dẫm đạp lên!
Vào lúc này, gã nhận ra cuộc sống của mình hoàn toàn xong rồi!
Gã không biết thế lực của Chiến Vân Khai kinh khủng đến mức nào, nhưng tất cả mọi thứ trên thế giới ngoại trừ sinh, lão , bệnh, tử thì không có gì ngăn cản được Chiến Vân Khai!
Người đàn ông này, đã phá sản rồi, vậy mà vẫn có quyền thế kinh người như vậy!
Rốt cuộc anh là loại người ma quỷ gì!
“Đúng vậy, bọn tao chính là đứa con hoang và con chó trong miệng mày nói!” Quản gia Trình kéo bộ mặt nhân tạo xuống, lộ ra một khuôn mặt trẻ trung trắng nõn, không kém phần lạnh lùng u ám so với Chiến Vân Khai.
Chiến Dương Úy nhìn thấy thế, hai tròng mắt kinh ngạc đến mức sắp vỡ tung!
Chiến Vân Khai chính là đứa con hoang kia!
Ầm!
Trên bầu trời đột nhiên có một tiếng sấm chớp!
Đột ngột không kịp chuẩn bị cứ như thể muốn chém Chiến Dương Úy ra làm đôi!
Ngay khi Chiến Dương Úy đang suy nghĩ về việc làm thế nào để thông báo cho bố mình rằng Chiến Vân Khai chính là đứa con hoang đó, thì đã quá muộn!
Bởi vì, tay chân của gã đều bị quản gia Trình đánh gãy, thậm chí còn cưỡng ép đổ một chai gì đó vào người Chiến Dương Úy.
“A … Bọn mày làm gì vậy! Ư ư….
A a…”
Một giây tiếp theo, Chiến Dương Úy không thốt ra được lời nào nữa, cho dù gã có cố mở miệng nói như thế nào đi chăng nữa, thì cũng không sao nói được.
Quản gia Trình kiểm tra tình hình của Chiến Dương Úy, đứng dậy đi tới chỗ Chiến Vân Khai đang quay lưng với bọn họ, báo cáo: “Cậu chủ, đã xác nhận gã sẽ không thể viết chữ, cũng không thể nói chuyện.
”
Giữ lại một mạng cho tên chết tiệt này, coi như là ban ơn cho gã!
“Ừm, giữ lại cái mạng chó của gã, để cho ông già kia hối hận.
” Chiến Vân Khai lạnh lùng nói.
Chiến Vân Khai quay đầu lại, nhìn quản gia Trình đã bại lộ thân phận, trầm giọng nói: “Lần sau không được làm theo cách này nữa.
”
“Vâng, cậu chủ.
m” Quản gia Trình xoay người sang chỗ khác, lập tức dán khuôn mặt nhân tạo lên, lại biến thành dáng vẻ của một ông già ngoài năm mươi tuổi.
Chẳng bao lâu sau, Chiến Dương Úy đã trở thành một tên tàn tật bị ném vào trong cơn bão.
Kể từ đó, Vân Thành lại có thêm một tên ăn mày không thể tự lo cho mình!
Mãi đến khi Chiến Cẩm Quốc chạy đến, cũng chỉ có thể nhìn thấy con trai mình còn không bằng một thứ phế vật đang nằm trong vũng máu!
“Là ai, ai làm!” Hai mắt Chiến Cẩm Quốc như muốn ngã quỵ, ngửa mặt lên trời thét lớn!
“A a a …” Khi Chiến Dương Úy nhìn thấy Chiến Cẩm Quốc, trong mắt tràn đầy sợ hãi, khóc đến chết đi sống lại trong vòng tay của Chiến Cẩm Quốc, kêu ưm ưm, muốn nói sự thật cho Chiến Cẩm Quốc, nhưng cho dù có cố như thế nào đi chăng nữa cũng không thể nói được.
Chiến Dương Úy kinh hoảng, sợ hãi!
Cho dù chết gã cũng không nghĩ tới người dạy gã bài học, lại là Chiến Vân Khai!.