Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo


“Chiến, Chiến Vân Khai! Sao anh lại ở nhà em?”
Đầu của Mộ Minh Nguyệt cũng không còn đau nữa, toàn bộ cơ thể cũng thanh tỉnh.

Ôm lấy gối ôm trừng mắt nhìn chằm chằm Chiến Vân Khai, hỏi.

Chiến Vân Khai đưa tay lên vuốt ve bờ môi, vẫn chưa thỏa mãn, vẻ mặt mãn nguyện, ánh mắt nhìn chằm chằm nhìn Mộ Minh Nguyệt đang hoảng loạn, khóe môi khẽ cong lên.

“Đừng sợ, là anh.

” Chiến Vân Khai nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, tiến tới an ủi.

“Anh đừng tới đây!” Ngay khi anh tiến lại gần một bước, nhịp tim của Mộ Minh Nguyệt đập mạnh, sợ Chiến Vân Khai sẽ lại xằng bậy tiếp!
Nhưng lúc này cô cũng thấy xấu hổ!
Cô muốn hôn con trai mình, ai biết rằng lại hôn Chiến Vân Khai!
Mới sáng sớm mà tên oắt con Nhạc Nhạc này đã đi đâu rồi chứ?
Bình thường chỉ gọi là đến luôn!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một giọng nói nhỏ đầy lo lắng từ trên tầng vọng đến: “Mẹ ơi! Con đến để cứu mẹ đây!"
Sau khi Mộ Nhạc Nhạc ở trên tầng nghe thấy tiếng hét của mẹ, lập tức nhảy xuống giường, cầm cây gậy bóng chày lao xuống!
Khi Mộ Nhạc Nhạc xuống tầng dưới, chạy thẳng đến bên cạnh Mộ Minh Nguyệt, hỏi: " Mẹ, ai bắt nạt mẹ? Nói cho con, con sẽ đánh tên đó! "
Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy con trai đi tới, nhanh chóng nhảy xuống khỏi ghế sô pha, đi ra phía sau con trai, chỉ vào Chiến Vân Khai nói: "Chính là anh ta, anh ta đang giả mạo con đó.

"
Mộ Nhạc Nhạc nhìn theo hướng ngón tay Mộ Minh Nguyệt chỉ, nghiến răng gõ cây gậy bóng chày, ai biết vừa nhìn thấy Chiến Vân Khai, cậu bé vô cùng ngạc nhiên, không ngờ tới hỏi: “Là bố sao bố Chiến, bố không có việc gì thì sao lại dọa mẹ con sợ làm gì? Thái độ của bố mà không tốt, sẽ cô đơn suốt đời đấy.



"Bố không dọa mẹ con sợ.

” Chiến Vân Khai giải thích.

Mộ Nhạc Nhạc nghe xong thì cảm thấy bối rối, đặt cây gậy bóng chày xuống, quay lại nhìn Mộ Minh Nguyệt: "Mẹ, bố Chiến nói không bắt nạt mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì thế ạ? "
Mộ Minh Nguyệt nói: “Anh ta bắt nạt mẹ.


Cô nên giải thích thế nào với con trai rằng cô đã hôn Chiến Vân Khai?
"Minh Nguyệt, rõ ràng em bắt nạt anh.

" Chiến Vân Khai nói.

Mộ Nhạc Nhạc sững sờ: "Mẹ con bắt nạt bố? Nhưng vừa rồi mẹ con nói bố giả mạo con mà? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy bố Chiến? Bố giả mạo con làm gì? "
Chiến Vân Khai liếc nhìn Mộ Minh Nguyệt, khẽ cười nói: “Mẹ con nói đau đầu, nên bố có xoa bóp cho cô ấy vài lần, sau đó cô ấy muốn hôn bố, nắm lấy bố hôn cuồng nhiệt.

"
“Wow!” Mộ Nhạc Nhạc nghe vậy xong, nhướng mày, không dám tin nhìn Mộ Minh Nguyệt, vẻ mặt nham hiểm: “Kíƈɦ ŧɦíƈɦ thật! Mẹ khi nào thì lại trở nên cuồng nhiệt như thế vậy?”
Mẹ đã đổi mới tam quan của cậu!
“Không phải ! Đừng nói nhảm!” Mộ Minh Nguyệt đỏ mặt phủ nhận nói.

“Bố Chiến, bố nói khá đúng.

” Mộ Nhạc Nhạc nhướng mày nhìn Chiến Vân Khai nói.

“Vậy con cũng không phủ nhận đúng không?” Chiến Vân Khai hỏi.

Người đàn ông ở giữa ra tín hiệu, Mộ Nhạc Nhạc hiểu ra ngay, cậu che mắt lại, quay người lon ton rời đi: “Con vẫn còn buồn ngủ lắm, con vẫn còn muốn đi ngủ trưa! Bố Chiến, mẹ, hai người muốn làm gì thì làm, con chắc chắn sẽ không xuống nữa đâu, cho dù nghe thấy âm thanh gì cũng sẽ không xuống!”
Một bên Mộ Nhạc Nhạc chạy lên trên tầng, một bên hét to.

Mộ Minh Nguyệt: “…” Cô nuôi một con con sói mắt trắng nhỏ!
Nhất là kể từ khi Mộ Nhạc Nhạc biết mình là hạt giống của Chiến Vân Khai, các loại cảm giác hiện hữu tồn tại, các loại thủ thuật ngụy trang gài bẫy cô.

Rõ là nói cùng nhau gài bẫy bố, vậy mà tại sao con trai bé bỏng lại gài bẫy mẹ?
Quay lại đánh sợi đằng muộn thịt heo, đánh đến con trai phải dừng lại!
Chiến Vân Khai tiến về phía Mộ Minh Nguyệt hai bước, Mộ Minh Nguyệt có vẻ như bị dọa sợ, lùi về sau vài bước, cảnh giác nhìn anh: “Anh qua đây làm gì?”
“Em cả đêm say rượu, nằm xuống nghỉ ngơi trước đi, để anh đi làm thứ gì đó cho em ăn.

” Anh nghĩ cô chắc chắn đang rất đói.

Hai đứa nhỏ kia cũng không biết rời giường chuẩn bị đồ ăn cho Mộ Minh Nguyệt.

Nếu để vợ anh chết đói thì làm sao bây giờ!
Anh nói xong, vươn tay ấn vai Mộ Minh Nguyệt, đè cô ngồi xuống ghế sô pha, đặt gối ôm vào lòng cô, rồi bật TV cho cô: “Chờ một chút, sẽ xong ngay thôi.



Mộ Minh Nguyệt nhìn Chiến Vân Khai phục vụ cô như một bà mẹ già, khi cô bình tĩnh lại, thì dáng người cao lớn của Chiến Vân Khai đã bận rộn trong phòng bếp rồi.

Mộ Minh Nguyệt nhớ tới nụ hôn vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức như bị đun sôi, đỏ đến tận mang tai!
Trong khi đó, ở trên tầng.

Hai cậu bé trốn ở trong phòng, ngồi trước bàn máy tính suy nghĩ.

Tất cả đều đang giả vờ ngốc nghếch.

"Hi Hi, em thấy có rất nhiều hacker trên tivi, anh có thể điều khiển tivi thông qua máy tính hay gì đó không? "
"Ừ, anh cũng thấy nhiều tình tiết như thế trong tivi.

" Chiến Cảnh Hi nói.

“Mẹ đang xem tivi ở dưới tầng, anh nói xem chúng ta có thể làm cách nào để điều khiển tivi dưới tầng, chiếu một số cảnh xấu hổ trên tivi không nhỉ?” Mộ Nhạc Nhạc rơi vào bối rối, trông mong nhìn Chiến Cảnh Hi, hỏi.

“Em nói xem có thể tác hợp bố với mẹ ở cùng nhau được không? Bọn họ nhìn thấy thì có làm chuyện xấu không nhỉ?” Chiến Cảnh Hi cau mày hỏi.

“Gạo nấu lâu cũng thành cơm, anh không biết à? Cứ như này mẹ không thể chạy trốn được đâu!” Mộ Nhạc Nhạc nói.

“Vậy thì chúng ta phải làm gì bây giờ? Nếu không thì chúng ta lên xem Baidu để coi Baidu nói như nào đi?” Chiến Cảnh Hi đề nghị hỏi.

“Được! Mà có khi không cần hỏi Baidu! Để em đi tìm cách điều khiển tivi dưới tầng!” Mộ Nhạc Nhạc nói.

“Anh cũng sẽ hỗ trợ tìm kiếm!” Chiến Cảnh Hi nói.

Sau khi hai tên quỷ nhỏ nói xong, hai người bắt đầu làm bộ tìm kiếm trên Baidu, rồi làm bộ tìm được đáp án, sau đó bắt đầu vận hành máy tính, khống chế tivi dưới tầng.

Mộ Minh Nguyệt xem tivi, bên trong tivi đang phát tin tức.

Cô liên tục chuyển kênh truyền hình, cô lơ đãng xem, vừa nghĩ đến cảnh khi nãy cô coi Chiến Vân Khai là con trai mình, cô chỉ muốn đập đầu lên ghế sô pha đi chết.


Ngay sau đó, Chiến Vân Khai bưng đến một tô mì nấu với thịt dê.

Chiến Vân Khai nhìn cô chọn một kênh truyền hình: “Minh Nguyệt, ăn chút gì trước đi, đừng để đói bụng.


Mộ Minh Nguyệt nói: “Em muốn xem tivi.


"Sẽ không phải là anh ngủ với em xong rồi kéo quần rời đi không muốn chịu trách nhiệm đấy chứ? "
Nhưng thật không may đó là mỗi khi Mộ Minh Nguyệt chuyển kênh khác, đều có đủ loại hình ảnh mập mờ.

“Yêu tinh nhỏ, đừng đi, cho anh…”
Chuyển đổi kênh một lần nữa, vẫn còn!
Cô bị dọa sợ đến mức Mộ Minh Nguyệt ném bay chiếc điều khiển cầm trên tay, trước đó, cô chuyển sang một kênh phim, vừa đúng lúc đang có cảnh nhà kho kinh điển nhất của bộ “Titanic”, Jack với Ruth đang làm chuyện đó bên trong chiếc xe đồ cổ ở nhà kho.

“Minh Nguyệt, hóa ra em thích xem thể loại này …” Chiến Vân Khai nhìn thấy mỗi lần chuyển kênh khác đều là những cảnh khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

Mộ Minh Nguyệt nghe thấy vậy, nhanh chóng liếc nhìn qua tivi, khuôn mặt của cô đỏ bừng lên.

Một lúc lâu sau cô trầm mặt nói: “Mấy cảnh này chỉ vô tình mở đến thôi, em không có đam mê sở thích mấy thứ này, nhàm chán lắm.


Nói xong, cô trực tiếp tắt nguồn tivi đi.

Rõ mới vừa rồi là phát sóng bản tin thời sự, vậy mà bây giờ đổi kênh khác đều là các loại kênh không thích hợp với trẻ em, cô muốn đi khiếu nại!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận