Khi Mộ Minh Nguyệt nghe thấy những lời của Chiến Vân Khai, có vẻ như cô đã nghe thấy những lời nực cười nhất trên thế giời này.
Cô chế nhạo, nhìn chằm chằm vào Chiến Vân Khai với ánh mắt oán hận, rồi bắt đầu mắn: “Chiến Vân Khai, chỉ cần điều tra một chút những chuyện đã xảy ra vào năm đó, chúng ta cũng đã không đến nỗi phải đi đến bước đường này!”
“Anh luôn miệng nói là yêu tôi, nhưng anh có thật sự yêu tôi không? Tại sao năm đó khi tôi xảy ra chuyện, anh lại bỏ rơi tôi? Hóa ra tôi chỉ là một công cụ của anh mà thôi, đúng không?”
“Nếu anh không yêu tôi, tại sao anh lại đáp lại sự nỗ lực của tôi? Anh có biết không, bây giờ khi tôi nhớ lại mình lúc đó, tôi cảm thấy bản thân mình…”
Nói đến đây, Mộ Minh Nguyệt đã bắt đầu nghẹn ngào, như mắc phải xương cá: “Tôi cảm thấy bản thân mình thật ghê tởm và rẻ tiền!”
Kinh tởm làm sao mình lại có thể chủ động trước một người đàn ông như vậy?
Không chút tự trọng mà đem lòng yêu anh!
Đó là do tuổi trẻ điên cuồng sao?
Dĩ nhiên là không phải rồi!
Tình yêu của cô dành cho anh xuất phát từ tận đáy lòng.
Cô yêu anh, cho dù anh bị tàn tật hay què quặt.
Cô đều yêu anh.
Chỉ vì anh đối tốt với cô, đem lòng cảm kích anh muốn đền ơn anh, nhưng dần dần cô phát hiện lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Cô phải lòng người đàn ông có ơn với cô, giúp đỡ cô.
Tình yêu à, mẹ nó chỉ là loại rẻ mạt!
Ai yêu trước, kẻ đó sẽ thua trước!
“Minh Nguyệt!” Chiến Vân Khai vừa nghe vậy, lông mày rậm rạp của anh cau lại, trên khuôn mặt nghiêm nghị hiện lên một tia lạnh lùng, anh kích động ôm cô vào lòng, giọng nói trầm thấp: “Anh yêu em.
”
Cơ thể Mộ Minh Nguyệt đột nhiên run lên, cảm thấy vô cùng mỉa mai.
Cô đẩy anh ra: “Yêu tôi sao? Anh chơi chán Thẩm Tư Viện hay là đã chán những người phụ nữ khác rồi? Cho nên sau khi lang thang khắp nơi, anh mới cảm thấy tôi cũng ổn? Sự hi sinh không cầu mong được báo đáp lại của tôi mới là điều mà anh muốn nhất đúng không? Anh muốn ăn cây táo rào cây sung đúng không? Hay là anh muốn trong nhà có vợ, ở bên ngoài cũng có đầy bạn gái à?”
Nếu Chiến Vân Khai là một người như vậy, cô sẽ đưa anh vào danh sách đen của cuộc đời mình!
“Minh Nguyệt, em đang nói nhảm cái gì vậy!” Mặt Chiến Vân Khai tối sầm lại.
“Chẳng lẽ không phải là anh muốn nuôi cá sao? Hay là đối với anh, người phụ nữ đầu tiên vẫn là người khó quên nhất? Cho nên anh mới không thể buông tha cho tôi?” Mộ Minh Nguyệt buông ra những lời tàn nhẫn: “Chiến Vân Khai, chúng ta vui vẻ chia tay đi! Cho dù anh có thực sự yêu tôi, thực sự muốn ở bên cạnh tôi một lần nữa, nhưng tôi đã không thể làm được điều đó nữa rồi!”
“Minh Nguyệt!” Nhìn thấy cô rời khỏi mình, đang liều mạng lùi lại từng bước từng bước, Chiến Vân Khai vội vàng tiến lên phía trước.
Tuy nhiên, Mộ Minh Nguyệt đã đưa tay ra, ngăn anh tiếp cận, cô nói: “Chiến Vân Khai, nếu anh thực sự còn yêu tôi, đừng khóc, đừng nghĩ, cũng đừng tìm kiếm tôi nữa, chúng ta không thể quy trở lại quá khứ đâu… chúng ta không thể quay lại được đâu!”
Cơ thể của Mộ Minh Nguyệt từ từ thuận theo bức tường trượt xuống.
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh luồn vào trong lọn tóc dày, trông cô có vẻ vô cùng bất lực.
Lúc này, cô thực sự muốn khóc to một trận.
Nhưng cô không làm được.
Cô cũng không thể khóc.
Một giọt nước mắt nước cũng không có!
Mộ Minh Nguyệt nghĩ về mẹ của mình!
Cô lại như bị người ta đánh cho hộc máu, rồi chợt hồi sinh lại, cô đột nhiên từ trên mặt đất đứng dậy, không có chuyện gì cả, vẫn mặc áo bệnh viện, vội vàng rời đi bệnh viện!
“Minh Nguyệt!” Chiến Vân Khai vẫn âm thầm ở bên cạnh cô.
Thấy cô chạy đi, anh lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện nên liền đuổi theo.
Đối với Mộ Minh Nguyệt, anh có đủ sự kiên nhẫn.
Không cảm thấy phiền phức mà đi chăm sóc cô, ở bên cô.
Đối với anh mà nói, cô là người thân duy nhất mà anh có trên cuộc đời này.
Còn hơn cả quan hệ huyết thống nữa!
Mộ Minh Nguyệt chạy ra khỏi bệnh viện, bắt một chiếc xe rồi rời đi.
Cô không về biệt thự Mộ Thị, mà là đến nhà họ Thẩm trước.
Khi cô vừa xuống xe, nhà họ Thẩm đã làm mắng nhiếc, trách móc đủ điều!
Khi Thẩm Tam Thăng và Tống Thanh nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt xuất hiện, bọn họ lại càng tức giận hơn.
Đầu tiên là Tống Thanh giống như một con gà mái bị xù lông, lớn tiếng mắng Mộ Minh Nguyệt: “Tại sao lại không chọc cho cô tức chết trên giường bệnh rồi đi theo bà mẹ đê tiện của mình rời khỏi thế giới này luôn đi! Một con nhỏ đê tiện như cô thì sống có ích lợi gì!”
“Bốp!”
Khuôn mặt Mộ Minh Nguyệt lạnh lùng tiến về phía trước, tát thẳng vào mặt Tống Thanh một cái rất mạnh.
Tống Thanh bị đánh đến khóe miệng méo sang một bên, bà ta che mặt lại, sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên lửa giận: “Mộ Minh Nguyệt, mày vậy mà lại dám làgiờ trò ngang ngược ngay trong nhà của tao! Xem bà đây có gϊếŧ chết mày hay không!”
Vừa nói xong, Tống Thanh bước tới và muốn đánh nhau một trận sống mái với Mộ Minh Nguyệt: “Mày dám đánh con gái tao thành ra như thế này, con nhỏ đê tiện, hôm nay tao dạy dỗ mày một trận thay cho con mẹ đê tiện của mày!”
Hai mắt Mộ Minh Nguyệt lạnh lẽo, khi bước lên phía trước, cô không chút nương tình cho Tống Thanh một bạt tai!
Rồi Mộ Minh Nguyệt lạnh lùng nói: “Nếu để cho tôi nghe hai từ “đê tiện” đó nữa, tôi sẽ không tha cho bà!”
Tống Thanh bị chịu nhục, tức đến mức mặt xanh đỏ cả lên, nhưng là bởi vì Mộ Minh Nguyệt đang bùng nổ, bà ta không dám hó hé thêm tiếng nào nữa!
Nếu đổi lại là trước đây, con nhỏ đê tiện này đã bị bà ta đánh chết từ lâu rồi!
Khi Thẩm Tam Thăng nhìn Mộ Minh Nguyệt tức giận bức ép người, sợ tới mức tách trà trong tay cũng sắp rơi xuống đất.
Mộ Minh Nguyệt này thực sự rất đáng sợ!
Cái khí thế này lạnh đến đáng sợ!
“Minh Nguyệt, mày muốn làm gì?” Thẩm Tam Thăng nhìn Mộ Minh Nguyệt đánh Tống Thanh, mặt anh ta đã nóng bừng lên, vì sợ rằng Mộ Minh Nguyệt sẽ đánh luôn cả ông ta.
Mộ Minh Nguyệt nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn Thẩm Tam Thăng: “Tôi hỏi ông, chuyện vùi mẹ tôi dưới bể bơi của biệt thự Mộ Thị ông có tham gia hay không?”
Thẩm Tam Thăng sững sờ, có chút chột dạ dời mắt đi chỗ khác, không dám đối mặt với Mộ Minh Nguyệt nữa.
“Trả lời tôi!” Mộ Minh Nguyệt tức giận gào lên!
Thẩm Tam Thăng chợt sửng sốt, suýt chút nữa là đứng không vững, nhưng ông ta là bố của cô, việc gì ông ta phải chịu cô ức hiếp mình?
Vì vậy, Thẩm Tam Thăng nhặt thể diện lại, nói: “Mộ Minh Nguyệt, tao là bố của mày, mày nói chuyện với tao như vậy thành ra thể thống gì?”
“Nhưng mẹ của tôi là người vợ đầu ấp tay gối với ông, ủng hộ ông lên như diều gặp gió, nhưng ông đã đối xử với bà ấy như thế nào? Bà ấy gả cho ông để rồi đến cuối cùng phải rơi vào cái kết cục như thế nào? Thẩm Tam Thăng, lương tâm của ông đã cho chó ăn rồi sao?” Mộ Minh Tư nắm chặt bàn tay lại thêm vài phần!
Thẩm Tam Thăng cau mày nói: “Minh Nguyệt, đây là chuyện của bậc làm cha làm mẹ như tụi tao, mày
“Ai muốn biết những chuyện đó của mấy người! Tôi hỏi ông, khi mẹ tôi chết, ông có cứu bà ấy hay không? Ông có làm tổn thương bà ấy không!” Mộ Minh Nguyệt cảm thấy toàn thân mình đang phát run.
Sao cô lại có thể có một người cha máu lạnh vô tình đến như vậy?
Đó là vợ của ông ta mà!
Thẩm Tam Thăng không muốn dây dưa với Mộ Minh Nguyệt nữa, vẻ mặt ông ta đột nhiên trở nên khủng khiếp, ông ta nói với Mộ Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, thay vì nói mẹ mày cưới tao, thì nói rằng tao là một con cờ để chặn mọi đường tình cảm của bà ta mới đúng đấy, tao và mẹ mày hoàn toàn không có tình cảm gì cả.
”
Mộ Vi cao vời vợi, là một người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng của Vân Thành, là nữ chủ tịch nổi tiếng mạnh mẽ dữ dội.
Nhưng với bà ấy mà nói, tình cảm không bằng sự nghiệp.
Lúc đầu, bà ấy nói với ông ta rằng bà ấy chỉ cần một đối tượng để kết hôn chứ không cần một mái ấm.
Ông ta thậm chí còn chưa bao giờ chạm vào Mộ Vi!
Tất nhiên, ông ta sẽ không nói với Mộ Minh Nguyệt chuyện này.
Làm sao ông ta có thể để cho Mộ Minh Nguyệt biết được cái bí mật này?.