Thấy anh nói vậy, Mô Minh Nguyệt vội quay mặt sang: “Chiến Vân Khai, anh nghiêm túc tí đi!
Đường đường là một chủ tịch, vậy mà lại ngang nhiên làm chuyện như thế này ở nơi đông người!
Quả thật quá là điên rồ!
Chiến Vân Khai cũng không muốn làm trò ở một nơi như vậy để người khác nhìn thấy vẻ e thẹn đáng yêu của vợ anh.
Anh cúi gập người xuống rồi ôm ngang Mộ Minh Nguyệt lên.
Mộ Minh Nguyệt như thể lần nữa phải chịu khiếp sợ, cô duỗi tay ôm cổ anh theo phản xạ có điều kiện, mặt mày đầy vẻ ngạc nhiên hỏi: “Chiến Vân Khai, anh làm cái trò gì vậy! Anh mau thả em xuống!"
Nếu mà bị người quen nhìn thấy thì cô biết giấu mặt vào đâu?
Chiến Vân Khai ôm Mộ Minh Nguyệt không buông, rời đi thật nhanh: "Chẳng phải em sợ bị người khác nhìn thấy sao? Anh ôm em thì sẽ đi được nhanh hơn.
"
Dù sao chân anh cũng dài tận hai mét tám cơ mà.
Đi đường nhanh hơn hai cái chân ngắn của cô.
"Đâu phải em không có chân, anh thả em xuống, em tự đi được.
" Mộ Minh Nguyệt vùng vẫy một hồi trong lòng anh rồi nói.
Mộ Minh Nguyệt không dám vùng vẫy quá mạnh, bởi cô lo lắng nếu vết thương cũ của anh tái phát, khả năng cao cô sẽ ngã nhào xuống.
"Mấy ngày trước túc trực bên linh cữu em phải quỳ suốt, đầu gối sắp bị quỳ nát đến nơi, bây giờ lại còn đi giày cao gót nữa, đi bộ nhiều không tốt cho chân cẳng em đâu.
" Mỗi chữ Chiến Vân Khai nói ra đều là vì nghĩ cho cô, khiến người ta không cách nào phản bác lại được.
Mộ Minh Nguyệt nghe vậy, cảm thấy những gì anh nói cũng rất có lý.
Hôm nay cô đi giày cao gót đến, rồi còn đi bộ nhiều như vậy, hai chân quả thực đã có chút châm chích vì quá tải.
Thấy cô im lặng không nói gì, Chiến Vân Khai dùng ánh mắt thâm thúy cúi xuống chăm chú nhìn cô mà hỏi: "Bị anh làm cảm động rồi chứ gì?"
Mộ Minh Nguyệt trừng anh một cái, nói: "Đừng có tự luyến.
"
Cô quả thực rất cảm động trước sự chu đáo của anh đối với cô.
Nhưng cô sẽ chẳng thể hiện ra ngoài đâu.
Nếu làm vậy thì chẳng khác nào đang cho anh cơ hội.
"Nếu em thấy cảm động, em có thể chọn lấy thân báo đáp như trước kia ấy, được vậy anh sẽ cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này.
" Chiến Vân Khai cười xấu xa, mang theo ý muốn chiếm hời từ cô.
Sắc mặt của Mộ Minh Nguyệt phút chốc sa sầm, lòng cảm động ban nãy hoàn toàn bị dập tắt bởi lời này của anh.
Cô vốn không nên rung động, cũng càng không nên cảm động!
Coi cái tên đàn ông thối này đi, mồm nói ra toàn mấy lời gì không biết?
Lấy thân báo đáp?
Nghĩ ra được cũng tài thật sự!
"Minh Nguyệt!"
Một giọng nói dịu dàng vang lên, phá vỡ sự im lặng giữa Chiến Vân Khai và Mộ Minh Nguyệt.
Hai người nghe thấy vậy lập tức nhìn sang.
Họ trông thấy một người đàn ông cao lớn đang đi về phía bên này.
Người đàn ông này không ai khác chính là Lục Chiếu Thiên.
Chiến Vân Khai nhìn thấy Lục Chiếu Thiên, mặt đẹp lập tức sa sầm lại, toàn thân toát lên sự lạnh lẽo, trong giọng điệu cảnh cáo lộ ra ý ghen tuông cực rõ ràng: "Minh Nguyệt, anh không cho phép em ở bên người đàn ông này.
"
Mộ Minh Nguyệt: "! " Độc đoán quá thể!
Thấy cô im lặng, Chiến Vân Khai hoảng loạn nhấn mạnh lại một lần nữa: "Minh Nguyệt, anh không cho phép em gặp anh ta nữa, nghe thấy không?"
Trong khi nói chuyện, Lục Chiếu Thiên đã đi tới, nhìn Mộ Minh Nguyệt dịu dàng: “Minh Nguyệt, xảy ra chuyện gì vậy? Cô không sao chứ? Sao lại phải để người khác ôm thế kia?"
"Vợ tôi thì tôi ôm, ý kiến gì?" Chiến Vân Khai tỏ vẻ lạnh nhạt.
Một tia sáng âm u thoảng qua trong mắt Lục Chiếu Thiên, anh ta cảm nhận được sự thù địch đến từ Chiến Vân Khai.
"Chiến Vân Khai, anh thả em xuống trước đi.
" Mộ Minh Nguyệt giãy dụa muốn xuống.
Chiến Vân Khai càng ôm chặt hơn, anh lo Mộ Minh Nguyệt sẽ bị con chó hoang già Lục Chiếu Thiên cắp đi mất!
Lục Chiêu Thiên này quá là đáng tởm, không có việc gì làm hay sao mà cứ thích đi dụ dỗ gái đã có chồng?
Rảnh rỗi sinh nông nỗi hả?.