Nhật Ký Luyện Thành Phúc Hắc

NGOẠI TRUYỆN 1: LÂM SÙNG
Trong máy tính chính là cô gái đó!

Trong suy nghĩ của anh, cô ấy vẫn là một cô bé cần người khác chăm sóc, dù bề ngoài cô có kiên cường thế nào đi nữa.

Phương bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập, nhất cô khuynh thành, tái cố khuynh quốc.

Thu Hương cười với Đường Bá Hổ* ba lần, mà cô chỉ cần cười một lần anh đã thấy mỹ mãn.

*Thu Hương và Đường Bá Hổ là 2 nhân vật trong bộ phim “Đường Bá Hổ điểm Thu Hương” của Hongkong.
1

“Hello! Gần đây anh có bận không? Em có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?” Khuôn mặt Quan Thước Hạ xuất hiện trên màn hình, cách ngàn dặm Anh, vẫn có thể hấp dẫn Lâm Sùng.

“Tin xấu.” Lâm Sùng không do dự đáp. Anh là người thích khổ trước sướng sau, nghe xong tin tốt sẽ vui, song sau khi vui không thể không nghe tin xấu, vậy thì không bằng chọn cách khác.

“Anh phải trở về thăm em, ngàn dặm xa xôi, toàn thân mệt mỏi mà bay về. Tin tốt là tuần sau em sẽ kết hôn. Anh sẽ đến chứ?” Quan Thước Hạ lo lắng hỏi.

Lâm Sùng không trả lời ngay: “Gần đây cũng khá bận, anh sẽ cố gắng sắp xếp thời gian.”

“Ừm, vậy được rồi. Anh phải tự chăm sóc mình, nếu về nhớ gọi cho em.” Quan Thước Hạ nói xong câu này, phất phất tay với Lâm Sùng trên màn hình, nói bye bye.

Trước khi đóng cửa sổ trò chuyện còn nghe được giọng nói của Ninh Mặc, bọn họ rất hạnh phúc, ít nhất anh đã không làm sai.

Đối với Lâm Sùng, tin tốt và tin xấu của Quan Thước Hạ phải là ngược lại mới phải. Đã bao lâu rồi anh không gặp cô? Một năm tám tháng sáu ngày, một ngày dài đằng đẵng, tiền xu trong bình thủy tinh trên bệ cửa sổ đã rất nhiều, nhớ nhung của anh cũng rất nhiều. Anh không tìm được lý do trở về, lại càng không biết lấy thân phận gì để về. Bây giờ, anh cũng đang đi con đường ngày xưa của Quan Thước Hạ, anh đang lẩn trốn, né tránh sự cô độc khiến người ta không thở được, né tránh việc phải nhìn cảnh uyên ương đùa nước chói mắt.

Từ phòng trọ tầng 21 nhìn xuống đường, con đường ban đêm đèn đường sáng trưng. Màn hình máy tính đã tắt từ lâu, nhưng anh vừa quay đầu trong mắt vẫn nhìn thấy cô đang cười. Cô cười lên rất đẹp, nhưng cái hấp dẫn Lâm Sùng nhất chính là cặp mắt long lanh như hồ nước. Con ngươi trong trẻo, có gì đó xuất hiện, lại như chưa từng xuất hiện, không hề giống với ánh mắt cô mọi khi, giống như lời nói bên dưới, là hứa hẹn cả đời.

Quan Thước Hạ là một cô gái xinh đẹp, dung mạo xuất chúng, là một cô gái xinh đẹp nhìn qua khó quên. Nhưng điều hấp dẫn anh là thứ khác. Trong đôi mắt trong suốt kia là ánh sáng, khi con ngươi chuyển động chỉ thấy ánh sáng nhẹ nhàng nhảy lên, khiến người ta muốn đuổi theo. Cô kén ăn, không ăn rau mà đỏ, đặc biệt là cà rốt. Thích cờ vây, chơi rất tốt, dùng lời cô nói cờ vây chính là tâm tư.

Đứng dậy, mặc áo khoác ra ngoài.


Đã gần khuya, nhưng dòng người trên đường vẫn đông đúc, nơi nơi là đám người vui vẻ. Hàng trăm hàng nghìn kiểu quần áo, trên mặt cũng là các sắc thái rực rỡ. Quầy bar trong quán bar rất đông, anh cầm một ly Whisky ngồi trong góc, nhìn đám đông tới tới lui lui. Một vài cô gái đi đến đều bị biểu cảm trên mặt Lâm Sùng dọa sợ, nhất định đây là một kẻ yếu đang bị thương.

“Tình yêu là độc dược, một khi yêu sẽ nghiện, phải cai!” Nhưng Lâm Sùng anh bây giờ còn chưa tìm được cửa vào nơi cai nghiện, chỉ có thể để độc kia chậm rãi tiêu tan.

Nếu có kiếp sau, kiếp sau sau nữa, xin cho em gặp anh trước.

Nếu có kiếp sau, anh sẽ nắm tay em, mời em đi cùng anh.

Nếu, nếu tỉnh lại là kiếp sau, bây giờ anh sẽ bắt đầu ngủ say, để em đánh thức anh.

NGOẠI TRUYỆN 2: DIÊU ĐÌNH
Tên Diêu Đình là do ba cô đặt, khi đó ba vẫn bị người trong bệnh viện chèn ép nên ông hy vọng cô có thể có một sự khởi đầu tốt, không bị hôi tanh mùi bùn nhưng cô vẫn đi ngược lại mong ước ấy. Ninh Mặc ở trường tuy khiêm tốn nhưng tên anh ai cũng biết, dù là giáo viên hay hiệu trưởng đều nhường anh ba phần. Cô vẫn cho rằng hai người hoàn toàn khác nhau, tối thiểu khi bắt đầu ngay cả liếc anh cô cũng không dám, cho nên anh nói cô cao ngạo cũng là có lý do!

Trường số một thành phố có quy củ bất thành văn, phàm là thi học kỳ đều dán bảng vàng thông báo. Cô nhớ rõ trưa hôm ấy, Ninh Mặc đứng trước bảng, ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu lên đồng phục của anh, anh mỉm cười, đó là kiểu cười của riêng anh, mà cô lại chìm đắm trong đó.

Thời thơ ấu trôi qua trong tiếng cãi vã của ba mẹ, cho đến năm lớp hai, cuộc chiến tám năm này mới chấm dứt, năm ấy Diêu Đình tám tuổi.

Ba Diêu luôn nhường mẹ, để bà ta tùy ý cầm đồ ném vào người, cũng có thể hiểu được suy nghĩ của bà ta. Một người phụ nữ xuất thân từ nhà nông lại có giác mộng làm phú bà, khi quen ba Diêu, bà ta vẫn là thực tập sinh trong bệnh viện, một y tá thực tập học trung cấp, không có bằng cấp cao cũng không có bối cảnh. Khi đó, ba Diêu là bác sĩ khoa nhi tuổi trẻ đầy hứa hẹn, mọi người đều coi trọng ông, cảm thấy ông rất có tương lai. Y tá bệnh viện và bác sĩ nữ cũng trên trăm người, sao đến lượt bà ta, thế nhưng, bà ta chỉ có một ưu thế là trẻ tuổi xinh đẹp. Trận chiến này Lý Vận Như thắng, bác sĩ trẻ tuổi và cô gái xinh đẹp, đây là chuyện tất cả y tá trong viện đều hâm mộ. Một năm sau khi kết hôn, Lý Vận Như mang thai đồng thời cũng phát hiện ra đủ loại hành vi của ba Diêu mà trước đó bà không biết, giấc mộng phú bà của bà cũng tan biến, cho nên bà bùng nổ.

Ngày đó, Diêu Đình tan học về nhà không lâu, ba mẹ cũng lần lượt về. Chỉ chốc lát sau liền nghe thấy tiếng cãi nhau, sau đó Lý Vận Như khóc.

“Tôi muốn ly hôn với anh! Sao tôi có thể lấy một người vô dung như anh chứ?!” Nghìn lần một kiểu nói, là một học sinh lớp hai, Diêu Đình có thể thuộc làu làu.

Một tiếng động lớn, Diêu Đình vội mở cửa, thấy ba ngồi dựa vào góc tường phòng khách, tay che trán, máu đỏ chảy từng giọt qua kẽ tay.

“Tôi lại còn sinh cho đồ vô dụng như anh một thứ trói buộc. Tao nói cho mày biết, sinh ra mày là một sai lầm, ông bố không cầu tiến này sẽ không thể dọn đường cho mày. Để xem về sau hai bố con sống thế nào?” Lý Vận Như đột nhiên cười ha ha, tiếng cười tràn ngập căn phòng, như u hồn Nhật Bản, quấn chặt lấy họ.

Tiếng Lý Vận Như chửi vẫn còn vang vọng, Diêu Đình ôm ba khóc, một cô bé lại bị nói mình sinh ra là một sai lầm, là một trói buộc dư thừa, là một bi kịch.


“Ba, con xin ba, ly hôn đi! Con sẽ chăm sóc ba!” Người khuyên họ ly hôn là một cô bé tám tuổi, là con gái họ.

Đàn ông không dễ rơi nước mắt, chỉ là chưa đến lúc đau khổ. Diêu Đình ôm ba Diêu, hai cha con cùng nhau khóc. Ba Diêu cố gắng nhiều năm như vậy cũng do chữ tình, ông yêu Lý Vận Như – một người đàn bà tâm địa rắn rết. Kết quả là, yêu sẽ bị thương! Người ông yêu nói với ông, sai lầm bắt đầu từ khi ông yêu, cũng sai khi biến hợp chất đơn giản trở nên phức tạp.

Ba mẹ cô nhanh chóng ly hôn, Diêu Đình ở với ba, đây là lựa chọn không có lựa chọn, Lý Vận Như cũng vui vẻ thoải mái.

Lương của ba vốn không nhiều, chỉ đủ hai người sống nhưng học phí của Diêu Đình khá đắt nên cũng khá túng quẫn. Cấp một và cấp hai vẫn có thể cố được, nhưng lên cấp ba lại là chuyện khác. Diêu Đình rất hiểu chuyện, không muốn tạo áp lực cho ba nên tự tìm tới Lý Vận Như ngả bài, Lý Vận Như cũng đồng ý yêu cầu của cô, cho cho cô nửa kỳ học phí mỗi kỳ, nhưng điều kiện là nghỉ hè cô phải đến nhà con cá lớn của bà ta, một quan lớn, để dụ dỗ con gái nhà đó.

Cánh cửa đóng chặt, ngoài cửa có hai người mặc quân trang đeo súng đứng gác. Sau đó có người nói với cô, cánh cửa kia, nếu đi vào được, dù người ta cho cô ở chuồng chó đã tốt lắm rồi, cho nên phải dùng mọi thủ đoạn, người nói câu đó là mẹ cô.

Lần đầu tiên nhìn thấy Quan Thước Hạ, Diêu Đình liền hiểu vì sao mình khác cô bé ấy, có thể nhìn ra từ con ngươi trong suốt kia. Quan Thước Hạ là công chúa nhỏ cũng không có gì đáng trách, nhưng cô không hề có tính công chúa, rất hiền hòa, tuy còn nhỏ nhưng cũng biết cảm ơn người khác, gia giáo rất tốt, nhiều bạn cùng tuổi Diêu Đình cũng không được như vậy. Thông qua cô bé, Diêu Đình biết thì ra Ninh Mặc có nụ cười như ánh mặt trời sống cùng đại viện, là hàng xóm của Quan Thước Hạ, là quan hệ thân thiết nhiều đời.

Ý trời như thế.

“Con gái khi yêu chỉ số thông minh đều bằng 0” những lời này không phải không có lý, ít nhất Diêu Đình là một trong những người đó. Khi được Ninh Mặc theo đuổi, cô không thể chống đỡ, nhưng cô không đồng ý với anh ngay lập tức. Mẹ cô dạy cô, con gái càng dễ theo đuổi thì kỳ hạn đảm bảo chất lượng càng ngắn. Đàn ông đều thích sự mới mẻ, nếu anh ta chiếm được cả tim cả thâm thể con, con sẽ chỉ còn bi ai. Không thể không thừa nhận Lý Vận Như rất hiểu xã hội này, bà ta là một nhà giáo dục tài ba cũng là giáo viên giỏi. Nhà giáo dục và giáo viên chỉ khác nhau ở chỗ người trước lấy mục đích làm mục đích, còn người sau lấy dạy dỗ là mục đích. Ninh Mặc là một người đàn ông tốt, anh coi trọng sự nghiệp, một học sinh trung học, một học sinh trung học có bối cảnh, khi những người khác vẫn còn bất cần đời thì anh đã biết mục tiêu của mình là gì, phấn đấu vì nó. Anh cẩn thận, từ cái dù ngày mưa đến đường kim mũi chỉ trên đồng phục, anh đều biết rõ, nhưng anh chỉ cẩn thận với Quan Thước Hạ.

Sau khi thi đại học, Diêu Đình và anh đi du học, anh ở Massachusetts, còn cô học đại học Stanford, ở California, cách nhau rất xa. Ninh Mặc chưa từng bay đến thăm cô, bởi vì anh bận học và đi làm thêm, anh rất hiểu mình muốn gì, anh muốn tạo ra kỳ tích: xếp thứ nhất kỳ thi vào, và xếp thứ nhất kỳ thi tốt nghiệp. Năm ba đại học, anh bắt đầu mở công ty, cùng một người da đen Ấn Độ lập một công ty Internet, lời lãi cũng không tồi. Một năm sau, anh để lại công ty cho đối tác, chỉ mang đi chiếc laptop anh mua bằng số tiền lợi nhuận đầu tiên. Nước Mĩ là địa ngục để rèn luyện, anh là thiên sứ thuộc về thiên đường, đã đến lúc anh phải quay về.

Trước khi về nước, Ninh Mặc gọi cho Diêu Đình, nói cho cô anh chuẩn bị về Bắc Kinh. Một câu nói ngắn gọn của Ninh Mặc lại khiến Diêu Đình đau thấu tim. Tương lai của anh, anh đều nói cho Diêu Đình biết, anh chưa bao giờ đặt cô trong đó, anh chọn không đặt cô vào kế hoạch của mình.

Khi chia tay, Diêu Đình hỏi Ninh Mặc qua điện thoại, anh có yêu cô không, câu trả lời của Ninh Mặc là im lặng. Yêu là sẽ bị thương, cô giống ba mình, theo đuổi không có chừng mực.
4

NGOẠI TRUYỆN 3: VỀ VIỆC CẨN THẬN
Đài Loan có nhiều bão, cho nên phim Đài cũng tạo nên gió lớn. Từ khi mang thai, Quan Thước Hạ rất thích xem phim Đài Loan, ngay cả Đồng Đồng cũng nói với cô: Mang thai là lần dậy thì thứ hai của phụ nữ, trừ việc không cao thêm, còn cái gì cũng tăng lên, vậy mà Quan Thước Hạ cậu chỉ sổ thông minh không tăng mà ngược lại còn giảm đi.

Ninh Mặc rửa bát xong đi ra nhìn thấy người quen trong phim trên tivi, ít nhất tuần này anh đã nhìn thấy ba lần, đối với một người bận rộn mà nói, tỷ suất hai người này xuất hiện trước mắt anh còn nhiều hơn cả giám đốc Ôn! Trong phim, một cô gái không biết gì xảy ra tình một đêm với một giám đốc, sau đó mang thai. Ninh Mặc cười nhạt với người biên kịch không chịu trách nhiệm với nội dung phim, nếu mang thai đơn giản như vậy thì sao bệnh viện Trường An có thể mở nhiều chi nhánh trong nước như vậy.
1


Vì có thể làm ba, anh phải tính toán nửa năm trời, Quan Thước Hạ vẫn nghĩ cô kết hôn quá sớm nên không muốn mang thai sớm. Thực ra, Quan Thước Hạ muốn đặt hết quan tâm lên việc điều trị của ba, ba Quan đã hoạt động bình thường, cũng vỗ ngực cam đoan mình đã hồi phục như cũ, nhưng Quan Thước Hạ thấy thế nào cũng kém ngày trước, cho nên sau khi ông quay về nhà cũ, cô cũng về đó sống.

Người nhà Ninh Mặc cũng không để ý việc con mình và vợ sống ở nhà vợ, dù sao cũng gần, so với ở bên ngoài, sống ở đó càng dễ chăm sóc. Ninh Mặc cũng không nghĩ như vậy, Quan Thước Hạ quan tâm đến ba Quan nhiều hơn anh khiến không ít đêm anh đánh vỡ bình dấm chua1.

Dấm chua = ghen tuông.

Ba Quan cố ý vô tình chỉ điểm cho Ninh Mặc, sinh con để ông chăm sóc, khi đó sự chú ý của Quan Thước Hạ tất nhiên sẽ đặt đúng nơi.

Khi Quan Thước Hạ cầm que thử thai trợn mắt há mồm, anh đã cười tươi báo cáo với người lớn hai nhà.

Quan Thước Hạ oán hận nhìn khuôn mặt tươi cười ở cửa, ném một câu: “Đồng chí Ninh, thời gian cấm dục của anh bắt đầu rồi.”

Lần đầu đi khám thai, mẹ Ninh đã sớm chuẩn bị, hẹn với bác sĩ giỏi nhất khoa phụ sản lịch khám vào thứ hai. Tám giờ sáng, Ninh Mặc đến công ty họp sớm, Quan Thước Hạ biết Ninh Mặc vội, nói với anh không cần đi cùng mình.

Ninh Mặc lắc đầu “say no” với Quan Thước Hạ, sau đó vuốt tóc cô, nói: “Bây giờ khoa phụ sản nổi tiếng, rất nhiều bác sĩ nam đều học phụ sản, chẳng may người lần đầu con của chúng ta nhìn thấy là bác sĩ nam, nó nhận nhầm cha, anh sẽ bị thiệt.”

Chín giờ, Ninh Mặc vội vàng rời hội nghị, lái xe đi đón vợ và con, hai người đều rất hồi hộp với lần đầu gặp bảo bối nhỏ, tâm trạng còn hơn cả đi gặp lãnh đạo.

Bác sĩ khoảng 50 tuổi, lễ phép theo sát hai vị ba mẹ, sau đó bảo Quan Thước Hạ nằm xuống giường siêu âm. Thiết bị của bệnh viện rất hiện đại, hai vị rùa biển [2] còn chưa kịp phản ứng, bác sĩ đã sắp xếp lại dụng cụ nói bọn họ đợi lát nữa đi lấy kết quả.

[2] Rùa biển: chỉ người đi du học, từ nước ngoài về.

Ninh Mặc chỉ vào điểm nhỏ trên màn hình, kích động nó: “Hạt đậu đỏ này chính là con của chúng ta ư?”

Bác sĩ thấy nhưng không thể trách, trả lời: “Mỗi đứa trẻ đều bắt đầu từ hạt đậu nhỏ. Đứa bé rất khỏe mạnh, cách hai tuần lại đến khám một lần.”

Quan Thước Hạ đứng lên cùng Ninh Mặc khách khí theo sát bác sĩ nói cảm ơn, khi đi đến cửa, Ninh Mặc bị bác sĩ gọi lại.

“Đây là sổ tay phụ nữ có thai, giao cho người bố xem.” Ninh Mặc tiếp nhận cuốn sổ như nhận được chức vụ lớn, khi trở lại công ty đọc nó còn cẩn thận hơn đọc báo cáo tài vụ.

Trong sổ tay có một trang viết: “Trước ba tháng ‘sinh hoạt’ phải cẩn thận!”

Ninh Mặc mới biết vì sao bác sĩ muốn giao cho đàn ông xem, anh biết đó là kháng chiến lâu dài, làm ba chẳng nhẽ cái đó anh cũng không làm được? Anh là con cháu gia đình cách mạng, dù không đi đánh trận cũng được di truyền tinh thần cách mạng.

Khi mang thai năm tháng, cơ thể Quan Thước Hạ có một vật nhỏ khác cũng làm ầm ĩ, răng khôn hàm dưới bên phải mọc. Nửa bên mặt sưng như đầu heo, răng cũng rất đau. Vào thời khắc quan trọng này cũng không thể nhổ răng, bác sĩ kê thuốc giảm đau cho Quan Thước Hạ, tuy ít tổn thương đến thai nhi nhưng một người mẹ sao có thể nhất thời vì mình mà làm tổn thương con, một chút cũng không được, đây là suy nghĩ chung của các bà mẹ. Quan Thước Hạ vứt thuốc vào hòm thuốc, hàng ngày kiên trì súc miệng nước muối, hai tuần ăn thức ăn lỏng, may là Quan Thước Hạ không bị nôn nghén hay không ăn được, bằng không bây giờ chắc chắn cô sẽ gầy đi nhiều.


Ninh Mặc cũng đau lòng, nhưng cái răng khôn kia cũng sẽ không mọc trong miệng anh, anh rất hy vọng bây giờ người mọc răng khôn là mình.

Chườm lạnh, đắp đá cũng dùng rồi, không có hiệu quả, Ninh Mặc trực tiếp đưa tay cho Quan Thước Hạ cắn.

Quan Thước Hạ nói với Ninh Mặc: kiếp sau em muốn làm một cái răng của anh, ít nhất khi em khó chịu, anh cũng sẽ đau.

Ninh Mặc liên tục đồng ý, bây giờ Quan Thước Hạ là Phật Tổ, nói gì cũng đúng!

NGOẠI TRUYỆN 4: TIỂU TIỂU NINH
Mức độ cảm nhận cơn đau của từng người khác nhau, cho nên đau đớn lũy thừa (pain score) là do người bệnh tự chọn: tính từ 0 đến 10, 0 là không đau, 1 là đau đớn nhẹ nhất, 10 là đau nhất. Song, nếu bỏng được coi là đau đớn cấp 10, thì sinh con là cấp 9, và đau bụng kinh là cấp 8. Cho nên phụ nữ chiếm 2/3 tỉ lệ đau đớn, đàn ông hiển nhiên phải thông cảm cho phụ nữ.

Khi nước ối vỡ, Quan Thước Hạ vừa tắm xong, lúc chưa tắm cô cảm thấy bụng có từng cơn đau nhỏ, cô tưởng là con đạp nên cũng không chú ý. Bởi vì, còn cách ngày sinh dự tính một tuần nữa, mọi người trong nhà họ Ninh đều đi Thượng Hải, nói là có nhân vật lớn mời, phải đến, phải ngày mốt mới về. Ninh Mặc bị Quan Thước Hạ dọa, trong nhà ngoại trừ bảo mẫu thì không có ai, ba Quan cũng bị Quan Thước Hạ đẩy đi Thượng Hải cùng mọi người. Hai vị cha mẹ mới học nghề, sách về phụ nữ có thai đọc cũng không ít, nhưng khi đối mặt với thực tế cũng vô cùng bối rối. Ninh Mặc vừa lái xe vừa quay đầu nhìn Quan Thước Hạ đầu đầy mồ hôi, thỉnh thoảng lại an ủi cô phải bình tĩnh. Quan Thước Hạ cười thành tiếng, lúc này Ninh thiếu rất lo lắng, chân đạp ga có chút tê dại. Cô kiên định nói với anh: Anh cứ bình tĩnh lái xe, chúng ta có thể đến bệnh viện. Đó là sự an ủi và cổ vũ rất lớn đối với Ninh Mặc.

Xe dừng lại, bên ngoài đã có y tá và bác sĩ đứng đợi. Quan Thước Hạ vào phòng giải phẫu, Ninh Mặc không theo vào. Kết quả thảo luận của họ là Ninh Mặc tiên sinh không đi vào cùng Quan Thước Hạ, chính xác là không cho đi vào. Quan Thước Hạ vẫn là cô gái nhỏ, sinh con là chuyện phi thường, nhưng cô không muốn để Ninh Mặc nhìn thấy mình nằm trên giường đẻ kêu khóc, mặc dù Ninh Mặc vẫn nói sinh con là lúc phụ nữ đẹp nhất, nó tượng trưng cho tình thương của mẹ.

Một giờ trôi qua, tiếng kêu trong phòng đâm vào tim Ninh Mặc, lặp đi lặp lại trong đầu anh. Bảo mẫu theo sau mang đến đồ dùng đã sớm chuẩn bị cho Quan Thước Hạ nằm viện. Ninh Mặc vài lần muốn chạy vào đều bị bảo mẫu ngăn lại, bởi vì lúc này anh có vào cũng chỉ làm phân tán lực chú ý của Quan Thước Hạ, không thể giúp gì, chỉ thêm phiền.

Một đứa là đủ rồi, không thể sinh thêm đứa thứ hai được! Đây là ý nghĩ của Ninh Mặc, sau đó nói cho Quan Thước Hạ nhưng người ta không đồng ý, phải sinh đứa thứ hai để phát huy tình thương của mẹ chứ!

May mắn, khi kim đồng hồ vòng đến vòng thứ hai, một giọng nói dễ nghe truyền ra từ phòng sinh. Y tá mở cửa, nói cho anh: Chúc mừng anh Ninh, mẹ con bình an, là con trai, nặng khoảng 6 cân rưỡi [1], là một đứa bé khỏe mạnh.

[1] 1 cân của Trung Quốc = 0.5kg. tức là bạn nhỏ này nặng khoảng 3,2kg.

Trái tim treo ngược trên bầu trời của Ninh Mặc rốt cục cũng về đúng vị trí.

Ninh Mặc đã làm ba. Mọi người đã quay trở về, không lâu sau Quan Thước Hạ cũng đòi xuất viện về nhà. Bác sĩ sớm đồng ý, là Ninh Mặc lo lắng ép cô phải ở lại.

Ban ngày, đứa bé bị mọi người tranh nhau, nhưng ban đêm Tiểu Tiểu Ninh không thích không có ai chơi cùng, quấy đêm rất dữ, trong nhà mọi người đều già rồi, ngay cả bảo mẫu cũng gần sáu mươi. Một hai ngày thì không sao, nhưng một tháng qua đi, ai cũng mệt mỏi. Ninh Mặc muốn thuê thêm bảo mẫu, chuyên chăm sóc Tiểu Tiểu Ninh buổi tối, mẹ Ninh không đồng ý, tự mình chăm sóc bé. Quan Thước Hạ sợ bà mệt, buổi tối liền ôm tiểu tiểu Ninh về phòng của bọn họ trên tầng ba. Tên nhóc này đúng là ăn no rửng mỡ, đây là Ninh Mặc nói. Khi có người chơi với bé, đôi mắt đen láy của bé sẽ cười hớn hở, người ta mà đi bé sẽ chu mỏ chuẩn bị khóc. Ninh Mặc vẫn nói ban ngày bé ngủ quá nhiều, buổi tối giờ giấc điên đảo. Quan Thước Hạ nói theo cách khác để Ninh Mặc cam tâm tình nguyện tiếp nhận, tên nhóc này ban ngày không được chơi với ba nên mới giữ sức đến buổi tối. Quan Thước Hạ còn trong tháng, Ninh Mặc để cho cô đi nghỉ sớm. Còn lại hai ba con mắt to trừng mắt nhỏ, tiểu tiểu Ninh nằm trong nôi cảm thấy như phát hiện đại lục mới.

Về tên, vốn là giao toàn quyền cho ông cụ Ninh. Ông cụ đặt tên là “Ninh Duệ Hi”, tên rất hay, nhưng Ninh Mặc phủ quyết. Tên này khó viết, khi tiểu tiểu Ninh cắp sách đến trường, khi đi thi sẽ phải tốn công sức và thời gian để viết tên, không phải tục ngữ nói: “Không nên thua khi bắt đầu” sao? Cho nên sau khi thảo luận lại, quyết định xóa chữ “Hi” phía sau đi, gọi là “Ninh Duệ”. Tiểu tiểu Ninh là tên thân mật, Quan Thước Hạ còn muốn đặt cho bé một cái tên tiếng Anh, nhưng không vội, bởi vì tên nhóc này chưa vội vã xuất ngoại.

                                 Hết

                    ———-oOo———-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận