Anh quan sát nhạy bén hơn, phản xạ của anh nhanh hơn, cơ bắp của anh khoẻ hơn. Ngay sau đó, một bàn tay vỗ sau lưng anh và giọng Matt văng vẳng bên tai.
“Chúc mừng! Chào mừng cậu đến với đội”
Nhìn vào gương mặt cười thành thật ấy, Stefan đã vượt qua sự xấu hổ. Nếu anh biết tôi đã làm gì, anh sẽ không cười với tôi, anh ấy suy nghĩ hơi buồn rầu. Tôi đã chiến thắng trong trận đấu bằng trò lừa đảo. Cô gái cậu yêu, cậu yêu cô ta phải không? - đó là những gì tôi đang nghĩ.
Và cô ấy vẫn còn tồn tại trong tâm trí của anh với mọi nổ lực loại bỏ cô khỏi buổi chiều hôm đó. Anh đã thơ thẫn đi trong nghĩa địa, sau khi bị kéo khỏi khu rừng bởi một lưc mà anh không thể hiểu nỗi. Một lần ở đó anh đã dõi theo cô ấy, chiến đấu với chính mình, chiến đấu với bản năng, cho đến khi sự dâng trào của sức mạnh đẩy cô ấy và các bạn cô ấy chạy đi, anh trở về nhà – chỉ sau khi ăn. Sau khi đánh mất sự tự chủ của mình.
Anh không thể nhớ chính xác nó đã diễn ra như thế nào, anh đã để nó xảy ra như thế nào. Sự bùng phát của sức mạnh đã bắt đầu, nên để nhận thức trong anh ngủ yên. Việc đi săn là cần thiết, khao khát săn đuổi, khi đã đánh mùi được sự sợ hãi và vui mừng hoang dại của kẻ đi săn. Đã là nhiều năm – hình như một thế kỉ - kể từ khi anh ta bắt đầu bíêt mình cần nhiều sức mạnh. Tĩnh mạch bắt đầu thiêu cháy như lửa. Và tất cả mọi suy nghĩ của anh đã trở thành màu đỏ, anh không thể nghĩ đến bất cứ thứ gì ngoại trừ vị tanh, nguyên nhân gây ra sự rung cảm đó, của máu.
Trong cơn kích động dữ dội, anh bước từng bước tới gần sau lưng cô gái. Những gì sẽ có thể xảy ra nếu anh không lần theo mùi hương của ông lão tốt hơn là không nên nghĩ đến. Nhưng khi anh đi đến cuối cây cầu, khứu giác anh bị đánh động dữ dội, cái mùi độc đáo của thịt người.
Máu người, liều thuốc cuối cùng cũng như loại rượu cấm. Say sưa với chính bản chất của mình và anh cũng đã quá mệt mỏi để chiến đấu với chính điều đó. Có cái gì đó chuyển động trên cái nhà băng ngay dưới chân cầu, có vẻ là một miếng giẻ. Trong chốc lát, Stefan đã tiếp đất một cách thanh nhã, như loài mèo, vào bên trong. bàn tay anh ta giơ ra, bắt lấy miếng vải, để lộ ra khuôn mặt nhăn nheo trên cái cổ gầy gò. Đôi môi anh giật giật.
Sau đó không còn bất cứ âm thanh nào ngoại trừ tiếng anh thưởng thức bữa tối.
Bây giờ, anh chạy lên cầu thang chính của khu nội trú, cố gắng không suy nghĩ về nó, cũng như không suy nghĩ về cô ấy –cô gái đã cuốn hút anh với hơi ấm của cô, cuộc sống của cô. Cô ấy là người anh thật sự mong muốn, nhưng anh vẫn không dừng ở đó, anh phải giết bất cứ cái suy nghĩ trước khi họ bắt đầu từ bây giờ. Vì lợi ích của anh, và cho chính cô ấy. Anh là cơn ác mộng của cô biến thành sự thật và thậm chí cô còn không biết điều đó.