Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh

“Làm gì đi!” Bonnie thở gấp. “Bà Bennett! Bà Bennett!”
Elena và Meredith cố gắng giữ chặt Vickie trên giường, và cô ấy chống cự lại họ. Tiếng thét vẫn lặp đi lặp lại. Sau đó, mẹ Vickie đột ngột xuất hiện bên cạnh họ, giúp kìm cô lại và đẩy những người khác ra.
“Các cô đã làm gì với nó thế?” bà ta gào lên.
Vickie nắm chặt lấy mẹ, bình tĩnh lại nhưng sau đó đôi mắt nặng nề ghim chặt vào Elena qua vai bà Bennett.
“Cô là một phần của nó! Cô là con quỷ!” Cô ta gào lên với Elena một cách điên loạn.
“Tránh xa tôi ra!”
Elena chết lặng đi vì kinh ngạc. “Vickie! mình chỉ tới để hỏi...”

“Tôi nghĩ cô nên đi khỏi đây ngay bây giờ. Hãy để chúng tôi yên,” Bà Bennet nói, vỗ vỗ vào con gái như che chở. “Các cô không thấy mình đã làm gì với con bé à?”
Trong sự im lặng choáng váng, Elena rời khỏi phòng. Bonnie và Meredith lập tức bám theo.
“Chắc hẳn là do thuốc,” Bonnie nói khi họ đã ra khỏi căn nhà. “Cô ấy hoàn toàn không tỉnh táo.”
“Cậu có chú ý đến bàn tay cô ấy không?” Meredith hỏi Elena. “Khi chúng ta cố kìm cô ấy lại, mình đã nắm một bàn tay cô ấy. Và chúng lạnh như đá vậy.”
Elena lắc đầu hoang mang. Không có nghĩa lý gì cả, nhưng cô sẽ không để nó làm hỏng một ngày của cô. Cô sẽ không để nó làm thế. Liều lĩnh, cô tìm kiếm trong tâm trí bất cứ thứ gì lấp đi những gì cô vừa trải qua, cho phép cô giữ được tâm trạng vui vẻ.
“Mình biết rồi.” Cô nói. “Nhà trọ.”

“Gì cơ?”
“Mình dặn Stefan gọi ình hôm nay, nhưng tại sao thay vào đó mình không đi đến nhà trọ? nó không ở xa đây.”
“Chỉ mất 20 phút đi bộ,” Bonnie nói. Cô sáng mắt lên. “Ít ra bọn mình cuối cùng cũng có thể xem phòng của anh ta.” “Thực ra,” Elena nói, “Mình nghĩ hai cậu có thể chờ dưới nhà. À, mình chỉ lên gặp anh ấy vài phút thôi,” cô thêm vào, một cách đề phòng, khi họ nhìn cô. Có lẽ, là hơi lạ, nhưng cô không muốn chia sẻ Stefan với các bạn của mình vội. Anh ấy vẫn còn lạ lẫm với cô theo cái cách anh vẫn giống như một bí mật.
Cái gõ cửa của họ trên cánh cửa gỗ sồi sáng bóng được bà Flower trả lời. Bà trông như một thần giữ cửa nhỏ bé hơn là một người phụ nữ với đôi mắt đen sáng quắc một cách đáng ngạc nhiên. “Cháu hẳn là Elena,” bà nói. “Tôi đã thấy cháu và Stefan đi ra tối qua, và cậu ấy đã nói cho tôi tên của cháu khi quay lại.”
“Bà đã thấy bọn cháu ư?” Elena nói, hoảng hốt. “Cháu không nhìn thấy bà.”
“Không, không, cháu không thấy,” bà Flowers nói, cười khúc khích. “Cháu thật là một cô gái xinh đẹp, cháu yêu quý,” bà thêm vào. “Một cô gái rất xinh đẹp.” Bà vỗ vào má Elena.
“Dạ, cám ơn bà,” Elena nói một cách khó khăn. Cô không thích cái cách mà đôi mắt sắc như chim đó dán vào cô. Cô nhìn qua bà Flower len phía cầu thang. “Có Stefan ở nhà không ạ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận