Anh ấy không bao giờ nói về gia đình anh ấy hoặc về cuộc sống trước đây của anh trước khi đến Fell’s Church, và nếu cô hỏi anh bất cứ câu hỏi nào thì anh sẽ vòng vo và lãng tránh câu trả lời. Một lần cô hỏi anh anh có nhớ nước Ý không, anh có cảm thấy hối tiếc khi đến đây không. Và sau một lúc đôi mắt anh sáng lên, màu xanh lá lấp lánh như sự phản chiếu những cái lá sồi trong một dòng suối vậy. "Sao anh có thể hối tiếc khi có em ở đây chứ?", anh ấy đáp, và hôn cô nhằm đẩy những suy nghĩ tò mò ra khỏi đầu cô. Lúc đó Elena biết hạnh phúc trọn vẹn là như thế nào. Cô cũng cảm thấy sự hân hoan của anh, và khi anh lùi lại cô thấy khuôn mặt anh rạng rỡ, như thể đang có ánh mặt trời chiếu vào.
"Ôi, Elena."Anh ấy thì thầm.
Những thời gian đẹp đẽ chính là như thế. Nhưng anh lại ít hôn cô hơn trong thời gian gần đây và cô cảm giác khoảng cách giữa hai người ngày càng rộng hơn.
Thứ Sáu đó, cô và Bonnie và Meredith quyết định ngủ lại ở nhà McCulloughs. Trời đang trở nên âm u và báo hiệu một cơn mưa phùn khi cô và Meredith đi đến nhà Bonnie. Trời không thường lạnh vào giữa tháng Mười, và những cái cây xếp hàng trên con đường im lìm cũng lụi đi vì những cơn gió lạnh. Những cây thích rực rỡ trong màu đỏ tươi trong khi những cây bạch quả thì sáng rực một màu vàng.
Bonnie đón họ ở cửa: "Mọi người đi cả rồi! Chúng ta sẽ có đủ phòng cho đến trưa mai, khi gia đình mình trở về từ LeesBurg." Cô ấy vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi vào nha, và túm lấy con chó Bắc Kinh đang cố chạy ra ngoài. "Không, Yangtze, ở trong đó đi. Yangtze, không, đừng! Không!"
Nhưng đã quá trễ. Yangtze đã trốn ra được và đang lao tới sân trước về phía một cái cây bu lô, rồi sủa ăng ẳng lên phía trên những cánh cây cuộn tròn bằng một cái lắc nhẹ ở phía sau.
"Ồ, cái gì phía sau con chó vậy?" Bonnie nói, hai cánh tay cô ôm lấy hai tai.
"Nó trông giống một con quạ.", Mereith nói.
Elena như bị hoá đá. Cô ấy bước một vài bước về phía cái cây, nhìn lên trên những cái lá vàng kim. Và ở trên đó có một con quạ tương tự như con quạ cô đã nhìn thấy hai lần trước đó. Có lẽ là ba lần, cô ấy nghĩ, nhớ về hình dáng đôi cánh bay lên từ những cây sồi trong nghĩa trang. Và khi cô nhìn nó, dạ dày như bị siết chặt trong nỗi sợ hãi, và đôi tay cô lạnh cóng. Nó lại nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt đen sáng, cái nhìn của con người. Đôi mắt đó... Cô đã nhìn thấy đôi mắt này trước đây ở đâu nhỉ?
Đột nhiên cả ba cô gái đều nhảy ngược trở lại khi con quạ kêu lên một tiếng khó nghe và tung cánh bay ra khỏi cái cây về phía các cô gái. Đúng lúc đó nó xà xuống chỗ con chó nhỏ đang sủa một cách cuồng loạn. Nó tiến đến cách những cái răng nanh của con chó khoảng vài inche và sao đó lại vụt bay lên, bay qua ngôi nhà và biến mất trong những cái cây óc chó phía bên kia.
Cả ba cô gái như hoá đá trong sự ngạc nhiên. Lúc đó Bonnie và Meredith nhìn nhau và sự căng thẳng tan biến trong tiếng cười của họ.
"Mình cứ tưởng nó sẽ lao vào chúng ta chứ", Bonnie nói, tiến về phía con chó Bắc Kinh bị xúc phạm và kéo con chó đang sủa trở vào nhà.