Bị vây quanh bởi những người lớn tuổi và cảnh sát, Elena đang chờ cơ hội để trốn khỏi chỗ này. Cô biết rằng Matt đã cảnh báo cho Stefan kịp thời – khuôn mặt cậu ấy nói lên điều đó – nhưng cậu ấy không đủ gần gũi để nói với cô. Cuối cùng, với tất cả sự bình tĩnh đang dần quay lại, cô tách mình ra khỏi những người xung quanh để hướng về phía Matt.
“Stefan đã ra khỏi đây an toàn” anh ta nói, mắt vẫn quan sát những người kia. “Nhưng cậu ấy bảo anh chăm sóc em , và anh muốn em ở yên tại đây”.
“Chăm sóc em ư?” Sự hoảng hốt và nghi ngờ vụt qua Elena. Sau đó, gần như thì thầm, cô trả lời “Em hiểu rồi.” Đắn đo trong giây lát cô nói tiếp một cách thật cẩn thận. “Matt, em cần đi rửa tay. Bonnie làm dính máu lên em. Đợi ở đây nhé, em sẽ quay lại ngay”.
Cậu ấy định nói gì đó để phản đối nhưng cô đã kịp bỏ đi rồi. Cô lấy vết máu trên tay như một lời giải thích khi tới chỗ cánh cửa phòng thay đồ của nữ, và người giáo viên đang đứng ở đó đã để cô đi qua. Nhưng không dừng lại ở phòng thay đồ, cô tiến đến cánh cửa phía xa rồi khuất dần vào trong phần tăm tối của ngôi trường. Và từ đây, là chìm vào màn đêm.
Zuccone! (đần độn – tiếng Ý) Stefan nghĩ, vồ lấy tủ sách rồi quăng nó đi, quẳng cả cái tủ lên cao. Ngu ngốc! Thật mù quáng, đồ đần độn đáng nguyền rủa. Làm sao mà anh có thể ấu trĩ đến như vậy?
Tìm một nơi để ở với họ ở đây ư? Được chấp nhận như một người trong số họ ư? Anh hẳn phải điên khi đã nghĩ điều đó có thể thực hiện được.
Chụp một trong những cái rương nặng nhất anh ném nó bay qua căn phòng, nơi nó vỡ loảng xoảng khi va vào bức tường ở phía xa, làm tan tành cả một cái cửa sổ. Ngu ngốc, ngu ngốc. Ai đang theo đuôi anh? Tất cả mọi người. Matt đã nói điều đó. “Có một vụ tấn công khác... Họ nghĩ cậu đã làm”.
À, một khi mọi chuyện trông như một thứ man rợ, những con người nhỏ nhen cùng với sự sợ hãi về một thứ mà họ không biết, đã đúng. Còn cách nào khác để mày giải thích chuyện đã xảy ra chứ? Anh rơi vào một sự yếu đuối, một mớ bòng bong xoáy lòng vòng; và rồi bóng tối bao trùm lấy anh. Khi anh thức dậy Matt sẽ nói với anh rằng một người nào đó đã bị cướp, hoặc bị cưỡng bức. Lần này không chỉ là cướp máu của anh ta, mà là cả mạng sống của anh ta. Làm thế nào người ta có thể giải thích được ngoài việc anh, Stefan, là kẻ giết người?
Tên sát nhân chính là anh. Qủy dữ. Một sinh vật được sinh ra trong bóng tối, số phận định sẵn phải sống, đi săn và ẩn náu khỏi nơi này mãi mãi. Tốt thôi, thế thì tại sao lại không giết người? Tại sao lại không đáp ứng nhu cầu tự nhiên của mình? Từ lúc anh biết không thể thay đổi được điều gì, anh đã dốc hết sức để thích nghi với nó. Anh có thể thả cho phần đen tối của mình ra để chống lại cái thị trấn này, nơi căm ghét anh và giờ đây đang lùng sục anh.
Nhưng trước tiên…, anh khát. Những mạch máu của anh bỏng rát như tấm lưới kim loại bị nung. Anh cần phải ăn… sớm thôi… ngay bây giờ.