Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 2: Cuộc Chiến

“Thảo nào Yangtze cứ sủa con quạ đó mãi. Cứ như nó biết có chuyện gì không ổn vậy,” Elena nhớ lại. “À, Stefan này… “ Còn gương thì sao? Em nhớ là chưa bao thấy bóng anh trong một tấm gương nào cả.”
Trong một thoáng, Stefan không trả lời. Rồi anh bảo, “Truyền thuyết kể rằng những tấm gương phản chiếu tâm hồn của người soi vào đó. Cũng là lí do con người thời sơ khai rất sợ chúng. Họ sợ linh hồn mình sẽ mắc kẹt và bị đánh cắp. Loại như anh được cho là không có ánh phẩn chiểu trong gương… bởi vì bọn anh không có linh hồn.” Stefan chầm chậm với tay lên chiếc kính chiếu hậu, vặn nó hướng xuống, điều chỉnh sao cho Elena có thể nhìn thấy. Trên mặt gương, cô thấy đôi mắt anh lạc lõng, khắc khoải và tràn ngập một nỗi buồn vô hạn.
Elena chẳng biết làm gì ngoài việc ôm chặt anh. “Em yêu anh,” cô thì thầm. Đó là nguồn an ủi duy nhất cô có thể dành cho Stefan. Đó là tất cả những gì họ có.
Tay siết chặt quanh người Elena, Stefan vùi mặt vào tóc cô. “Em chính là tấm gương,” anh thì thầm đáp lại.
Thật tốt biết bao khi thấy Stefan thả lỏng người, sự căng thẳng từ từ tan biến khi cảm giác ấm áp và yên ổn ùa vào. Elena cũng thấy mình như được ủi an, cảm giác bình yên ngập tràn và bao phủ cô. Dễ chịu đến mức cô quên không hỏi anh nói vậy là sao, mãi đến khi cả hai đã đứng trước cửa nhà Elena chào từ biệt nhau.

“Em là tấm gương?” cô hỏi, ngước nhìn Stefan.
“Em đã lấy mất linh hồn anh,” Stefan đáp. “Khóa cửa lại đi, tối nay đừng mở nó ra nữa.” Rồi anh đi mất.
“Elena, tạ ơn Chúa!” Dì Judith kêu lên. Khi Elena lom lom nhìn, dì nói tiếp, “Bonnie có gọi về nhà. Nó nói cháu bỏ về giữa buổi tiệc, mà dì lại không thấy cháu về nhà nên lo quá.”
“Stefan và cháu lái xe đi vòng vòng thôi,” Elena không thích vẻ mặt dì khi nghe cô nói vậy. “Có vấn đề gì hả đi?”
“Không, không. Chỉ là…” Dì Judith có vẻ như không biết nên kết thúc câu nói của mình như thế nào. “Elena à, dì không biết liệu cháu có nên… bớt gặp Stefan đi hay không.”

Elena lặng người. “Cả dì cũng vậy sao?”
“Không phải dì tin chuyện thiên hạ đồn đoán đâu,” dì Judith khẳng định. “Nhưng, vì lợi ích của chính cháu, có lẽ tốt nhất là nên giữ chút khoảng cách với cậu ta, để…”
“Để đá anh ấy? Để bỏ rơi Stefan vì thiên hạ đang nói xàm về anh ấy? Để tránh xa những lời vu khống khỏi mắc công liên lụy mình?” Cuối cùng cơn giận cũng được giải tỏa, và lời lẽ cứ chen chúc ở miệng Elena chực nhảy ra ngoài ngay. “Không, cháu không nghĩ đó là một ý kiến hay, dì Judith ạ. Và nếu người đó là chú Robert thì dì cũng sẽ không nghĩ vậy đấu. Hoặc biết đâu dì thì có!”
“Elena, dì sẽ không cho phép cháu ăn nói với fid bằng cái giọng đó đâu…”
“Dù sao cháy cũng nói xong rồi!” Elena hét lên, và đùng đùng xoay lưng về phái cầu thàn. Cô cố gắng kìm nén những giọt nước mắt cho đến khi vào phòng mình và khóa của lại, rồi cô quăng mình lên giường khóc nức nở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận