Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 2: Cuộc Chiến

“Tôi nghĩ rằng lái xe là cách kín đáo nhất để rời khỏi thị trấn,” Stefan giải thích. “Tôi không muốn cảnh sát bám theo.”
“À há. Và đó là lý do cậu muốn mượn xe tôi?”
“Phải. Cậu sẽ cho tôi mượn chứ?”
“Tôi có cho cái tên cướp bạn gái của tôi – giờ lại còn muốn tung tăng xuống phía nam hái tặng cô ấy một loại hoa đặc biệt nào đó mà cô ấy nhất định phải có – mượn xe hay không hả? Cậu có điên không Stefan?” Matt – nãy giờ vẫn chăm chú nhìn qua nóc dãy nhà gỗ bên kia đường – cuối cùng cũng quay lại nhìn Stefan. Đôi mắt xanh của Matt, bình thường tươi vui và hồn hậu, giờ đây chỉ ngập tràn sửng sốt bên dưới cặp long mày chau lại.
Stefan nhìn đi chỗ khác. Lẽ ra phải nghĩ cho thấu đáo chứ. Sau những gì Matt đã làm mà bây giờ anh còn đòi hỏi thêm thì đúng là lố bịch quá đáng. Nhất là trong giai đoạn này, khi thiên hạ đều e ngại tiếng bước chân Stefan và né trnahs ánh mắt anh bất cứ khi nào anh đến gần họ. Trông đợi Matt – một người có đầy đủ lí do chính đáng để căm thù Stefan – làm ơn cho anh một việc như thế mà không hề giải thích nguyên do, chỉ dựa trên mỗi cơ sở niềm tin, thì đúng là chuyện điên khùng.
“Không, tôi không điên,” Stefan khẽ nói, quay đi.

“Tôi cũng không,” Matt nói tiếp. “Mà tôi phải điên lắm thì mới giao xe cho cậu. Còn khuya nhé. Tôi sẽ đi cùng.”
Khi Stefan quay phắt lại, Matt đã ngó qua chiếc xe thay vì ngó anh, môi dưới trề ra vẻ lo ngại và cân nhắc.
“Xét cho cùng,” Matt nói, xoa xoa cái nóc xe với lớp sơn tróc ghẻ, “cậu dám làm trầy xe tôi hay gì gì lắm.”
*****
Elena gác máy. Ở nhà trọ có người, bởi vì ai đó cứ nhấc máy lên mỗi lần chuông điện thoại reo, nhưng chỉ im lặng rồi dập máy. Cô nghĩ rằng đó là bà Flowers, nhưng vậy thì cũng chẳng thể nói được Stefan đang ở đâu. Theo bản năng, Elena muốn tới chỗ anh. Nhưng ngoài trời tối om, và Stefan đặc biệt căn dặn cô không được ra ngoài khi trời tối, nhất là không được bén mảng tới gần khu rừng hoặc nghĩa địa. Nhà trọ thì lại gần cả hai nơi đó.
“Không ai nhấc máy à?” Meredith hỏi khi Elena quay lại ngồi xuống giường.

“Bà ta cứ cúp máy hoài,” Elena đáp, khẽ lẩm bẩm điều gì đó.
“Bồ bảo bà ta là đồ phù thủy à?”
“Không, nhưng cũng đại loại thế,” Elena đáp.
“Nghe này,” Bonnie ngồi thẳng người dậy nói. “Nếu Stefan mà có gọi điện, hẳn cậu ta sẽ gọi đến đây. Chả có lí do gì cậu phải đến ngủ chung với mình cả.”
Có lí do đấy, mặc dù Elena không thể giải thích rõ ràng ngay cả với chính mình. Xét cho cùng, Damon đã hôn Bonnie trong bữa tiệc của thày Alaric Saltzman. Ngay từ đầu, lỗi là tại Elena mà Bonnie mới ở trong vòng nguy hiểm. Chẳng hiểu sao cô có cảm giác nếu mình có ở đó thì ít ra cũng có thể bảo vệ Bonnie.
“Bố mẹ mình và chị Mary đều có nhà,” Bonnie khăng khăng. “Và nhà mình luôn khóa hết cửa lớn, cửa sổ và mọi thứ kể từ khi thày Tanner bị giết. Cuối tuần này bố mình còn lắp thêm ổ khóa phụ nữa. Mình chẳng thấy có lú do gì để cho cậu làm cả.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận