Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 2: Cuộc Chiến

Trong lúc cô đứng đó quan sát, không hề nhúc nhích, thì thình lình hình ảnh trong gương bắt đầy quay vòng tròn như đang khiêu vũ. Nỗi kinh hoàng ập lấy Elena. Cô bắt đầu chạy dọc hành lang, nhưng giờ đây tất cả các bóng phản chiếu như đều có linh hồn riêng, chúng nhảy nhót, vãy tay và cười nhạo cô. Ngay lúc Elena nghĩ rằng trái tim và hai lá phổi của mình sắp vỡ tung vì sợ hãi, cô chạy được đến cuối hành lang và mở tung một cánh cửa.
Elena đứng trong một căn phòng lớn xinh đẹp. Trần nhà cao vút được chạm trổ tinh xảo, khảm vàng; khung cửa lát cẩm thạch trắng. Những bức tượng trường phái cổ điển được dựng trong mấy hốc dọc hai bên tường. Elena chưa bao giờ trông thấy một căn phòng nào tráng lệ đến thế, nhưng cô biết mình đang ở đâu. Ở nước Ý thời Phục Hưng, khi Stefan còn sống.
Elena nhìn xuống người và thấy mình đang mặc một chiếc váy giống chiếc cô đã may để mặc trong dịp Halloween, chiếc áo dạ hội thời Phục Hưng màu xanh lơ. Tuy vậy, chiếc váy cô đang mặc có màu đỏ sậm của hồng ngọc, và quanh eo Elena có đeo một sợi chuỗi mảnh đính những viên đá chói lọi. Tóc cô cũng nạm những viên đá tương tự. Khi Elena cử động, chiếc váy lụa lung linh như lửa trong ánh sáng của hàng trăm ngọn nến.
Ở xa xa phía cuối căn phòng, hai cánh cửa đồ sộ mở bung về phía trong. Một dáng người xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Người đó bước về phía cô, và Elena nhận ra đó là một chàng trai trong trang phục thời Phục Hưng với áo tay phồng, quần bó, áp chẽn da viền lông thú.
Stefan! Cô hân hoan bước nhanh về phía anh, cảm nhận được độ nặng của chiếc váy đung đưa quanh eo mình. Nhưng khi đến gần, Elena chựng lại, thở gấp. Là Damon.
Hắn ta vẫn bước thẳng về phía cô, thoải mái và tự tin, môi mỉm một nụ cười vẻ thách thức. Khi đến bên Elena, Damon đặt một tay lên ngực chỗ trái tim, cúi chào. Rồi hắn ta chìa bàn tay ra như thể thách cô dám nắm lấy nó.
“Nàng muốn khiêu vũ không?” Damon hỏi, nhưng môi không hề mấp máy. Giọng nói vang lên từ chính trong đầu Elena.
Nỗi sợ hãi của cô tan đi, và Elena phá lên cười. Cô bị làm sao mà tự nhiên lại e sợ Damon? Hai người hiểu nhau rõ lắm cơ mà. Nhưng thay vì cầm tay hắn ta, Elena lại quay đi, đuôi váy lụa cũng xoay theo. Cô bước nhẹ về phía một trong những bức tượng đặt dọc theo tường, không them nhìn lại xem Damon có theo mình hay không. Elena biết hắn ta sẽ làm thế. Cô vờ như đang mải mê quan sát bức tượng, rồi lại bước sang chỗ khác khi Damon vừa tới nơi, môi cắn chặt để ngăn mình khỏi phì cười. Lúc này đây Elena đang cảm thấy thật tuyệt, thật căng tràn sức sống, thật xinh đẹp. Còn nguy hiểm? Tất nhiên là có, trò chơi này thật nguy hiểm. Nhưng lúc nào cô cũng thích mạo hiểm.
Lần thứ hai Damon đến gần, Elena lại liếc hắn với vẻ khiêu khích khi quay người đi. Damon đưa tay ra, nhưng chỉ chụp được sợi dây nạm ngọc quanh eo cô. Hắn ta vội buông tay, và khi quay nhìn lại, Elena thấy một chi tiết nhọn trên mấy viên đá quý đã làm Damon đứt tay.
Giọt máu trên ngón tay Damon có màu giống hệt chiếc váy của Elena. Hắn ta liếc nhìn cô, môi cong lên thành một nụ cười khiêu khích trong lúc giơ ngón tay bị thương lên. Nàng chẳng dám đâu, đôi mắt đó nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui