Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 2: Cuộc Chiến

Vài phút sau, chú Robert xuất hiện cùng với bé Magaret mặt mũi tèm nhem nước mắt. Chú cau mày nghiêm khắc nhìn Elena. Matt đẩy chiếc ghế của mình vào không một tiếng động, nhưng lông mày lại nhướng lên hết cỡ.
Khi dì Judith bước vào vã bữa tối bắt đầu, Elena đưa mắt nhìn khắp bàn ăn. Một màn sương lấp lánh như đang che phủ mọi thứ, và cô có cảm giác không thực chút nào, nhưng bản thân quang cảnh trước mắt lại trông có vẻ hoàn hảo đến mức khó tin, y như trong một đoạn phim quảng cáo vậy. Một gia đình hết sức bình thường đong cùng ngồi ăn món gà tây, Elena nghĩ bụng. Một bà dì chưa chồng cuống quýt lên vì lo món đậu quá mềm hay bánh mì quá khét, một ông-dượng-tương-lai đang tỏ ra rất thoải mái, một cô cháu gái tóc vàng tuổi thiếu niên cùng với đữa em nhỏ đầu thắt bím. Một chàng trai mắt xanh hiền lành tử tế, một cô bạn gái nhỏ nhắn dễ thương, một ma cà rồng đẹp trai không tưởng đang chuyển đi đĩa khoai lang tẩm đường. Một gia đình Mỹ điển hình.
Suốt nữa đầu bữa ăn, Bonnie cứ dùng mắt bắn sang chỗ Elena thông điệp « Mình phải làm gì đây ? ». Khi tất cả những gì Elena nhắn gửi lại chỉ là « Không làm gì cả », thì cô nàng có vẻ như quyết định phó mặc mọi chuyện cho số phận và bắt đầu đụng nĩa.
Elena chẳng biết phải làm gì nữa. Bị dồn vào thế kẹt như thế này thật là bẽ mặt, và Damon biết điều đó. Tuy vậy, hắn ta đã khiến cho dì Judith và chú Robert hoa mắt vì những lời khen ngợi bữa ăn cùng những câu chuyện phiếm nhẹ nhàng về trường William & Mary. Ngay Magaret cũng cười với hắn ta, và chẳng mấy chốc sẽ tới lượt Bonnie cho xem.
« Tuần sau thị trấn Fell’s Church sẽ tổ chức lễ Những Người Sáng Lập, » dì Judith thông báo với Damon, đôi gò má xương xương thoáng ửng hồng. « Phải chỉ cháu quay lại tham dự được thì hay quá ».

« Cháu rất muốn », Damon niềm nở đáp.
Dì Judith trông có vẻ hài lòng. « Năm nay Elena sẽ giữ vai trò quan trọng trong lễ hội. Em nó được chọn làm đại diện cho linh hồn Fell’s Church đấy ».
« Chắc hẳn cô chú rát tự hào về Elena », Damon nói.
« Ừ, đúng thế », dì Judith đáp. « Vậy cháu ráng thu xếp đến chơi nhé ? »

Elena ngắt lời, tay trét bơ vào bánh mì một cách đầy giận dữ. « Cháu mới nghe tin về Vickie », cô bảo. « Anh còn nhớ không, cái cô gái bị tấn công ấy », cô nhìn xoáy vào Damon.
Một thoáng im lặng. Rồi Damon bảo « Hình như tôi không biết cô ấy »
« Tôi chức là anh có biết mà. Cao cỡ tôi, mứt nâu, tóc nâu nhạt…mà dù sao đi nữa, tình hình cô ấy giờ càng lúc càng tệ »
« Chúa ơi ! » dì Judith kêu lên.
« Đúng thế đấy ạ, rõ ràng bác sĩ không thể hiểu nổi vì sao. Càng lúc Vickie càng tệ đi, cứ như thể vẫn còn chịu ảnh hưởng của cuộc tấn công ấy ». Khi nói, Elena vẫn không rời mắt khoit khuôn mặt Damon, nhưng hắn ta chẳng biểu lộ gì ngoài sự chú ý xã giao. « Anh ăn thêm nhân nhồi gà đi ». Cô kết thúc câu chuyện, tay đẩy một cái tô về phí Damon.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận