« Thôi, cảm ơn cô. Nhưng tôi sẽ ăn thêm món này », hắn ta giơ một muỗng đầy sốt nam việt quất đặc lên trước ngọn nến để ánh lửa chiếu xuyên qua nó. « Màu sắc mới hấp dẫn làm sao.»
Bonnie cũng ngước nhìn ngọn nến như tất cả mọi người khác quanh bàn khi Damon làm vậy. Nhưng Elena để ý thấy cô bạn không cúi xuống lại mà cứ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang nhảy múa, mọi biểu hiện cảm xúc trên khuôn mặt từ từ biến mất.
Ôi, không, Elena kêu thầm trong bụng, mọt cảm giác râm ran lan ra khắp tứ chi khi hiểu ra sự việc. Cô từng nhìn thấy vẻ mặt đó rồi. Elena cố tìm cách lôi kéo sự chú ý của Bonnie, nhưng cô bạn dường như chẳng nhìn thấy gì ngoài ngọn nến.
« …rồi bọn con nít cấp một sẽ diễn một hoạt cảnh về lịch sử của thị trấn », dì Judithđang nói chuyện với Damon. « Nhưng phần kết thúc buổi lễ do những học sinh lớn đóng. Elena này, năm nay bao nhiêu học sinh lớp 12 sẽ biểu diễn đọc thơ hả cháu ? »
« Chỉ ba người chúng cháu thôi », Elena phải quay sang trả lời dì, và ngay khi đang nhìn vào khuôn mặt tươi cười của dì Judith thì cô nghe thấy giọng nói đó.
« Tử Thần »
Dì Judith khẽ bật tiếng kêu. Chú Robert khựng lại khi đang chuẩn bị đưa nĩa lên miệng. Elena cuống cuồng ao uocs một cách tuyệt vọng rằng phải chi có Meredith ở đây.
« Tử Thần », giọng nói đó lại cất lên. « Tử Thần đang ở trong ngôi nhà này. »
Elena nhìn quanh bàn và thấy rằng chẳng có ai để giúp mình. Tất cả họ đều đang sững sờ nhìn Bonnie, bất động như người trong tranh.
Bản thân Bonnie cứ nhìn chằm chằm vào ngọn nến, khuôn mặt sạch trơn cảm xúc, mắt mở thao láo, y như những lần trước mỗi khi giọng nói này vang lên từ miệng cô. Rồi đôi mắt vô hồn đó quay sang Elena. « Cái chết của ngươi », giọng đó nói. « Cái chết của ngươi đang đợi, Elena. Nó đang… »
Bonnie có vẻ như bị mắc nghẹn. Rồi cô chúi người về phía trước , suýt chút nữa đập mặt vào đĩa thức ăn của mình.
Trong khoảnh khắc mọi người gần như tê liệt, rồi cũng chuyển động một lúc. Chú Robert bật dậy chụp lấy vai Bonnie, kéo cô lên. Da Bonnie tái mét, mắt nhắn nghiền. Dì Judith nhặng xị chung quanh, lấy khăn ướt chạm chạm khuôn mặt cô. Damon nheo mắt quan sát với vẻ đăm chiêu.
« Cô bé không sao đâu », chú Robert ngước lên nói, nhẹ nhõm ra mặt. « Anh nghic nó chỉ bị ngất thôi. Chắc đó là một dạng kích động bộc phát ấy mà ». Nhưng mãi khi Bonnie mở đôi mắt chuếnh choáng hỏi mọi người đang nhìn gì vậy thì Elena mới hít thở lại được.
Bữa tối thế là kết thúc nhanh gọn. Chú Robert khăng khăng bảo Bonnie phải được đưa về nhà gấp, và trong bầu không khí chộn rộn tiếp theo sau đó, Elena tìm ra cơ hội để thì thào vài tiếng với Damon.
« Xéo đi ! »
Hắn ta nhướng mày hỏi lại, « Gì cơ ? »
« Tôi bảo, xéo đi ! Ngay bây giờ ! Đi ngay. Không thì tôi sẽ bảo với họ anh là kẻ giết người đấy »