“Ôi, Stefan, làm ơn đừng có như thế lúc này mà. Thậm chí em còn không nghĩ tới Damon nữa, chỉ nghĩ đến cái khái niệm mãi mãi thôi. Nó khiến em sợ. Tất cả mọi chuyện này khiến em sợ, và đôi lúc em nghĩ mình chỉ muốn ngủ luôn không bao giờ thức dậy nữa…”
Trong vòng tay chở che của Stefan, Elena thấy an toàn hơn, nhận ra các giác quan mới của mình ở khoảng cách gần cũng nhạy bén chẳng kém gì ở xa. Cô có thể nghe rõ từng nhịp đập riêng rẽ của trái tim Stefan, tiếng máu luân chuyển qua những mạch máu của anh. Và cô có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng của anh trộn lẫn với mùi từ chiếc áo khoác, mùi tuyết, mùi len trên trang phục.
“Xin hãy tin tưởng em,” Elena thì thầm. “Em biết anh giận Damon, nhưng hãy cố cho anh ta một cơ hội. Em nghĩ ở anh ta có nhiều điều khác hơn so với vẻ bề ngoài. Và em muốn có sự giúp đỡ của Damon trong việc tìm ra Quyền Năng Khác, đó là tất cả những gì em muốn ở anh ta.”
Ở giây phút này, điều đó hoàn toàn là sự thật. Đêm nay, Elena chẳng muốn dính dáng gì đến cuộc đời của một kẻ săn mồi cả; bóng tối chẳng có gì hấp dẫn cô. Elena chỉ ước gì mình có thể về nhà ngồi trước lò sưởi mà thôi.
Nhưng được ôm thế này thôi cũng dễ chịu lắm rồi, ngay cả khi cô và Stefan phải ngồi bệt xuống tuyết. Hơi thở của Stefan rất ấm khi anh hôn lên gáy Elena, và cô chẳng còn cảm thấy sự tránh né từ cơ thể của Stefan nữa.
Cũng không còn sự thèm khát, hay ít ra cũng không giống như cái kiểu cô từng cảm thấy trước đây mỗi khi họ ở gần nhau như thế này. Giờ khi Elena đã trở thành một kẻ săn mồi giống như anh, nhu cầu tự nhiên cũng khác, nó đã trở thành nhu cầu được bầu bạn với nhau chứ không còn là duy trì sự sống nữa. Chẳng sao cả. Họ đã mất một số thứ, nhưng lại tìm được những thứ khác. Cô hiểu được Stefan theo một cách khác hẳn trước đây. Sự thấu hiểu đó mang họ lại gần nhau hơn, cho đến khi hai tâm trí chạm vào nhau, gần như đan lại với nhau. Không phải là sự tán gẫu ồn ào giữa những giọng nói trong đầu, mà là một sự đồng cảm sâu sắc trong im lặng. Giống như linh hồn của họ đã hợp lại thành một.
“Anh yêu em,” Stefan thì thầm bên cổ Elena, và cô ôm chặt anh hơn. Giờ thì cô đã hiểu vì sao suốt một thời gian dài anh đã sợ nói câu đó. Khi nghĩ đến ngày mai cũng làm mình sợ phát khiếp lên được thì làm sao dám xây dựng một mối quan hệ lâu dài. Bởi vì đâu có ai muốn kéo người khác xuống vực theo mình.
Nhất là người mình yêu. “Em cũng yêu anh,” Elena ép mình nói ra và ngồi ngay lại, tâm trạng bình yên chợt tan biến. “Anh sẽ cố vì em mà cho Damon một cơ hôi chứ? Có gắng hợp tác với anh ta nhé?”
“Anh sẽ hợp tác, nhưng anh không tin tưởng anh ta. Anh không thể. Anh hiểu Damon quá rõ mà.”
“Đôi khi em tự hỏi không biết có ai trên đời này hiểu anh ta chút nào hay không. Thôi được rồi, anh làm được gì thì ráng làm. Có thể mai chúng ta sẽ nhờ Damon bám theo chú Robert dùm.”
“Hôm nay anh đã theo dõi bà Flowers.” Stefan cong môi lên. “Suốt từ trưa tới tối. Và em biết bà ấy làm gì không?”
“Làm gì?”
“Giặt ba thay đồ… trong một cái máy giặt cổ lỗ sĩ nhìn như sắp phát nổ bất kì lúc nào. Không có chức năng sấy quần áo mà chỉ có một cái bộ phận vắt nước. Nó nằm tuốt dưới tầng hầm ấy. Rồi bà ta ra ngoài, đổ đầy thức ăn vào khoảng hai tá máng cho chim ăn. Rồi quay trở xuống tầng hầm chùi sạch mấy lọ mứt. Phần lớn thời gian bà ấy ở dưới đó. Con tự nói chuyện một mình nữa.”