“Tôi nghĩ,” Stefan thận trọng cân nhắc từng từ một, “rằng khi trời tối, tôi sẽ vào rừng.”
Matt gật đầu. Vốn là một tiền đạo, cậu bắt đầu xắn tay áo vạch ra kế hoạch. “Thế này nhé, cậu lo đánh lạc hướng tên đó. Cùng lúc, ba người bọn tôi sẽ…”
“Ba người các cậu,” Stefan vẫn gằn giọng, nhìn xoáy vào mặt Matt, “sẽ đi về nhà. Đi ngủ.”
Một khoảng im lặng kéo dài tưởng như bất tận đối với thần kinh căng như dây đàn của Bonnie. Những người còn lại chỉ nhìn Stefan không chớp mắt.
Cuối cùng Meredith khẽ nói, “Ừm, nếu nằm trong giường ngủ thì bọn tôi khó lòng bắt hắn lắm, trừ khi hắn chịu hạ cố ghé qua thăm.”
Câu nói phá tan bầu không khí căng thẳng và Matt lên tiếng, hít lấy hơi sau hồi lâu nín thở. “Được rồi, Stefan, tôi hiểu cảm giác của cậu…” Nhưng Stefan đã ngắt lời.
“Tôi hoàn toàn nghiêm túc đấy, Matt. Klaus nói đúng, đây là chuyện giữa tôi và hắn. Với lại hắn nói phải tới một mình, không thì sẽ hại Caroline. Cho nên tôi sẽ đi một mình. Đây là quyết định của tôi.”
“Cậu đang đâm đầu vào chỗ chết đấy,” Bonnie thốt lên, gần như bị kích động. “Stefan, cậu điên rồi. Không được đâu.”
“Tôi cứ làm đấy.”
“Bọn tôi sẽ không để cho cậu…”
“Các cậu nghĩ,” Stefan nhìn cô, “là các cậu ngăn được tôi sao?”
Sự im lặng này thật ngột ngạt. Chăm chú nhìn Stefan, Bonnie cảm giác như cậu ta đan biển đổi trước mắt mình. Khuôn mặt dường như đanh lại, dáng bộ thay đổi, như muốn nhắc họ nhớ đến những bắp cơ mềm dẻo, rắn chắc của động vật săn mồi dưới lớp trang phục. Bỗng dưng, cậu bạn trở nên xa cách, lạ lùng. Đáng sợ.
Bonnie ngoảnh đi chỗ khác.
“Xử sự cho hợp tình hợp lý một chút,” Matt lên tiếng, thay đổi chiến thuật, “Chúng ta hãy từ từ bình tĩnh mà nói chuyện…”
“Chẳng có chuyện gì để nói hết. Tôi sẽ đi. Còn các cậu ở nhà.”
“Cậu nợ chúng tôi nhiều hơn thế, Stefan à,” Meredith bảo, và Bonnie rất biết ơn cái giọng tỉnh rụi của cô bạn. “Thôi được, cứ cho là cậu có khả năng xé xác bọn tôi ra từng mảnh đi, cũng được thôi, chả có gì phải bàn cãi cả. Nhưng sau tất cả những chuyện đã trải qua cùng nhau, bọn tôi xứng đáng được cậu bàn bạc kỹ lưỡng trước khi bỏ đi thẳng một nước như thế chứ.”
“Chính cậu nói, đây cũng là cuộc chiến của các cô ấy mà,” Matt phụ hoạ. “Từ lúc nào cậu lại đổi ý thế?”
“Từ lúc tôi phát hiện ra kẻ sát nhân là ai!” Stefan đáp. “Chính tại vì tôi mà Klaus đến đây.”
“Không phải thế!” Bonnie hét lên. “Cậu có khiến cho Elena giết Katherine đâu?”
Tôi khiến cho Katherine quay về với Klaus! Đó là nguồn cơn của mọi chuyện. Và tôi còn lôi cả Caroline vào nữa; nếu không phải tại tôi, cô ta sẽ không bao giờ oán ghét Elena, không bao giờ dây dưa với Tyler. Tôi có trách nhiệm vơi cô ấy.”