Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 4: Hội Ngộ Bóng Tối

Vickie bước tới trước, chạm vào một ống tay áo buông thõng rồi ngước mắt nhìn lên kệ. Cô bạn đưa tay lên ôm mặt, mái tóc dài óng ả phủ xuống đằng trước che kín mặt. Ban đầu Bonnie hết hồn, tưởng Vickie đang khóc, nhưng rồi cô nghe thấy tiếng rúc rích cười.
“Ôi chúa ơi. Mình cứ tưởng – mình đúng là ngốc ngếch thật! Để mình dọn dẹp lại cho” Vickie nói.
“Để sau rồi dọn” Meredith dứt khoát nói. “Bọn mình vào phòng khách đi”.
Bonnie ném thêm một cái nhìn nữa về phía tủ áo khi cả bọn dời khỏi đó.
Lúc cả năm cô gái đều quây quần bên bàn khách và vài ngọn đèn đã được tắt bớt đi để tạo hiệu ứng. Bonnie nhẹ nhàng đặt ngón tay lên miếng nhựa nhỏ xíu. Cô chưa từng cầu cơ bao giờ, nhưng biết phải làm thế nào. Miếng nhựa sẽ di chuyển đến các chữ cái và ghép thành thông điệp – đương nhiên là nếu các linh hồn chịu lên tiếng.
“Tất cả bọn mình đều phải đặt tay lên” Bonnie bảo và những người khác nghe theo. Những ngón tay của Meredith dài và thanh mảnh, những ngón tay Sue thon thon búp măng với móng tay cắt hình ovan, móng tay Caroline phủ sơn màu đồng còn móng tay Vickie thì bị cắn nham nhở.

“Giờ bọn mình phải nhắm mắt lại và tập trung, “Bonnie khẽ nói. Nhiều tiếng hít hà hồi hộp vang kên khi các cô gái làm theo; bầu không khí căng thẳng đã ảnh hưởng đến tất cả bọn họ.
“Hãy nghĩ đến Elena. Hình dung ra cậu ấy trong đầu. Nếu Elena có ngoài đó thì bọn mình muốn kéo cậu ấy đến đây.”
Căn phòng im lặng phăng phắc. Mắt nhắm tịt, Bonnie mường tượng ra mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh như ngọc của Elena.
“Đến đây nào, Elena,” cô thì thầm “ Nói chuyện với mình đi”.
Miếng nhựa bắt đầu di chuyển.
Không thể nào có chuyện ai đó trong bọn điều khiển nó được; vì mỗi người đang ấn tay vào từ một hướng khác nhau. Tuy vậy, miếng nhựa nhỏ hình tam giác vẫn đang lướt đi một cách trơn tru và tự tin. Bonnie nhắm chặt mắt, đợi cho đến khi nó dừng lại mới mở mắt ra nhìn. Miếng nhựa đang chỉ vào chữ Yes.

Vickie thốt lên một âm thanh nho nhỏ, nghe như là tiếng nấc.
Bonnie đưa mắt nhìn sang những người kia. Caroline đang thở gấp, đôi mắt xanh lục nheo lại. Sue là người duy nhất trong bọn lúc này vẫn kiên quyết nhắm tịt mắt. Meredith thì tái mặt.
Tất cả họ đều trông đợi là cô biết phải làm gì tiếp theo.
“Tiếp tục tập trung nhé” Bonnie bảo họ. Cô thấy mình vẫn chưa sẵn sàng và có phấn hơi ngố ngố khi nói chuyện với khoảng không. Nhưng cô là “Người điều khiển buổi cầu cơ này” phải làm thôi.
“Phải cậu đó không, Elena?” Bonnie cất tiếng.
Miếng nhựa đánh một vòng nhỏ và quay lại chữ Yes.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận